Hai nha hoàn cũng bị lão quản gia dọa giật mình kinh hoảng, đứng sững lại giữa sân, không biết nên tiến thoái ra sao, nhận ra ý của Quy Vãn lập tức lùi lại trong sảnh. Lão quản gia thở dốc dồn dập, mặt thoạt trắng thoạt hồng thầm thì với Quy Vãn: “Phu nhân, chuyện… chuyện lớn… không hay rồi… Có… có cấm quân vây quanh Tướng phủ. Nghe nói Tướng gia xảy ra chuyện trong cung rồi…”

Tất thảy nha hoàn, gia bộc trong sảnh đều đưa mắt nhìn nhau, kinh hoàng cực điểm. Phủ Thừa tướng này vốn là phủ đệ tôn quý bậc nhất chốn kinh kỳ. Tướng phủ chấn động, khắp kinh thành rung chuyển, quan viên tìm tới thường ngày đều thấp hơn ba phần, không cách gì tưởng tượng nổi hôm nay sẽ gặp phải tình cảnh này, làm sao người trong phủ Thừa tướng không thất kinh cho được?

Biết rõ hôm nay Lâu Triệt đột nhiên vào cung tất có huyền cơ, có điều hoàn toàn không thể ngờ được tai họa lại ập đến nhanh như vậy, hoàn toàn không kịp ứng biến. Quy Vãn đảo mắt một vòng, thu hết toàn bộ nét kinh hoàng của mọi người vào trong đáy mắt, dẫu lòng còn âu lo, nhưng ngoài mặt vẫn giấu kín tâm tư cảm xúc, cố gắng trấn định tinh thần, chăm chú nhìn ra khoảng sân tối thẫm mịt mù.

Bị nàng cuốn theo, sự hoảng loạn trong sảnh cũng dần phôi pha, trong nhà ngoài sân nơi nơi đều yên lặng không một tiếng động, trong bóng tối mịt mờ, ban đầu chỉ lác đác một vài, sau đó nhân lên vô số điểm sáng, giống như sóng triều ào ạt đổ xô tới. Chốc lát sau, đèn đuốc của cấm quân rừng rực chiếu sáng sân nhà, hệt như ban ngày. Lâm Thụy Ân đứng giữa đoàn người, bên cạnh là một kẻ vận thường phục khoác áo bào màu tro, dáng vẻ bất âm bất dương, không ai khác chính là Lý công công chủ quản hai mang trong cung.

Hai người đi tới khách sảnh mở rộng cửa, đập ngay vào mắt là hình ảnh Quy Vãn nhàn nhã ngồi đó, như cười như không liếc mắt nhìn cấm vệ quân tràn trong sân phủ. Lý công công tiến lên trước, cất giọng the thé khiến người ta phát chán: “Lâu phu nhân, hôm nay phụng Hoàng mệnh tới phủ Thừa tướng, Lâu Thừa tướng cùng Huỳnh phi tư tình cùng trốn khỏi cung, bây giờ chẳng hay có trong phủ không, xin mời ra ngoài nói chuyện.”

Bàn tay nhỏ nhắn khẽ mơn man gò má, Quy Vãn thoáng cau mày, vừa nghe được tin tức trên thấy lòng buốt nhói như bị kim châm, đau xót cuộn lên, nỗi niềm chua chát khó có thể nén xuống, còn nhớ lời Hoàng hậu từng nói, quả nhiên Lâu Triệt vẫn không thể vứt bỏ nỗi vướng bận ẩn hiện kia, còn đẩy nàng vào cảnh khốn cùng này, lòng hóa giận dữ, giận quá bật thành tiếng cười giòn tan, ôn nhu buông tiếng than: “Lý công công đúng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, quả thực khác xa ngày thường, không biết hiện tại công công phẩm hàm ra sao?”

Lý công công thoạt ngẩn người, thấy vị Lâu phu nhân này thái độ nhàn nhã như không, lòng đã thầm kỳ quái, chỉ biết đáp lời: “Ta tám tuổi tiến cung, hiện tại là đại chủ quản trong cấm cung, tương đương ngũ phẩm.” Khẩu khí cuồng ngạo, có phần dương dương tự đắc.

Quy Vãn liếc mắt nhìn hắn một lượt, cười nhạo nói: “Ngũ phẩm? Vậy là bậc ngũ phẩm nhỏ nhoi muốn định tội Thừa tướng đương triều sao? Lẽ nào công công không hiểu vương pháp, chỉ có bậc tam phẩm trở lên mới có thể vấn tội trọng thần ngoại triều, huống hồ ngươi là kẻ chui rúc chốn nội cung, từ bao giờ có thể can dự chuyện triều chính?”

Bật lại trách móc vừa đúng lý vừa hợp tình, Lý công công tức thời nín lặng, không biết phản bác như thế nào. Ngày thường hắn tác oai tác quái trong cung, chưa bao giờ ngờ tới chuyện hôm nay bị một người đàn bà yếu nhược làm cho bẽ mặt trước biết bao người. Ánh lửa rừng rực rọi chiếu bốn bề, mặt hắn thoạt trắng bệch thoạt xanh lét, lòng ôm mối hận.

Lâm Thụy Ân nhận ra tình thế không ổn, đành xen lời: “Phu nhân chớ trách tội, chuyện hôm nay, Hoàng thượng chỉ muốn tìm hiểu chân tướng... Nếu có điểm nào đắc tội, xin rộng lượng bỏ quá cho.” Nương theo ánh lửa nhìn về phía cô gái đang tựa mình trên ghế, cuối cùng vẫn không đành lòng, giọng nói vô cùng thành khẩn.

Quy Vãn nhìn thẳng vào đôi đồng tử trong suốt của Lâm Thụy Ân, lòng thoáng run rẩy, cơn giận dữ dịu bớt lại, liếc đến vẻ mặt đầy hổ thẹn của Lý công công kia, biết vừa rồi hành động của mình đã chọc giận tên hoạn quan này, tất sẽ rước họa về sau, lòng thầm tính toán, nếu có cơ hội nhất định phải dẹp bỏ hắn trước. Lửa giận đã trút, cảm xúc bình lặng ít nhiều, đánh giá ý định tìm tới của bọn họ, Lâu Triệt vào cung dắt theo Huỳnh phi bỏ trốn… Giữa hậu cung trùng trùng như vậy, làm cách nào chàng đưa được một phi tử đi trước con mắt bao người? Ngẫm đi nghĩ lại, nhớ tới các cơ quan trong điện Ngự Càn, lẽ nào Lâu Triệt cũng biết những cơ quan này sao?

Nghĩ vậy, Quy Vãn nghiêm mặt nói: “Phu quân ta tiến cung mãi chưa quay lại, ta còn chưa vào cung đòi người, cớ gì các vị quay ngược lại đòi lục soát Tướng phủ đây?”

Đây rõ ràng là cái bẫy của Trịnh Lưu, nửa năm trước, y ác ý hãm hại Đoan vương, dùng khí thế sét đánh không kịp chạy nhanh như cắt triệt bỏ toàn bộ đường lui của Đoan vương, vốn định thừa cơ càn quét cả Lâu Triệt, thế nhưng không biết làm sao bởi Lâu Triệt hành sự cẩn trọng, kín kẽ không một sơ hở. Khi y muốn tập trung vương quyền, cứ nghĩ tới tình cảnh trong triều ngoại nội, rõ ràng Lâu Triệt chính là trở ngại, vì thế, lúc này đành phải dùng lại chính cách cũ, hãm hại Lâu Triệt. Quân cờ Huỳnh phi này đúng là đắc địa rồi…

Tâm trí cứ lẩn quất mãi vấn đề này, lồng ngực Quy Vãn cuộn lên vô vàn cảm xúc, chua xót ngập lòng, không sao kiềm chế nổi, nước mắt lẳng lặng tuôn trào, một giọt rơi xuống, nàng liền đưa tay lau má, giấu đi giọt lệ mới vương, chớp mắt, sắc mặt đã khôi phục như thường. Tất cả người trong phòng đều thấp thỏm lo lắng, không ai chú ý tới, chỉ riêng Lâm Thụy Ân vẫn chăm chú theo dõi, lòng chấn động mạnh, mày cau lại, đứng sững như tượng.

Nhìn mọi người bên ngoài, Quy Vãn định thần lại, hôm nay Lâu Triệt không bị vây hãm trong cung, Huỳnh phi cũng biến mất, thứ tai tiếng này không bằng không cớ, Hoàng thượng cũng chẳng thể bố cáo khắp thiên hạ, càng không thể định tội. Tất cả chỉ có thể âm thầm, đây là bước ngoặt duy nhất trong chuyện này!

Căn phòng đột nhiên tĩnh lặng trở lại, ngoại trừ tiếng đuốc lép bép cháy, không kẻ nào dám lên tiếng. Lý công công mặt mũi lạnh băng, mắt thấy không khí cứng nhắc không thể phản bác, liền ngó sang Lâm Thụy Ân, đập vào mắt là ánh nhìn không chớp của Lâm Thụy Ân dán vào Lâu phu nhân, vẻ mặt thoáng lộ chút âu sầu, hắn thầm hừ lạnh trong lòng. Cái gì mà Tướng quân băng giá chứ, mỹ nhân bày ra trước mắt là mất nửa hồn, hắng giọng, hắn lại lên tiếng: “Lâu phu nhân… Chuyện đột ngột xảy ra, Hoàng thượng cũng chỉ muốn tra xét rõ tình hình mà thôi, không hề có ý định tội, làm rõ chân tướng sự việc không phải là mong muốn chung của mọi người sao?”

“Lời công công nói rất đúng, có điều, nếu không định tội, cấm quân ào vào Tướng phủ là ý gì đây?”

“Đây là tuân theo phép công, chúng ta phụng Hoàng mệnh ban xuống... Muốn mời Lâu Thừa tướng vào cung giãi bày sự tình, Lâu phu nhân, xin hãy rộng lòng...” Nói xong hắn liếc mắt sang cấm quân bên cạnh, cấm quân tức tốc tản ra, vài kẻ xộc vào phòng khách, số còn lại phân tán khắp nơi trong Tướng phủ, ra sức lục soát.

Nghe hắn liên tục nhắc Hoàng mệnh, biết rõ hắn cáo mượn oai hùm, Quy Vãn vẫn lạnh nhạt thờ ơ, nhìn bọn chúng tra xét. Quan sát một hồi cảm thấy đây dường như không phải diễn trò, lễ nào Lâu Triệt đã dắt theo Huỳnh phi đi thật sao? Lòng càng thêm bực bội, cấm quân nhanh chóng tụ về sân, lục soát không tìm được gì, mặt Lý công công tái đi vài phần.

Khinh miệt nhìn hắn, Quy Vãn cười nhẹ: “Lý công công, bây giờ phải chăng ta cần hỏi một tiếng, phu quân ta ở đâu chứ? Vào cung rồi ngay cả tin tức cũng không thấy, lẽ nào Hoàng cung còn có thể ăn thịt người sao?”

Lý công công không nói gì, sắc mặt càng xám xịt lại, giọng nói trang nghêm của Lâm Thụy Ân lại truyền tới: “Phu nhân, chuyện Lâu Thừa tướng vào cung không giả, nhưng hiện giờ, ngài ấy không còn trong cung, đây cũng là thật.”

Nghiêm mặt nhìn y, Quy Vãn không nói gì, lời của Lý Dụ nàng không tin quá nửa, nhưng Lâm Thụy Ân đích thân lên tiếng, nàng không thể không xem xét tính chính xác của chuyện này.

“Lâm Tướng quân, rốt cuộc ai tận mắt thấy phu quân ta và Huỳnh phi nương nương...” Lời tiếp theo nghẹn trong họng, Quy Vãn hơi buông bực.

Chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt nhu hòa, Lâm Thụy Ân mỉm cười an ủi, nói: “Lâu phu nhân chớ vội, chuyện này có Quản đại nhân và hai cung nữ trong cung Cảnh Nghi thấy tận mắt… Còn thực hư ra sao, tới giờ chưa thể kết luận.”

Khẽ gật đầu, Quy Vãn mỉm cười cảm kích, vị Tướng quân luôn mang mấy phần lạnh lẽo này lại mang tới cho nàng cảm giác an toàn khó nói thành lời, dẫu đứng cách xa, lại ở thế đối lập, nàng trước sau vẫn tin tưởng hắn.

Lý công công ném ánh mắt trách cứ về phía Lâm Thụy Ân, thầm nghĩ, cớ gì hắn dám nói toẹt ra vậy, lại quay đầu nói với Quy Vãn: “Lâu phu nhân, chuyện này hiện tại chưa thể kết luận rõ ràng, nhưng chúng ta nhận hoàng mệnh, lúc này trở về cũng khó bẩm báo lại Hoàng thượng. Khi ban mệnh xuống Hoàng thượng đã nói rõ, nếu không tìm thấy Lâu tướng gia, chúng ta sẽ ở đây chờ, Thừa tướng một ngày chưa xuất hiện, chúng ta chờ một ngày, nếu khiến phu nhân cảm thấy bất tiện…”

“Ý của Lý công công là cấm quân phải ở lại Tướng phủ để giám thị ta ư?”

Âm u cười lạnh hai tiếng, Lý công công đáp: “Phu nhân muốn nghĩ vậy cũng đành, chúng ta cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Mím chặt môi, thân mình Quy Vãn ngồi lâu đã lạnh như băng, hôm nay đã đến nước này, nàng chẳng còn đường lui, lẽ nào thực sự bị giam lỏng trong phủ, đến khi Lâu Triệt chịu xuất đầu lộ diện mới thôi ư? Trời cơ hồ mỗi lúc một lạnh, toàn thân nàng tê cứng.

Tất cả người trong Tướng phủ đều lộ vẻ âu sầu, tình thế bức người trước mắt, giờ phút này Tướng phủ không nắm binh quyền, không có bất cứ kẻ nào tương trợ đỡ đần, chỉ biết mặc người chém giết. Tình thế lại đông cứng thêm lần nữa, căng thẳng cầm cự.

Một bóng người cao gầy tiến vào sân, chạy một mạch tới ngoài phòng, thầm thì vài câu với Lâm Thụy Ân rồi tới bên Lý công công, tiếp tục rì rầm nhỏ to như vậy.

Lâm Thụy Ân đến gần khách sảnh, duy trì khoảng cách mười bước với Quy Vãn: “Phu nhân, Hoàng hậu nương nương vừa ban chỉ, mời phu nhân nhập cung vài ngày, cùng bầu bạn với người.”

Lý công công ở bên cũng góp lời: “Phu nhân đúng là hồng phúc tề thiên, đến lúc này vẫn còn được Hoàng hậu ưu ái.”

Quy Vãn nghe vậy, không mừng không bực, hờ hững không lộ chút gì, cẩn thận suy xét một lát, đến tận khi Lý công công đã có vẻ mất kiên nhẫn hết sức, nàng mới chậm rãi đứng lên, thong thả ra giữa sảnh, nhẹ nhàng mỉm cười: “Nếu đã vậy, ta cũng nên vào cung vài ngày.”

Lâm Thụy Ân gật đầu, cách xa ba bước, tinh tế nhận ra dáng vẻ mệt mỏi của Quy Vãn, mở miệng chực nói gì, cuối cùng lại thôi, quay đầu hướng ra sân, lệnh cho cấm quân một nửa ở lại Tướng phủ, nửa kia rút về cung.

Quy Vãn lẳng lặng đứng nhìn, cố tình lờ đi ánh mắt âm trầm của Lý công công, gọi Như Tình, Như Minh chuẩn bị. Giữa lúc bận rộn, nàng lẳng lặng sắp xếp lại suy nghĩ. Người trong Tướng phủ cho rằng sự tình có thể trì hoãn, nàng lại không chút vui mừng, hôm nay nàng nhận lời mời vào cung thực cũng là quyết định bất đắc dĩ. So với bị nhốt trong Tướng phủ, nửa bước khó rời, chi bằng cứ vào cung, chốn nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, huống hồ trong cung nàng đã xây dựng được lực lượng, suốt nửa năm nghỉ ngơi phục hồi đã có một chỗ dựa nho nhỏ. Hơn nữa, nàng rất muốn biết chân tướng sự tình, đồng thời cũng tò mò chân tướng thực sự ở trong cung sao?

“Phu nhân!” Lâm Thụy Ân tới gần bên Quy Vãn, cắt đứt những suy tư miên man của nàng, nhẹ giọng lên tiếng: “Bên ngoài đã chuẩn bị xong xe ngựa, có thể đi được rồi.”

Định thần lại, Quy Vãn lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Tướng quân, cảm tạ ngài.” Mi mắt khép hờ che đi những suy tư thăm thẳm khó dò, chẳng hề nhận ra Lâm tướng quân lạnh lùng thoáng thất thần trong tích tắc.

Lý công công vừa than thở trời lạnh, vừa dẫn đầu đoàn người tiến đi. Lâm tướng quân và Quy Vãn chậm rãi ra khỏi phòng, đặt chân trên con đường nhỏ xuyên giữa rừng mai, giữa đêm tối mịt mờ đến cả hoa mai cũng mất đi sắc đẹp, chỉ còn hương thơm ngan ngát thấm tận lòng người, trừ những bóng đuốc lập lòe, cả thế gian như chìm trong bóng đêm thăm thẳm. Lâm Thụy Ân đột nhiên cúi mình, Quy Vãn dừng bước, thấy hắn chậm rãi đứng lên, nhặt một mảnh gấm trên mặt đất, đưa cho nàng.

Bàn tay lách khỏi tấm áo lông trắng muốt nhận lấy, Quy Vãn cảm thấy ấm áp, vị Tướng quân lạnh lùng chính trực này, hiện tại nàng có thể nói là chẳng quyền chẳng thế, hắn vẫn có thế cúi mình nhặt một tấm khăn vì nàng; nhân tình ấm lạnh giữa cơn gió rét, đáng quý đến mức có chút không chân thực. Đêm đen và bóng đuốc lập lòe, loang loáng bóng hình di động, Quy Vãn thở dài.

“Phu nhân, người tin ta chứ?” Hương hoa mai có thể khiến người ta say sao? Vì sao có thể dễ dàng nói ra những lời thế này đây?

“Lúc này ta tin tưởng Tướng quân hơn bất kỳ ai khác.” Hắn chắc chắn là người có thể tin tưởng được, hết lần này đến lần khác cứu nàng giữa chốn hiểm nguy, ôm nàng kiên cường rơi xuống vực thẳm, bóng người lạnh lẽo trong mưa gió, cúi mình nhặt khăn giúp nàng giữa bóng đêm ngập hương hoa mai, giữa lúc hiểm nguy có thể dựa vào hắn sao?

“Xin phu nhân hãy tin ở ta, ta thề, sẽ bảo vệ người bình an.” Nhất định hương hoa mai có thể mê hoặc lòng người, mới khiến hắn buột miệng nói ra những lời như vậy, những đường nét kiên nghị trên gương mặt lạnh như băng trong ánh sáng nhập nhòa dường như dịu dàng hơn.

Đứng sững lại, Quy Vãn kinh ngạc quay đầu nhìn, muốn xem rõ điều gì, lại bị sắc xám chắn quá nửa, trước mắt chỉ còn một mảng mông lung, còn định hỏi lại nhưng tiếng thúc giục của Lý công công hết kiên nhẫn cách đó không xa đã vọng lại, sắc lẻm phá tan bầu không khí u tĩnh.

Lâm tướng quân rảo bước tiến tới, nhắc nhở: “Phu nhân, trời lạnh tối tăm, chúng ta đi mau.”

Quy Vãn đuổi theo sau, bước đi giữa vô vàn ánh lửa bập bùng, mờ mịt, đường đi phía trước ra sao cũng chẳng rõ ràng.

Tối nay đêm lạnh như nước, ngồi trên xe ngựa tiến vào sau bức tường cao cao phủ ngói đỏ tươi kia, vô số hư huyễn cùng ảo ảnh muôn hồng ngàn tía lập tức bủa vây, phủ ngập lấy nàng.