Hội nghị Đảng ủy xã sẽ họp vào buổi chiều ngày hôm sau, hôm qua mọi người đều đã uống say, vì vậy không có cách nào để mở hội nghị. Trong cuộc họp, việc đề nghị Diệp Trạch Đào đảm nhiệm chức vụ Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính đã được thông qua một cách thuận lợi. Văn kiện cũng nhanh chóng được đóng dấu và phát đi.
Tuy rằng đây chỉ là việc mà trong nội bộ xã đủ quyền đưa ra quyết định rồi nhưng vẫn phải tiến hành theo mọi trình tự vốn có. Nhìn vẻ mặt của những người trong xã cũng như các cán bộ xã, khuôn mặt hiện lên cảm xúc vô vùng phức tạp. Trong phòng làm việc, Khương Quốc Bình mặt đối mặt với Diệp Trạch Đào. Mặc dù hiện nay mọi người đều cùng làm việc trong một văn phòng, vị trí ngồi thì không có gì thay đổi, nhưng địa vị đã có sự thay đổi, Khương Quốc Bình nhận thấy bản thân đã hoạt động trong xã một thời gian dài như vậy mà vẫn chưa làm nên thành tích nổi bật gì, trong khi Diệp Trạch Đào chỉ là cứu sống người ở trường trung học mà nghiễm nhiên được ngồi vào vị trí Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính. Khương Quốc Bình buồn bực trở lại văn phòng, nhìn tất cả mọi người đều đang ngồi trong văn phòng , y liền ngồi mạnh xuống. Nín một hơi, Khương Quốc Bình uống trà cũng phát ra âm thanh rất to. - Tiểu Diệp, dẫn tôi đến trường trung học xem sao. Lâm Dân Thư quay đầu nhìn về phía văn phòng vẫy tay Diệp Trạch Đào. - Được ạ. Diệp Trạch Đào đứng dậy đi ra ngoài cửa. - Lão Ngưu, cùng đi xem sao. Lâm Dân Thư cũng vẫy tay với Ngưu Thường Thắng. - Đi thôi! Ngưu Thường Thắng tuy rằng trong lòng không vui nhưng vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn và cùng Diệp Trạch Đào đi ra ngoài. Nhìn theo ba người đã rời xa chính quyền Xã, Khương Quốc Bình nhìn Phương Di Mai đang xem báo nói: - Có nghe thấy hay không vậy, lão Ngưu cũng bị xếp ở phía sau rồi. Phương Di Mai mỉm cười nói: - Đó là do anh nghĩ nhiều thôi - Vậy cô không nghe thấy gì sao? Bí thư Lâm gọi thằng ranh Diệp Trạch Đào trước rồi mới gọi đồng chí lão Ngưu. Điều đó đủ để thấy rõ vị trí của ai trong lòng bí thư Lâm quan trọng hơn. Cô cứ nhìn mà xem, nếu không phải vậy thì tại sao lão Ngưu làm việc lâu như vậy lẽ ra vị trí đó phải thuộc về lão Ngưu nhưng đã bị thằng ranh Diệp Trạch Đào đoạt mất. Phương Di Mai vẫn cười và tiếp tục xem báo. Nhìn thấy Phương Di Mai không trả lời, Khương Quốc Bình nói - Cô và tôi đều là kẻ thất bại, chúng ta tranh cãi nửa ngày trời , thành công cuối cùng vẫn bị thằng ranh đó gặt hái. Nghĩ đến cuộc sống mà chúng ta đều dưới quyền của hắn, trong lòng tôi chán đến mức phát hoảng. Phương Di Mai không ngẩng đầu lên cũng không trả lời, lòng cô như chiếc gương, Khương Quốc Bình chính là muốn lôi kéo thêm người ủng hộ mình để trong công việc về sau làm khó Diệp Trạch Đào. Đối với sự việc này, Phương Di Mai có cách nghĩ của riêng mình. Bản thân không sánh được bằng Khương Quốc Bình, có một thân thích là phó trưởng phòng cấp huyện, bản thân cô chỉ là con nhà bình dân, nếu như nói là có ưu thế nhất định thì không ngoài việc chính là được một Phó chủ tịch Huyện không phải là uỷ viên thường vụ có hứng thú đối với mình. Vì vị trí đó mà bản thân cô đã bỏ ra rất nhiều tâm sức, vốn nghĩ nếu đạt được chức vụ chủ nhiệm đó thì việc trao cả thân thể mình cho người đó cũng không biết là đúng hay sai nữa. Hiện giờ xem ra thì vị Phó chủ tịch huyện kia cũng không có bản lĩnh gì to lớn lắm. Nghĩ đến Khương Quốc Bình, Phương Di Mai liền lắc đầu, tên Khương Quốc Bình đó thật là tính tình luôn không ổn định, với tính cách đó của hắn căn bản sẽ không có tiền đồ phát triển. Có lẽ Diệp Trạch Đào cũng là một chiêu bài. Đoán ý qua lời nói và sắc mặt, Phương Di Mai đã đem mục tiêu đặt lên người Diệp Trạch Đào về sự thăng tiến. Diệp Trạch Đào căn bản là không biết Phương Di Mai có sự thay đổi, đem mục tiêu đặt lên bản thân, cùng Lâm Dân Thư đến trường trung học. Thực ra, hôm nay Lâm Dân Thư cũng có một ý nghĩ, ông muốn hiểu thêm về tình hình của Diệp Trạch Đào nên suốt đường đi ông không ngừng hỏi thăm Diệp Trạch Đào một số việc, nhiều lúc tỏ vẻ rất quan tâm. Diệp Trạch Đào rất hiểu ý của Lam Dân Thư, tối hôm qua hắn uống rất nhiều rượu nhưng mà sau khi luyện một lần Ngũ Cầm Hí thì cảm giác say đã được giải rất nhiều, cả đêm hắn thức phân tích chuyện đã xảy ra. Diệp Trạch Đào là một vô cùng người thông minh, sau khi mọi manh mối đã được phân tích rõ ràng, hắn liền cảm nhận được sau lưng mình có một mối quan hệ ngầm, đó chính là nguyên nhân mà bọn họ coi trọng mình. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Trên người mình đã xảy ra chuyện gì? Nếu không làm rõ việc này hắn cảm thấy rất bị động, nếu như làm rõ sự việc thì dựa trên ưu thế đó, biết đâu hắn sẽ có thêm nhiều lợi ích khác. Lâm Dân Thư đi thăm tình hình trường học chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Dưới sự dẫn đường của Hiệu trưởng Ngưu, ông chỉ nghe một chút báo cáo sau đó liền đi ra. - Lão Ngưu cùng nhau ăn một bữa cơm đi, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi mà Lâm Dân Thư khẽ cười nói. Nghe Lâm Dân Thư nói chuyện ăn cơm, Ngưu Thường Thắng cười nói: - Hay là tới nhà tôi ăn cơm đi? Lâm Dân Thư nhìn Ngưu Thường Thắng nhíu mày nói: - Tôi không muốn làm phiền anh, chúng ta tuỳ ý tìm tạm một tiệm ăn là được rồi! Ngưu Thường Thắng cười và nói: - Bí thư Lâm thật là dễ tính! Vậy chúng ta đến Thanh Duẩn Viên thôi,tôi đến sắp đặt. Diệp Trạch Đào cười thầm, đồng chí Lão Ngưu cũng không phải là người lương thiện, chỉ nói vài câu liền thử được bí thư Lâm, đầu tiên là đề cập đến chuyện tới nhà hắn ăn cơm, biểu hiện hình tượng thanh liêm, sau đó quan sát xem biểu hiện của bí thư Lâm, sau đó mới đưa ra đề xuất đến tiệm ăn ăn cơm, như vậy là đã thử được bí thư Lâm một lần rồi. Lâm Dân Thư mỉm cười nói: - Đi thôi, Lão Ngưu sắp xếp đi, gọi cả Quách Hồng Lệ cùng đi nữa. Uỷ viên tổ chức này và Lâm Dân Thư là cùng một hội. Diệp Trạch Đào nhanh chóng đoán ra được. Mọi người ngồi xuống không lâu thì uỷ viên tổ chức xã Quách Hồng Lệ liền cười đi đến. Cô thấy Lâm Dân Thư đang ngồi đó liền nói: - Bí thư Lâm, nghe nói anh tới trường trung học để kiểm tra công tác? Cười ha hả, Lâm Dân Thư nói: - Mau ngồi xuống đi! Chiều cao của Quách Hồng Lệ ở mức trung bình, chỉ có điều đôi chân dài của cô cũng thu hút sự chú ý của mấy người. Mọi người sau khi chào hỏi nhau thì Quách Hồng Lệ nhìn Lâm Dân Thư cười và nói: - Bí thư Lâm, xe của ngài vẫn chưa được điều đến à? - Ha ha, lần này Huyện Uỷ rất coi trọng xã Xuân Trúc chúng ta đấy, biết được chiếc xe xủa xã không còn dùng được nữa liền điều một chiếc xe khác đến, có lẽ ngày mai xe đến nơi! Lâm Dân Thư cười nói Ngưu Thường Thắng nói: - Nghe nói còn là xe riêng của bí thư Cao! Ngưu Thường Thắng vừa nói ra sự việc này, mặt Lâm Dân Thư vừa hiện lên một tia sáng bỗng vụt tắt ngay. Quách Hồng Lệ lúc này liền cười nói: - Xe của bí thư Cao chính là mang biển số một trong huyện, lần này cũng chỉ là đổi một biển số khác mà thôi, xe vẫn còn rất tốt. Diệp Trạch Đào cười nói: - Sớm đã nghe nói biển số xe của nhà nước rất chú ý, nghe nói ở huyện cũng có những điểm chú ý tương tự, chính là không rõ rốt cuộc được phân biệt như thế nào. Nhìn sắc mặt đắc ý của bí thư Lâm, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm cứ hỏi Lâm Dân Thư một câu mà ông ta hứng thú đi. Lâm Dân Thư cười ha hả nói: - Tiểu Diệp vừa mới ra trường, hiểu biết về mọi việc của chính quyền vẫn còn ít, hôm nay tôi sẽ phổ biến một chút cho. Quách Hồng Lệ cười nói: - Tiểu Diệp, về phương diện này thì bí thư Lâm đã tìm hiểu rất nhiều. Diệp Trạch Đào cười nói: - Có bí thư Lâm dẫn đường, chúng ta tất nhiên sẽ không phải đi nhiều đường vòng! Lâm Dân Thư lại cười to nói: - Xe của tỉnh chúng ta bình thường là như vậy, số 0 đầu tiên là Tỉnh Uỷ, số 1 đầu tiên là Uỷ ban nhân dân Tỉnh, số 2 đầu tiên là Hội đồng nhân dân tỉnh, số 3 đầu tiên là Mặt trận Tổ Quốc, số 5, 6 đứng đầu là các đơn vị xí nghiệp trực thuộc tỉnh và các cơ quan thường trú tỉnh, số 8 đứng đầu là Sở công an tỉnh, số 9 đứng đầu là Cảnh sát giao thông, nếu như vị trí đầu tiên là chữ tiếng anh thì còn lại là biển xe hành chính của hệ thống tư pháp, an ninh quốc gia, kiểm sát của các nơi khác. Lấy ví dụ như sau: nếu như cậu nhìn thấy 001 đứng đầu thì đó là xe của Uỷ ban nhân dân tỉnh, từ số đó đẩy lùi về sau sẽ là biển số xe của huyện, thành phố… Điều Diệp Trạch Đào hỏi chính là việc mà Lâm Dân Thư hiểu rất rõ, Diệp Trạch Đào lại tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, nét mặt đó của hắn khiến Lâm Dân Thư rất hài lòng, cảm hứng nói chuyện càng tăng lớn. Lâm Dân Thư không hề biết lúc này Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao mình lại được coi trọng đến vậy. Nội dung của mọi chuyện khác hắn đã không cần nghe rồi, chuyện mà hắn muốn biết thì hắn đã hoàn toàn hiểu rõ rồi. Sau khi hiểu rõ tình hình, lại liên tưởng đến ngày mà Ninh Quân lái xe đến, vừa đúng với sự việc Bàng Huy và bí thư Huyện uỷ Cao đến, Diệp Trạch Đào ngoài việc cười gượng thì không biết nói gì hơn. Vẻ mặt Diệp Trạch Đào ngay lập tức phấn khích lên. Vậy là rõ ràng rồi, còn tưởng là sau lưng có sự tình gì bí ẩn, nghĩ cả buổi thì ra là mọi người hiểu lầm rồi. Diệp Trạch Đào nhớ rõ ràng là xe mà Ninh Quân lái đến biển số xe là 001 ở đầu. Việc này phải từ từ ngẫm nghĩ lại mới được! Diệp Trạch Đào là một rất người thông minh, khi nghĩ tới việc vì chiếc biển số xe thần bí đó mà mình được ngồi vào vị trí phó chủ nhiệm, hắn liền đoán người trung niên họ Trịnh kia nhất định là một vị lãnh đạo nào đó của tỉnh, cũng có thể không phải lãnh đạo nhưng nhưng mà có quan hệ trong tỉnh. Bất kể nói thế nào thì đó cũng là một con đường tốt cho thân phận nhỏ bé như cọng cỏ của hắn. Nếu như có thể tạo mối quan hệ tốt với người đó thì con đường sự nghiệp sau này của hắn sẽ được mở rộng. - Ha ha, bí thư Lâm cái gì cũng hiểu biết thật nhiều, nhìn Tiểu Diệp nghe thật say sưa! Quách Hồng Lệ cười nói. Đồ ăn lúc này đã được bày lên bàn, Diệp Trạch Đào thoát khỏi vòng suy nghĩ, nhất là hiểu rõ tình hình rồi, hắn liền tỏ vẻ cung kính, giúp mọi người rót rượu, mời mọi người dùng đồ ăn. Tất cả thức ăn trên bàn, Lâm Dân Thư tự nhiên liền thành tiêu điểm, Diệp Trạch Đào đang điều chỉnh thái độ của mình. Sau khi hiểu được nội tình việc bản thân được thăng chức, Diệp Trạch Đào đã có ý tưởng biến sự việc từ đơn giản thành phức tạp, phải để cho mọi người đều tưởng rằng hắn là có quan hệ anh em bí mật nào đó. Sau một hồi ăn uống, Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn Lâm Dân Thư nói: - Bí thư Lâm, tôi có chút việc riêng muốn đến tỉnh một chuyến, xin ngài phê chuẩn. Đừng chỉ nhìn Lâm Dân Thư luôn luôn nói, thực ra con mắt anh ta luôn dõi theo Diệp Trạch Đào. Anh ta chủ động kể về sự việc biển số xe thực ra là có ý đồ cả, muốn từ nội tình sự việc này xem tình hình quan hệ của Diệp Trạch Đào trong tỉnh. Trong thời điểm nói, Lâm Dân Thư cũng quan sát cả nét mặt của Diệp Trạch Đào, lúc đầu thì vẻ mặt của Diệp Trạch Đào là khát vọng muốn biết , nhưng khi anh ta bắt đầu giảng, mới bắt đầu Diệp Trạch Đào đã tỏ vẻ không hứng thú rồi. Giả vờ như thật, nhưng rõ ràng là đã hiểu hết mọi chuyện, xem ra thì quan hệ nếu không trong tỉnh chính là trong thành phố, chẳng trách Cao Chấn Sơn và Bàng Huy coi trọng hắn như vậy. Nay lại nghe được yêu cầu xin nghỉ của Diệp Trạch Đào, Lâm Dân Thư liền tin tưởng phán đoán của mình là đúng, quan hệ của thằng ranh đó là ở trong tỉnh, vậy là hắn muốn đi gặp người nào đó! - Ha ha, Tiểu Diệp có việc thì cứ đi giải quyết đi, có gì đâu , công việc xây dựng lại trường học phải gấp rút tiến hành mới được.! Nghe xong câu này, Diệp Trạch Đào vỗ đầu nói: - Bí thư Lâm à, ngài cứ phê bình tôi đi, xem ra cái nhìn đại cục của tôi xem ra vẫn chưa hẳn là tốt, việc xây dựng lại trường học quan trọng như vậy , tôi sao có thể xin nghỉ phép được. Diệp Trạch Đào tỏ ra lưỡng lự. - Tiểu Diệp à, nếu có việc thì đi xử lý đi! Lâm Dân Thư quan tâm nói. Dáng vẻ do dự biểu lộ rõ trên khuôn mặt Diệp Trạch Đào. Lâm Dân Thư nhìn nhìn Diệp Trạch Đào nói: - Như vậy đi, kinh phí cho việc xây dựng lại trường học trong xã hai ngày nữa mới có.Việc này sẽ do lão Ngưu chịu trách nhiệm , Tiểu Diệp có việc thì đi giải quyết đi, lúc quay về sẽ khẩn trương làm việc tiếp, ha ha - Vậy được, tôi nghe lời bí thư Diệp Trạch Đào nói Diệp Trạch Đào sớm đã lường trước được sự việc này, kinh phí đã được phê duyệt nhưng theo lời của Cao Chấn Sơn thì chỉ vẻn vẹn 50.000. Ý của Cao Chấn Sơn chính là xây dựng một ký túc xá với kiến trúc đơn giản, đối với những khu vực có dấu hiệu không an toàn thì tiến hành sửa chữa. Đối với sự việc này Diệp Trạch Đào đã có cách nghĩ riêng. Hắn nghĩ lên tỉnh một chuyến xem có thể nhận được sự giúp đỡ từ phía tỉnh không. Nói xong những lời này, không khí trên bàn ăn lại náo nhiệt trở lại, Diệp Trạch Đào không ngừng kính rượu ba vị lãnh đạo.