Trống trận dồn vang như sấm rền.

Thế công thành mãnh liệt đổ ụp tới, Quy Vãn theo quân sư lên cổng thành, đứng trong chòi canh phía Nam, từ cao trông xuống chiến cuộc.

Hai chữ "thảm thiết" thật không đủ để miêu tả cảnh tượng trước mắt.

Nỗ quân tấn công có chuẩn bị trước tất nhiên sẽ hung mãnh hơn trước kia nhiều lần. Vô số thang vượt bắn lên tường thành, quân tiên phong đông nghịt lũ lượt nhào tới, dùng cả chân cả tay bám chặt lấy thang leo thẳng lên trên. Dáng vẻ dữ tợn, không màng cả chuyện sống chết, khí thế liều chết xông lên không hề chùn bước của chúng hỗ trợ rất lớn cho việc công thành.

Dưới sự điều động của quân sư, từng tốp binh sĩ nắm cung chắc tên dài đứng trên cổng thành bắn thẳng xuống đám quân lính chỉ chực xông lên đang chen chúc không một kẽ hở dưới chân thành. Tiếng tên xé gió lao đi vun vút từng đợt từng đợt, vô số tiếng thét gào đau đớn vọng tới, người trước xông pha rồi rớt xuống khỏi thang, người phía sau lại kiên cường lao đến, dũng mãnh tiến lên, không buồn bỏ một khoảnh khắc liếc trông đồng bạn vừa ngã xuống.

Cũng có những người trốn được khỏi nguy hiểm trùng trùng,bò lên được tới tường thành, liền bị lính thủ Đốc Thành tới tấp đánh xuống, mạch đao thi nhau găm vào thân thể đối phương, cả hai rớt xuống khỏi thành.

Máu tươi đầm đìa chảy tràn, bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy tay chân đứt lìa. Trong vòng quay điên đảo của chiến tranh, không thể nhìn thấy một cá nhân bé nhỏ nào đó, tất cả những gì có thể trông thấy, chỉ đơn giản là một phe mạnh mẽ, một phe yếu nhược. Mà hiển nhiên phe yếu thế nhất định chỉ còn một đường chết. Có lẽ tất cả binh lính sĩ tốt ở đây đều ý thức rõ ràng được điều đó, vì vậy, họ chém giết đến điên cuồng, đao vung lên, gắng hết sức giáng xuống kẻ địch.

Quy Vãn đứng trên cổng thành nham nhở, mảnh đất tiếp nối giữa Khải Lăng và Nỗ tộc vốn trống trải và rộng lớn đến vậy, mà giờ đây, quân lính chen chúc đầy đất, từng đám từng đám binh sĩ cường tráng, lăm lăm vũ khí, liều chết xông vào Đốc Thành.

Công phá liên tiếp không ngừng không nghỉ, đợt này vừa qua đi, đợt khác lại lập tức đổ ụp xuống, không biết mỏi mệt, không biết sợ hãi.

Số lượng cung tên không còn bao nhiêu, quân sư lập tức thay đổi chiến thuật, tính toán cho một đám binh sĩ chặn ngay trước cổng thành, ngăn bớt thế công của Nỗ binh. Suốt hai mươi ngày thủ thành qua, chưa từng dùng tới chiến thuật này, thế nhưng lúc này đã cận kề lằn ranh sống chết, quân sư hiển nhiên phải liều chết mà làm. Vì bá tính an lành trong thành, ra khỏi thành là sẵn sàng hy sinh, một đi chẳng trở về, bọn họ bất luận sống hay chết đều không có đường quay lại, chỉ một đường dốc sức chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.

Thừa dịp Nỗ quân chùng xuống để chỉnh đốn lại quân tình, quân sư mới đưa ra đề nghị ấy, cổng thành đột nhiên lặng ngắt như tờ, ba vị đại tướng đứng ngay trên cổng thành, mắt trông về phương xa, kiên nghị ngập tràn đáy mắt. Quân sư dứt lời, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt ngời lên thứ cảm xúc không muốn để ai biết.

Triệu Hân nhanh chóng bước ra, quỳ một gối xuống, cao giọng nói: “Mạt tướng xin lĩnh mệnh tiến quân nghênh địch!”

“Không được!” Cao giọng lên tiếng, không ai khác chính là Hàn Tắc Minh vẫn thường mắng mỏ hắn là phường hữu dũng vô mưu, “Nhà ngươi mấy đời con một, ngươi lại chưa cưới vợ sinh con, ngươi không đi được!”

Tiếng thét của y sang sảng, tất cả sĩ tốt đứng trên thành đều nghe rõ mồn một. Quy Vãn giật mình, quân sư mím môi không nói năng.

“Cũng vì lão tử đây không vợ không con, nên mới bảo để lão tử đi, một mạng này cũng là cả nhà. Lẽ nào cho ngươi đi chắc, lão bà nhà ngươi mới năm ngoái sinh cho ngươi một thằng cu trắng trẻo béo tốt, ngươi đi rồi lẽ nào bỏ lại bọn họ mẹ góa con côi hay sao? Còn nữa, lão Giang kia, lão nương nhà ngươi nay ốm mai đau, ngươi đi rồi, bà ấy còn sống nổi chắc? Thế nên mới bảo, lão tử đi là tốt nhất, nhà ta chỉ có mình ta!” Triệu Hân cũng quát lại, giọng không thua kém Hàn Tắc Minh, phản bác từng câu từng câu, đã vậy trên mặt còn rạng lên nụ cười đắc ý, tựa như mình vừa chiếm được thế thượng phong.

Sống mũi cay xót, Quy Vãn nén lệ tuôn trào, tươi cười: “Vậy trọng trách này cứ giao cho Triệu Thống lĩnh đi!”

Triệu Hân lập tức nhảy dựng lên, đĩnh đạc há miệng cười, liếc nhìn Hàn, Giang hai người như thể muốn cho họ biết, lão tử đây mới là kẻ chiến thắng. Quay đầu, hắn lớn tiếng thét: “Các anh em, ai muốn theo lão tử đi giết bọn chó Nỗ nào?”

Tiếng thét của hắn ồ ồ sang sảng, mãnh liệt mà nhiệt tình, vang vọng khắp từng ngõ ngách, truyền đến tai từng binh sĩ. Khắp lượt quân lính ngẩng đầu, ngước mắt trông lên cổng thành. Ban đầu vốn chỉ có một, liền sau đó là hai, ba cánh tay giống như ánh lửa nhỏ lay lắt, rồi bùng lên như lửa lớn cháy lan đồng hoang, vô số bàn tay giơ cao mãi lên, ánh mắt quân lính sáng bừng lên dũng khí ngút trời. Trong số ấy, có rất nhiều lão binh tuổi quá tứ tuần, cũng có những cậu nhóc chưa tới đôi mươi, người trước người sau lũ lượt giơ tay.

“Thống lĩnh, cho tôi đi với, tôi đây cũng một thân một mình!”

“Tôi cũng muốn đi, đao pháp của tôi rất tốt, từng giết được chín tên Nỗ tộc…”

Tiếng hò hét ngập quanh cổng thành, vang vang không dứt, không chỉ mình Quy Vãn mà cả quân sư, cả mấy vị tướng lĩnh đứng đó đều ngây người. Những người sĩ tốt kia bẩn thỉu nhem nhuốc, đầu bù tóc rối vì bệnh tật, vì thương tích, vì chết chóc, so với đám quân Nỗ tộc tráng kiện, những con người này còn chẳng đáng gọi là quân sĩ. Rất nhiều binh lính thương tích đầy mình, chỉ được băng bó qua loa vài mảnh băng tấm gạc, còn những người lính tay trái bị thương, tay phải cầm đao; tay phải bị thương, tay trái vác mâu. Khắp lượt nhìn xuống đều là thương tích, khiến người ta chấn động.

Trước tình cảnh như vậy, Quy Vãn chỉ có thể lén quay lưng, gạt sạch dòng lệ chảy tràn nơi khóe mắt, quay người lại, hé ra một nụ cười tươi rói: “Dũng mãnh không biết sợ sệt, các vị chính là anh hùng của Khải Lăng!”

"Anh hùng", tiền triều, hậu thế luôn có vô số người dùng ngọn bút miêu tả mấy chữ này, họ hoặc là những vị tiên phong khai sáng ra một thời đại mới, hoặc là những hiệp khách cứu khốn phò nguy, hay là những chính khách lãnh đạo các cuộc cải cách thể chế vĩ đại.

Nhưng khoảnh khắc này đây, anh hùng, đơn giản chỉ để miêu tả những binh sĩ đang giơ cao cánh tay dưới kia. Mỗi một giọt máu của họ chảy ra cuối cùng sẽ tụ lại thành dòng chảy lớn dài mãi, xuôi qua cổng Đốc Thành, tưới ướt mảnh đất mênh mông này.

Trống trận lại vang lên, Nỗ binh lại nhanh chóng tổ chức đợt công thành mới.

Triệu Hân dẫn theo một vạn thủ binh, lao ra khỏi cổng thành. Ngoài Đốc Thành, bọn họ lần đầu tiên đối địch với quân sĩ Nỗ tộc.

Để miêu tả chiến dịch này, chỉ có thể dùng hai chữ "bi tráng", mà có lẽ hai chữ này chẳng thể diễn tả hết một phần vạn cái khốc liệt của chiến tranh.

Nỗ quân dốc toàn lực tấn công, Triệu Hân dẫn binh nghênh đón, quân hô vang vang, tư thế hào hùng. Giữa vô số tiếng quân lính thét gào, tiếng ngựa hí vang, tiếng binh khí va nhau chói tai, cuộc chiến kinh hồn giữa hai phe chênh lệch lực lượng quá xa chầm chậm mở ra.

Khí thế dũng mãnh của Nỗ quân cũng hiếm thấy ngay cả trong lịch sử chiến tranh, bọn chúng mạnh mẽ xông đến như sói dữ như hổ ác, thấy quân địch chắn đường liền vung đao chém. Quân chúng đông đúc, ùa lên đen đặc như nước sông tràn, chốc lát sau đã vây tầng tầng lớp lớp trước cổng thành. Trong khi đó, một vạn quân trấn thủ do Triệu Hân dẫn đầu không thể miêu tả chỉ bằng hai chữ sĩ khí hay khí thế, bọn họ điên cuồng, hệt như hùng sư vừa thoát khỏi lồng giam, thở hổn hển, quơ mạnh mạch đao trong tay, vừa thấy quân địch đen đúa ùa lên liền vung tay chém giết không ngừng, trong lòng chỉ tâm niệm một điều duy nhất, ngọc nát đá cũng nát, khiến cho Nỗ quân được một phen chấn kinh.

Quân thủ Đốc Thành tựa như lưỡi đao bén nhọn chọc thẳng vào quân Nỗ, tuy rằng lực lượng khác biệt, nhưng bọn họ tả xung hữu đột, trái đâm phải chém, lần nào cũng làm quân Nỗ tổn thất nghiêm trọng, máu chảy thành sông.

Đồng đội phía trước vừa mới ngã xuống, bọn họ liền vùng đạp lên thi thể ấy mà tiến lên, thân mình đầy thương tích, vẫn dũng mãnh nhào lên, kiên quyết phải ghì lấy quân địch đồng quy vu tận. Chiến thuật giết chóc điên cuồng như vậy, bốn bề dậy lên mùi máu tươi tanh nồng, bên tai văng vẳng những tiếng kêu thét thảm thiết cùng tiếng gầm gào phẫn nộ. Những đợt công kích mãnh liệt của Nỗ quân cứ đổ ụp xuống liền bị quân trấn thủ Đốc Thành đạp tan, thi thể càng lúc càng nhiều, dần chất thành từng đống trước cổng Đốc Thành.

“Vương, rốt cuộc vậy là sao?” Khả Trạm đứng lẫn trong đội ngũ đằng sau trợn mắt nhìn, mặt bày ra một thứ biểu cảm bất ngờ đến không tưởng nổi, chăm chăm nhìn lên phía trước, lo lắng cất tiếng hỏi.

Vẫn nghe quân đội Khải Lăng nức tiếng gần xa vì kỷ luật nghiêm minh chứ không phải dũng mãnh hơn người, tai sao những người lính Khải Lăng gã nhìn thấy hôm nay lại đáng sợ đến vậy? Không, có lẽ không thể gọi những người này là binh sĩ nữa, thực sự là dã thú mới phải.

Gia Lịch cũng nghiêm mặt, sắc mặt trầm trọng nhìn núi thây biển máu rợn ngợp trước mắt, cuối cùng không khỏi kính nể mà rằng: ‘Đây là một dân tộc kiên cường.”

Xốc thẳng mình trên ngựa, vọt lên giữa toàn quân, Gia Lịch chỉnh đốn đội ngũ thêm lần nữa, chiếm lợi thế về quân số, vẫn tiếp tục dùng chiến thuật bao vây tầng tầng lớp lớp, lấy thực đánh hư, đem hư đánh thực, tiêu hao thực lực của thủ binh Đốc Thành, tiêu diệt từng chút từng chút một.

Chiến thuật này hiển nhiên đem lại công hiệu phi thường, một vạn thủ binh Đốc Thành chém giết suốt một canh giờ, nhân số mỗi lúc một hư hao. Nhưng số lượng chẳng mảy may ảnh hưởng đến cách đánh thấy chết không chùn của họ. Bọn họ trước sau vẫn dũng mãnh như vậy, quên mình xông vào giữa trận giết địch, không hề quan tâm xung quanh mình còn lại những ai. Bởi vì trong lòng họ đã sắt son một niềm tin mãnh liệt, phía sau lưng kia, là cửa nhà ruộng vườn của họ, nơi ấy còn mẹ già tóc bạc, còn vợ trẻ thảo hiền, còn con thơ ngây dại. Nếu bọn họ lùi một bước, nhà có còn ra nhà, nước có còn là nước nữa chăng?

Chỉ có thể xông lên, không thể chùn chân lùi bước, chiến đấu đến người cuối cùng!

Lúc Gia Lịch trông thấy một vị Tướng quân râu hùm hàm én, hai mắt đỏ rực vọt thẳng vào giữa hàng ngũ quân Nỗ tộc, trên người còn găm bốn năm mũi tên chi chít nhưng vẫn kiên quyết lao tới, không hề biết đến sợ hãi, mục tiêu nhắm thẳng vào mình, tim hắn đột nhiên nhói lên, muốn há miệng hét lên nhưng chẳng biết phải hét cái gì. Thị vệ bên cạnh hối hả rút tên bắn, chỉ trong khoảnh khắc, vị tướng Đốc Thành hung mãnh kia đã bị xuyên rỗng thành tổ ong, thế nhưng đến tận khi đổ vật xuống đất, hai con mắt đỏ au như chậu máu vẫn trợn trừng không thôi.

“Thăm dò tên tuổi của hắn, mai táng!” Gia Lịch ngắn gọn ra lệnh, Khả Trạm vội vàng sai người đem thi thể vị tướng ấy đi, trước mệnh lệnh của Gia Lịch, không một binh sĩ người Nỗ nào mảy may ngờ vực. Nỗ tộc vốn sùng bái anh hùng.

Anh hùng, cho dù đã chết, vẫn còn cái tên.

* * *

“Đồ ngu xuẩn kia!” Đứng trên tường thành, Hàn Tắc Minh thấy Triệu Hân đơn thương độc mã xông thẳng vào hàng ngũ quân Nỗ liền bật ra một tiếng gào tựa như tiếng khóc than ai điếu.

Quơ quân lệnh kỳ trong tay, Quy Vãn quay đầu lại, tinh tế nhận ra một dòng chất lỏng trong veo chảy tràn từ khóe mắt Hàn Tắc Minh, bi thương trỗi dậy trong lòng nàng. Quay đầu lại nhìn chiến cuộc bên dưới, một vạn binh sĩ thủ thành đều bỏ mạng trên sa trường. Dưới tường thành kia, thi thể chất chồng, máu tươi bung nở nơi nơi, tựa như cả một vùng đất đều nhiễm sắc mẫu đơn tiên diễm.

“Đốc Thành không giữ được rồi!” Quân sư bình tĩnh lên tiếng.

Lính thủ thành chỉ còn chưa tới một vạn, còn Nỗ quân vừa rồi bị đột kích chết rất nhiều, nhưng nhân số vẫn gấp tám lần quân lính Đốc Thành. Đốc Thành bị phá chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Không hay rồi!” Giang Thủ úy khàn giọng hô, “Nỗ vương điên rồi, hắn không cho binh sĩ nghỉ ngơi một giây phút nào, lại định tiếp tục công phá.”

Nghe vậy, tất cả mọi người cùng trông về phía trước. Nỗ quân vốn dĩ nên rút binh nghỉ ngơi chỉnh đốn lại quân đội nhưng giờ đây đang lũ lượt xếp hàng chuẩn bị công phá lần nữa. Có lẽ vừa rồi bị đánh úp bất ngờ, hiện tại Nỗ vương không còn ý định cho Đốc Thành cơ hội nghỉ ngơi lấy sức nữa.

Ngay cả quân sư cũng cảm thấy kinh ngạc, y sửng sốt đứng trên cổng thành trân mắt nhìn. Không ai tin nổi trải qua một trận thương vong nặng như thế, Nỗ binh không cần nghỉ ngơi chỉnh đốn quân ngũ, trong khoảnh khắc, không ai biết nên phản ứng ra sao.

Ấn đường cau chặt, Quy Vãn tiến lên trước, giương cao quân lệnh kỳ trên tay, vung nhẹ, lính dưới thành thấy tín hiệu lập tức sắp thành hàng ngũ, phân bố từng tốp trong tường thành theo từng chức trách, chuẩn bị ứng chiến.

Hàn Tắc Minh kinh hãi trước hành động của nàng, liếc mắt trông về phía xa xăm trước mặt, cắn chặt răng, hét lớn: “Các huynh đệ, thủ thành!”

Dưới kia truyền lại một tiếng hô vang hòa theo, âm thanh rung chuyển đất trời.

Quân sư lặng lẽ tới sau Quy Vãn, nhẹ giọng chỉ điểm cho nàng phải truyền lệnh ra sao. Đến tận khi trong thành đã chuẩn bị nghênh đón xong xuôi, y mới nghi hoặc hỏi: “Đến lúc này, người vẫn còn tin có thể bảo vệ Đốc Thành sao?”

“Không biết nữa!”, ngước nhìn lên cao, vòm trời trĩu xuông thật thấp, mây tầng tầng phiêu lãng, nàng nhìn không ra.

“Con người luôn phải có hi vọng, bằng không sao có thể đối mặt với những chuyện xấu sau này đây?”

Trầm ngâm nghe Quy Vãn nói, quân sư lộ ra ánh mắt chất chứa nhiều suy tư, lòng dâng ngập trăm mối cảm xúc, rất lâu sau mới bình tĩnh mở miệng: “Người điều động sai rồi, hẳn phải chủ phòng tường phía Bắc, nơi đó nền móng yếu ớt.”

Lúc ấy, Nỗ quân đã vọt tới cổng thành như một đợt nước đen ùn ùn đổ ập xuống, hiển nhiên lần này đã dốc toàn lực công phá, đội ngũ đông đảo như vậy nhưng không một ai lên tiếng, chỉ còn lan tràn tiếng đao kiếm va nhau chát chúa. Chém giết liền một ngày, thân thể quân Nỗ dính đầy máu đen, đao đã chẳng còn ánh sáng ngời nữa, thay vào đó là một lớp đỏ sậm, bọn chúng vững vàng, chầm chậm tới gần cổng Đốc Thành, vọt qua chồng thi thể cao ngất, mà trong đó quá nửa là thân xác đồng bạn của chính mình.

Thời gian tựa hồ ngưng đọng lại, kéo dài ra rất lâu rất lâu, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía tường thành bên dưới, lính thủ Đốc Thành bất giác siết chặt chuôi mạch đao trong tay, nghiến răng, gắt gao nhìn thẳng về phía trước.

Giờ khắc này, nàng hoảng loạn, có điều, nàng đang đứng giữa tường cao chất ngất, không thể lùi một phân. Nàng phải trấn tĩnh, kiên định hơn bất kỳ ai, ổn định lòng quân đó mới chính là việc nàng cần và phải làm. Nhưng, chính mình phải đối mặt với hùm ác sói dữ đang dồn dập kéo tới kia, nàng rùng mình…

Bóng ma chết chóc kéo tới, phủ kín đất trời.

“Nghe kìa, có tiếng gì đấy?” Một người lính đứng trên tường thành đột nhiên thét vang. Ban đầu vốn chẳng ai để tâm tới điều đó, nhưng tiếng rầm rầm như sấm rền sét dội kia mỗi lúc một rõ ràng, vang vọng mãi đến khi chẳng còn ai có thể làm ngơ được nữa.

“Đây là tiếng hành quân…” Quân sư xanh mặt, nhìn chằm chằm về phương xa, trước sau không rời một giây. Y lo lắng, Nỗ quân phái thêm viện binh tới. Các tướng lĩnh khác cũng không khỏi âu lo, bởi vậy tất thảy đều nín lặng. Chút hi vọng vừa cháy lên, giờ đây chập chờn lay lắt theo tiếng vó ngựa rầm rập.

Con đường xa phía chân trời hiện ra trùng trùng bóng người, đoàn người kéo lại ngày một gần, một dọc chân trời khi ấy chậm rãi rợp lên một sắc thiên thanh, tựa như ngàn cụm mây bung nở từ mặt đất, như vạn cuộn sóng xanh chảy tràn từ cõi thiên nhai. Khoảnh khắc ấy đến đột ngột như vậy, tường thành cao đột nhiên nín lặng, rồi vỡ òa trong tiếng hoan hô vang dội.

“Màu thiên thanh, là quân Khải Lăng ta!”

Tất cả binh lính thủ thành đều hô vang, mừng rỡ như điên, cơ hồ đã quên cả chiến trường còn lồ lộ trước mắt. Tiếng gào thét át từng hồi trống trận thúc dồn, âm thanh long trời lở đất vấn vít vọng lên mãi tận vòm không trên cao tít tắp của Đốc Thành.

Trăm mối cảm xúc bùng dậy trong lòng, Quy Vãn quay đầu, thấy quân sư kích động chộp lấy tường thành, biểu hiện như kinh như hỉ.

Đột nhiên có cảm giác bỏng rát chảy ròng trên mặt, Quy Vãn nghẹn ngào, ngay chính nàng cũng không phân biệt nổi ấy là nước mắt hay là mừng vui. Ngẩng đầu, thấy rất nhiều rất nhiều chấm mát lạnh đậu trên mặt, nàng mịt mờ trông lên thiên không vời vợi, tuyết trắng tung bay như lông ngỗng giữa trời, phất phơ, từ từ rơi rụng, nhuộm trắng đất trời.

“Tuyết rơi?”

“Đúng vậy, tuyết mùa xuân! Năm mới lại sang, mùa xuân lại đến rồi!” Chẳng biết tiếng ai giải thích vọng bên tai nàng.

Nước mắt mơ hồ dâng lên mờ mịt, nàng nhìn chung quanh, tuyết trắng ngần rớt xuống mặt đất, trông về phương xa, nàng đột nhiên nhận ra, giữa vô vàn bóng cờ sắc thiên thanh trùng trùng, phiêu diêu một lá cờ mang chữ "Lâu"…

Là mơ ư? Hay là ảo giác? Dụi mắt thêm lần nữa, nàng rốt cuộc vẫn trông thấy, một lá cờ xanh biếc như nước hồ, phần phật múa lượn.

“Chàng đến rồi! Chàng đến thật rồi!”