Bỗng nhiên hắn nghĩ rằng tại sao mìnhh không thừa lúc chưa gặp mặt Bang chủ Kim Tiền bang, hỏi thăm Bạch Như Tuyết có biết tung tích gì về Xảo nương không?

Thế rồi hắn nhảy vọt tới sánh vai đi với Bạch Như Tuyết, nói :

- Này Bạch cô nương! Cô có nghe nói nhân vật Hồng Đậu Ma Nữ bao giờ không?

Dường như Bạch Như Tuyết hơi sửng sốt giây lát sau đó mới nói :

- Ta từng nghe nói Hồng Đậu Ma Nữ Cung Nghiêm Diễm này, thế nhưng vì lý do ta ít hành tẩu giang hồ, nên chỉ nghe danh mà chưa có dịp gặp mặt, thiếu hiệp đề cập người này, chẳng lẽ có điều chi muốn chỉ giáo chăng?

Nhạc Xương khẽ lắc đầu nói :

- Không, ta cũng chỉ nghe người đồn đại cô ta và quý bang có mối quan hệ mật thiết...

Nhạc Xương thấy thần sắc của y tỏ ra thản nhiên, biết rằng y chẳng nói lời hư dối, thế rồi hắn lái sang đề tài khác nói :

- Bạch cô nương đến đây được bao lâu rồi?

Bạch Như Tuyết liếc mắt nhìn hắn một cái, nói :

- Khoảng sáu bảy năm nay.

Nhạc Xương tiếp lời nói :

- Vậy thì có lẽ cô nương biết một nữ hài nhi tên là Vệ Tiểu Linh rồi?

Bạch Như Tuyết trầm tư giây lát, lắc đầu nói :

- Không biết, nhưng ta chỉ biết một nữ hài nhi tên là Quách Linh, y là thiên kim của Quách đường chủ Hắc Hổ đường...

Nhạc Xương cười thầm trong bụng, không ngờ Quách Linh mất một nam hài nhi, song lại được một nữ hài nhi, có điều chẳng biết hiện giờ Tiểu Linh ra sao?

Chẳng hay có ở tại Tổng đàn này hay không?

Hắn muốn hỏi, nhưng lại sợ Bạch Như Tuyết sanh nghi, hắn thoáng do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn hỏi :

- Thiên kim của Quách đường chủ cũng ở tại đây sao?

Bạch Như Tuyết khẽ gật đầu nói :

- Đợi lát nữa ngươi sẽ trông thấy y.

Bấy giờ họ đã đi tới một đại hồng môn chỉ thấy hai bên đều có tám vệ sĩ áo gấm tay cầm binh khí đứng nghiêm ở đó.

Bạch Như Tuyết không dừng lại, vẫn tiếp tục bước vào trong.

Nhạc Xương cũng chẳng do dự cứ đi theo Bạch Như Tuyết bước vào đại hồng môn.

Chẳng mấy chốc hai người đi tới trước cửa một đại sảnh to lớn, có bốn đại hán áo gấm đứng ở hai bên.

Nhạc Xương phóng mắt nhìn tới trước, thấy nơi đây hình như là một đại sảnh nghị sự, có nhiều bóng người đang lay động trong sảnh, tiếng cười nói nổi lên inh ỏi.

Bạch Như Tuyết đứng lui sang một bên, dang tay mời mọc nói :

- Mời thiếu hiệp...

Nhạc Xương khẽ gật đầu trả lễ, sau đó mới bước vào đại sảnh, Bạch Như Tuyết đi bên cạnh hắn giơ tay chỉ đám đông người vừa cười vừa nói với Nhạc Xương :

- Họ đã chờ đợi thiếu hiệp từ nãy giờ.

Nhạc Xương phóng mắt nhìn theo hướng Bạch Như Tuyết vừa chỉ, thấy trong đại sảnh ngồi đông nghịt những người, có người đang chỉ trỏ tay chân la lớn tiếng đàm luận, có người ngồi yên tại chỗ trầm tư không nói gì hết.

Điều làm cho Nhạc Xương giật mình kinh hãi là tất cả những đối thủ của hắn gần như hoàn toàn có mặt đông đủ.

Thình lình bầu không khí trong đại sảnh tịch lặng như tờ, tất cả mọi người đều im lặng không ai nói gì hết.

Những người tại tọa thảy đều giương to đôi mắt chăm chăm nhìn vào người Nhạc Xương, những ánh mắt này có số kinh ngạc và có số chan chứa hận thù.

Họ trơ mắt nhìn Nhạc Xương không hề chớp nháy cái nào hết.

Nhạc Xương ưỡn ngực đứng tại chỗ, đưa cặp mắt lẫm liệt nhìn lại họ, cũng không chớp nháy cái nào cả.

Bạch Như Tuyết cảm thấy tình hình không ổn, thế nhưng y cũng chẳng biết tại sao số người này lại dùng nhãn quang như vậy để nghinh tiếp quý khách mà Bang chủ đã mời mọc đến...

Cô ta nhìn Nhạc Xương vừa cười vừa nói khẽ :

- Mời thiếu hiệp đi theo tiện thiếp.

Dứt lời, cô ta cất bước đi vào đám đông người trước.

Nhạc Xương cũng cười trả lễ, lập tức đi theo sau lưng cô ta vượt giữa đám đông bước đi ung dung, thần sắc thản nhiên, như là vào chỗ không người. Số người này đã khiếp sợ khí thế của Nhạc Xương, khi hắn đi qua họ thảy đều tự nhiên nhường đường cho một lối đi.

Nhạc Xương cũng chẳng thèm để ý đến họ, đi theo Bạch Như Tuyết đến một cái bàn đặt ở hàng trên, và ngồi tại đó.

Bạch Như Tuyết tỏ ra áy náy khẽ cười một tiếng, nói :

- Quả thật số người này kém lễ độ hết sức, xin thiếu hiệp chớ trách cứ họ làm gì...

Nhạc Xương mỉm cười nói :

- Cô nương khách sáo thế này, tại hạ càng lấy làm bất an.

Bạch Như Tuyết khẽ cúi đầu nói :

- Xin thiếu hiệp ngồi đây giây lát, tiện thiếp ra đây một chút sẽ quay trở lại ngay.

Nhạc Xương vội trả lễ nói :

- Cô nương bận việc, xin cứ đi tự nhiên.

Hắn đợi đến khi Bạch Như Tuyết đi khỏi hắn mới đảo mắt quan sát đám đông người một hồi.

Trong khoảng ba mươi bàn này hắn lần lượt phát hiện Quỷ Trảo Tử Quách Linh, Thiết Chưởng Từ Lương, Hoạt Cương Thi Nhuế Chấn Viễn, Kim Thiền chân nhân Chưởng môn phái Không Động, Liễu Phùng Xuân, Cố Nhân, Đường chủ Kỳ Lân đường, Truy Hồn Tẩu và Tiểu Linh... còn một số khá đông như từng gặp mặt nhưng chẳng biết danh tự của họ là gì.

Khi Nhạc Xương thoạt trông thấy Tiểu Linh hắn không còn giữ được bình tĩnh nữa, hắn cảm thấy khí huyết sôi sục, tim đập nhanh hơn.

Quả nhiên Tiểu Linh đã trưởng thành và xinh đẹp hơn xưa nhiều, y ngồi ở bên cạnh Quỷ Trảo Tử Quách Linh, y như là con gái của gã thật.

Thế nhưng trên gương mặt xinh đẹp của y chẳng tìm ra mảy may nét vui vẻ vốn có của một thiếu nữ, mà thay vào đó chỉ là một thần sắc âu sầu, tái mét...

Nhạc Xương vừa đưa mắt nhìn Tiểu Linh vừa nhủ thầm :

- “Tội nghiệp cho Tiểu Linh cả một năm nay có lẽ đã thọ khổ khá nhiều, đã bị họ giày vò đến nông nỗi thế này, nhưng tại sao y lại nhận giặc làm cha như vậy ư?”

Tiểu Linh cố sức giương to cặp mắt nhìn Nhạc Xương một cách tò mò, hình như y đang nhìn một người có hình thù quái gở hoàn toàn xa lạ không bằng...

Nhạc Xương lấy làm lạ rằng, hình như Tiểu Linh đã biến thành một con người khác trông cặp mắt y lờ đờ vô thần...

Chẳng lẽ y...

Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy, quả thật hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa.

Thình lình trong bầu không khí im phăng phắc giữa đám đông người bỗng có một âm thanh la lớn nói :

- Họ Nhạc kia, hãy yên tâm ăn cho no bụng một bữa, bằng không phải làm con ma đói đấy.

Tức thì đám đông người cười ầm lên.

Nhạc Xương đưa mắt nhìn về hướng thốt ra tiếng nói, chỉ thấy số hán tử mắt to mày đậm ngồi tại đó hoàn toàn xa lạ, mình chẳng quen biết một ai.

Nhạc Xương cười lạnh lùng một tiếng, sau khi đưa mắt quét nhìn đám đông một cái, hắn lại đưa ánh mắt theo dõi Tiểu Linh tiếp. Bây giờ hắn chỉ quan tâm mỗi một mình Tiểu Linh mà thôi.

Thình lình ngay lúc này, bỗng thấy nơi cửa đại sảnh có bóng người lay động, kế đó có vài người xuất hiện.

Người đi đầu là một mỹ phụ trung niên, mình mặc áo bạc óng ánh, thần thái bà ta từ tường khả kính.

Cách sau lưng bà ta hai bước có Mạnh Huy và một lão nhân xa lạ đi theo hai bên, sau cùng là Thất Tiên Nữ môn hạ của Thất Xảo môn.

Tức thì số người ngồi trong đại sảnh lại im lặng hết, họ cùng nhau đưa mắt chăm chăm nhìn mỹ phụ trung niên và Thất Tiên Nữ.

Chỉ thấy họ vượt qua đám đông người, đã theo thứ tự ngồi bên trái cùng bàn với Nhạc Xương.

Khi họ trông thấy Nhạc Xương cũng có mặt tại tọa, hình như thoáng ngạc nhiên trong giây lát, mỹ phụ khẽ trung niên khẽ gật đầu với Nhạc Xương một cái, còn Mạnh Huy thì giả đò làm ra vẻ xa lạ chẳng quen biết gì với hắn. Lão nhân nọ thì đưa cặp mắt ngạc nhiên quét nhìn hắn một cái.

Nhạc Xương chẳng biết tại sao hôm nay Thất Xảo bà bà cũng đuổi đến đây?

Hơn nữa dẫn cả Thất Tiên Nữ môn hạ của bà ta tới? Chẳng lẽ giữa bà ta và Kim Tiền bang cũng có mối quan hệ sao?

Bỗng nhiên trong đám đông người có một lão nhân gầy gò đứng phắt dậy.

Nhạc Xương nhận ra đối phương chính là Kỳ Lân đường chủ của Kim Tiền bang.

Chỉ thấy lão bước tới bên cạnh Mạnh Huy, ghé vào tai y nói khẽ giây lát, sau đó lại đi tới chỗ lão nhân đang ngồi đối diện với Mạnh Huy, cũng ghé vào tai lão thì thầm vài câu.

Lão nhân nọ đưa mắt nhìn Mạnh Huy khẽ gật đầu một cái, bỗng đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt Nhạc Xương, lớn tiếng nói :

- Chẳng trách gì ngươi dám ngồi tại đây, té ra ngươi là người có chút lai lịch.

Hứ! Thế nhưng ngươi nên biết rằng, muốn ngồi tại bàn này không phải là chuyện đơn giản đâu.

Nhạc Xương đưa mắt quét nhìn Mạnh Huy một cái, thấy lão không có phản ứng gì hết, thế rồi hắn cười khẩy một tiếng nói :

- Chẳng lẽ tại hạ ngồi đây không được sao?

Lão nhân nọ sa sầm nét mặt, mục lộ hung quang, la hét nói :

- Chớ kiêu căng nữa, ngươi tưởng rằng cậy vào Tiếu Ma lệnh là có thể tung hoành ngang dọc được sao? Nói cho ngươi hay, quả thật lão nhân gia ta đã nghe nói đại danh Tiếu Diện Âm Ma từ lâu rồi, hôm nay có dịp hội ngộ, thì ra chỉ là một ranh con miệng còn hôi sữa, chứng tỏ rằng lời đồn đại giang hồ cũng chưa xác thực...

Lão thoạt vừa thốt ra lời nói này, tất cả mọi người ngồi trong đại sảnh thảy đều thất kinh kêu ầm lên, họ nằm chiêm bao cũng không ngờ thiếu niên này chính là Tiếu Diện Âm Ma khét tiếng bấy lâu.

Trong số người này phần nhiều từng nếm mùi cay đắng của Tiếu Diện Âm Ma, đồng thời gần đây Tiếu Diện Âm Ma cũng từng phá hoại rất nhiều kế hoạch và hành động của Kim Tiền bang.

Thế rồi sau khi lão nhân vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đưa cặp mắt căm phẫn quét nhìn về hướng Nhạc Xương, thậm chí có một số đã đứng phắt dậy khiêu chiến với Nhạc Xương.

Vì nơi đây là Tổng đàn trọng địa của họ, nên họ đã cậy vào thế mà chẳng hề tỏ ra sợ hãi đối với Tiếu Diện Âm Ma chút nào.

Bọn họ lần lượt ngồi dậy rời khỏi chỗ ngồi, từ từ vây về hướng Nhạc Xương.

Mạnh Huy thoạt trông thấy mọi người xúc động, biết rằng có giải thích cũng bằng thừa, y đã la hét ngăn cản, thế nhưng số người đó vẫn cứ tiếp tục từ từ tiến về chỗ Nhạc Xương.

Thình lình ngay lúc này...

Có một tiếng hét sang sảng từ ngoài đại sảnh vang vào :

- Bang chủ giá lâm!