Bất ngờ xoay người lại, một gương mặt nhợt nhạt bơ phờ đập thẳng vào mắt nàng; ánh trăng chiếu rọi trên cao, mặt mũi đối phương hiện lên rõ nét dưới bóng trăng; Quy Vãn thầm than không hay rồi, lại chuốc lấy phiền phức vào thân.

Mặt mày sáng sủa, đường nét phân minh như tạc khắc trên khuôn mặt, ngũ quan sắc sảo, dáng người cao lớn, tráng kiện hơn nam tử bình thường rất nhiều, cộng thêm giọng nói gượng gạo, cứng nhắc, rõ ràng là người dị tộc. Hơn nữa, áo trên mình hắn là trang phục của tù nhân, những da thịt lộ ra khỏi bộ quần áo tù rách rưới đều in hằn vết dấu roi dập lửa nung, hẳn nhiên kẻ này là trọng phạm vượt ngục. Liên tưởng những sự kiện gần đây, biên cương tin thắng trận về, trước cửa tửu lâu thấy quan binh được điều động tăng cường, Quy Vãn đã đại khái đoán được thân phận của đối phương: Kẻ này nhất định là bại tướng của Nỗ tộc bị bắt làm tù binh. Nghĩ tới đây, nàng không hỏi ai thán, xót xa trong lòng, cớ gì bao nhiêu sự bất hạnh tự nhiên rủ nhau kéo tới viếng thăm nàng cùng một ngày thế này?

Gia Lịch sắp không siết chặt nổi thanh chủy thủ trên tay nữa rồi, hắn đã vắt cạn toàn lực mới thoát được tới đây, dẫu sức đã cùng, lực đã tận nhưng tuyệt đối không thể ngã gục ở nơi này được. Giờ là lúc ý chí hắn lên cao nhất, tâm hắn quyết liệt nhất, chỉ cần đổi được áo quần, lẩn khuất trong đêm tối thì vẫn còn cơ hội trốn khỏi kinh thành, bằng không đến khi trời sáng, tất thảy đã hết rồi. Đúng lúc hắn muốn hít một hơi thật sâu lấy sức thì gã trẻ tuổi bị hắn khống chế bất ngờ quay đầu lại, hắn không kịp phản ứng.

Giết y? Ý định lập tức xoẹt qua trong óc, hắn đề khí, bấy giờ mới trông tỏ mặt gã trẻ tuổi.

Hắn chợt nghi hoặc, lẽ nào Nguyệt thần đã thấu lời nguyện cầu thiết tha của hắn nên mới giáng thế hiện thân ngay trước mắt?

Gương mặt kẻ đó hiện ra, một nửa sáng rực dưới ánh trăng, nửa kia chìm trong bóng đêm thăm thẳm. Nửa hiện rành rành một vẻ tú mỹ vô song, nửa ẩn mơ hồ một nét thanh thuần, kiều diễm tuyệt luân. Ánh trăng huyền ảo nhuộm cho khuôn dung thơ ngây một tầng kiều mị mông lung.

Tâm thần một phen hoảng loạn, đao bén đã sẵn lại không nỡ xuống tay. Người Nỗ tộc đời đời phụng thờ Nguyệt thần, thiếu niên trước mắt gây cho hắn chấn động quá lớn, giữa giờ khắc sinh tử quan đầu, hiểm nguy trùng trùng này, hắn lại không thể phân rõ rốt cuộc đây là mộng tưởng hay huyễn hoặc. Tâm đã quyết, chủy thủ trong tay một đường, chém xuống, cứa dọc cổ tay, máu tuân như xối, đau thấu xương tủy, đau đớn ít nhiều lay động thần trí hắn. Tỉnh táo, hắn tiếp tục trầm ngâm nhìn thiếu niên trước mặt.

Thường nghe lời đồn Khải Lăng quốc có những nam tử dung mạo thanh tú tựa nữ nhân, chưa thấy tận mắt hắn không cách gì tin nổi. Tới giờ Gia Lịch chợt cảm thấy có chút thất vọng, vốn hắn còn tưởng trước lúc nhắm mắt có thể được một lần diện kiến Nguyệt thần.

Hai bên đều nín lặng, bầu không khí trầm mặc vây lấy họ.

Tim Quy Vãn đập nhanh, nàng hối hận ban nãy đã quay lại. Vừa lúc xoay người, nàng đã nhác thấy sát ý ánh lên trong đôi mắt kẻ dị tộc kia, khắc ấy lòng nàng trầm xuống một nửa, tay đã chực thò vào tay áo. Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt không muốn dùng tới vật bảo mệnh này. Nàng còn do dự, nam tử kia lại đột nhiên lộ ra dáng vẻ kinh hãi, pha thêm chút ngờ vực như thể không sao tin nổi, miệng khẽ niệm: “Sách Cách Tháp?”

Sách Cách Tháp là cái gì? Hẳn là ngôn ngữ của Nỗ tộc bọn hắn rồi. Mặc kệ nó có ý gì, một từ này đã cứu mạng nàng, cũng cứu mạng đối phương. Bằng không, nhất định cả hai đã bị đẩy vào thế lưỡng bại câu thương rồi. Suy nghĩ quẩn quanh trong óc, nàng đang bận tính đường thoát thân, chợt thấy ánh mắt đối phương nhìn mình mỗi lúc một kỳ quái, thậm chí còn có vẻ mê mẩn, bần thần. Đang nghĩ không biết có nên lợi dụng lúc này để chạy chốn hay không, đối phương đã làm ra một chuyện khiến nàng sững sờ không dám động đậy. Hắn dám dùng chủy thủ đâm chính mình một nhất, vết cắt rất sâu, máu tuôn xối xả.

Quy Vãn lập tức hiểu ra ý đồ của hắn, giờ thì ánh mắt mơ màng thất thần lúc trước đã hóa sắc lẻm đăm đăm hướng về phía mình, thật chẳng hiểu nổi hắn đang nghĩ gì. Quy Vãn không dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ một cử động nhỏ cũng có thể khiến hắn kích động mà làm ra chuyện càng điên rồ hơn. Hắn tự đâm hắn cũng chẳng sao, vạn nhất mũi đạo chuyển hướng, rạch lên người nàng thì nguy rồi.

Mồ hôi lạnh trên lưng đổ ròng ròng, Quy Vãn vẫn tươi cười thân thiện nhìn đối phương, hy vọng có thể xoa dịu thái độ thù địch của hắn.

Gia Lịch nhìn con tin của mình, đã biết đối phương là một thiếu niên tuấn mỹ quá đỗi nhưng ngay trong tình cảnh thế này, y vẫn không hề kêu gào, la hét cũng chẳng hoảng loạn hay bối rối, thậm chí còn có thể mỉm cười tự nhiên, trong lòng hắn không khỏi bội phục. Nhất thời, Gia Lịch cảm thấy phân vân không biết có nên giết y hay không. Thời gian từng giây từng phút trôi đi, sức lực mỗi lúc một cạn kiệt, giờ có giết y cũng không ích gì, huồng hồ kẻ này sao giống Sách Cách Tháp giáng thế đến vậy. Đang tận lực nghĩ cách, hắn chợt thấy thiếu niên cũng đang trầm ngâm, một ý tưởng xoẹt qua óc. Thiếu niên này dung mạo quá đẹp, thái độ lại trầm ổn, trấn tĩnh đến thế, ắt không phải là người tầm thường, biết đâu có thể lợi dụng y để thoát thân; hơn nữa, hắn cũng cảm thấy thiếu niên thanh tú kia tuyệt đối không phải người mỏng manh, yếu ớt như vẻ bề ngoài.

Lời kể lể thật dông dài, sự việc diễn ra lại thật mau, nam tử chộp lấy tay Quy Vãn, nhân lúc nàng còn chưa kịp phản ứng mà nắm lấy cằm, siết chặt tới phát đau, miệng nàng vừa hé mở đã thấy hắn nhét một viên gì đó vào, vị chưa tới đầu lưỡi đã trôi tọt xuống họng. Nàng hoảng hốt, trực giác mách bảo bản thân phải lập tức nhè ra thứ đó; Quy Vãn dồn hết sức đẩy bật nam nhân kia ra, nàng quỳ sụp xuống, sống chết nôn bằng hết, không buồn quan tâm kẻ vừa bị đẩy ra sao.

Nam tử dùng hết chút sức tàn, nhận một cú đẩy mạnh của Quy Vãn liễn ngã phịch ra đất. Hắn yên lặng nhìn hành động của nàng một hồi, mới hừ lạnh lên tiếng: “Vô ích thôi, đây là độc ‘Cổ hoàn’ bí truyền của Nỗ tộc chúng ta, ngươi không nôn ra được đâu”.

Nghe tới đây lòng Quy Vãn trầm xuống đầy muộn phiền, nàng từng nghe danh “Cổ hoàn” - thứ độc dược bí truyền chỉ những người địa vị cao quý trong Nỗ tộc mới có thể dùng. Quay đầu lại, nàng quét ánh mắt lạnh lùng qua nam châm đang năm trên đất, im lặng suy nghĩ một chút, cuối cùng ý chừng đã thông suốt, nàng mới mỉm cười không có vẻ gì là bực bội hay phẫn nộ: “Giờ ngươi chỉ còn đường chết nên mới muốn lợi dụng ta để thoát thân?”

Thông minh thật, Gia Lịch mỉm cưới theo: “Ngươi cũng đâu còn lựa chọn nào khác, phải không?”

Hừ lạnh một tiếng, Quy Vãn thôi nôn mửa, nàng đứng thẳng dậy, hé mắt nhìn xuống Gia Lịch, trưng ra vẻ mặt thản nhiên mà nói: “Thể lực của ta khuynh đảo cả kinh thành này, phẩy tay cũng đủ hô gió gọi mưa, ngươi còn lo ta không thể kiếm ra người giải độc sao?” Nực cười, nàng là Thừa tướng phu nhân, hơn nữa Thừa tướng từng hứa sẽ bảo vệ nàng, dẫu muốn xới tung kinh thành này lên, với quyền thế của Lâu Kiệt còn khó lắm sao?

“Cứ coi như ngươi đủ sức lật cả kinh thành này lên cũng chẳng tìm thấy thuốc giải”. Thấy Quy Vãn vừa mở miệng, hắn đã chặn trước phủ đầu: “Đến khi ngươi tìm được người của Nỗ tộc thì độc cũng phát tác rồi, huống hồ đâu phải cứ người Nỗ tộc là biết chế thuốc giải cho ‘Cổ hoàn’”.

Biết hắn không nói dối, Quy Vãn trầm ngâm: “Sao ta biết được thứ vừa rồi ngươi ép ta nuốt đúng là ‘Cổ hoàn’ chứ không phải thập toàn đại bổ hoàn?”

Nam nhân kia bật cười khanh khách, chợt đưa tay ra, vận hết khí lực moi từ đai lưng ra một chiếc gậy bạc dài chừng một tấc, kề sát miệng, khẽ thổi một tiếng.

Không thấy âm thanh gì, còn đang hồ nghi, chợt dạ dày nhói lên một cơn đau buốt đến tê tâm liệt phế. Cơn đau khiến Quy Vãn suýt ngất lịm, mất hết tri giác, cơ thể không chịu nổi cơn đau vò xé, nàng ngã khuỵu xuống. Đau, đau dai dẳng, đau đến thấu tim, đau không nói nên lời, bàn tay nàng gắt gao siết chặt vị trí trái tim quằn quại. Đợi chờ, chờ cơn đau lắng xuống. Chừng một tuần trà, cơn đau mới dần dần dịu đi.

Quy Vãn có cảm giác như nàng như nàng vừa phải chịu đựng giày vò suốt nửa ngày trời.

Đến khi đớn đau hoàn toàn biến mất, nàng mới chậm rãi đứng lên, lòng thầm oán hận, trừng mắt liếc nam nhân Nỗ tộc kia, nàng phát hiện hắn đang nằm thẳng đơ một bên, không hề nhúc nhích, không phải chết rồi chứ.

Quy Vãn hốt hoảng, ghé sát lại, kẻ này tuyệt đối không thể chết được.

Lại gần liếc xem, dẫu hơi thở vô cùng mỏng manh nhưng hắn còn chưa chết.

Lòng còn oán hận, nhưng đầu óc nàng đã bắt đầu quay cuồng trong vô vàn suy nghĩ, Quy Vãn nhìn gã Nỗ tộc xa lạ, do dự không biết có nên cứu hắn hay không. Nếu không cứu hắn, nàng nhất định phải nhanh chóng hồi phủ, tìm phu quân, để chàng điều động binh mã, nghĩ cách tìm người Nỗ tộc biết giải độc. Như vậy sẽ lại phát sinh xung đột với Nỗ tộc, có điều chiến sự vừa kết thúc chưa được bao lâu, nhớ tới cảnh tượng dân chúng ùa ra đường ra ăn mừng chiến tranh chấm dứt ban nãy, Quy Vãn cảm thấy có chút không đành lòng.

Đã vậy, biện pháp duy nhất lúc này là phải cứu nam nhân Nỗ tộc kia. Dẫu sao mạng hắn cũng nằm trong tay mình, không lo hắn sẽ đổi ý, dựa trên kinh nghiệm nhìn người của nàng, những lời hắn nói trước khi ngất đều là thật. Có điều, bắt nàng phải cứu hắn, thế này quả có chút tổn thương tự tôn của nàng, dẫu sao nàng cũng bị uy hiếp, đã vậy thân thể còn phải chịu thương tích.

Ngẫm ngợi một lát, Quy Vãn oán hận nghiến răng, nàng quyết định phải cứu kẻ này.

Lưỡng giả tương hoành thủ lỳ khinh(1), giữa hai biện pháp, xem thế nào cũng thấy cách thứ hai dễ làm hơn nhiều.

(1) Lưỡng giả tương hoành thủ lỳ khinh: Hai bên tương đương nhau, chọn bên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng Quy Vãn nàng tuyệt không phải kiểu người ngây ngô thiện lương đến nực cười, xưa giờ nàng chưa từng có suy nghĩ lấy ân báo oán, nàng nhất định phải cho tên Nỗ tộc này biết tay.

Suy tính cặn kẽ, rạch ròi rồi, Quy Vãn lạnh mặt nhìn xuống tên Nỗ tộc đang hôn mê trên mặt đất, dùng chất giọng trong trẻo khôn bì nói khẽ, cho bản thân nghe cũng là cho kẻ đang thiêm thiếp kia nghe: “Rồi ngươi sẽ phải hối hận đã ép ta phải cứu ngươi, ngươi cũng đừng mong có thể sống sót thoát khỏi kinh thành này”.

Nói xong, nàng lại bình tĩnh suy nghĩ, làm thế nào để cứu được hắn đây? Chỉ dựa vào sức lực mình nàng chắc chắn không thể xử trí gọn ghẽ chuyện này, xem ra buộc phải lợi dụng thân phận một chút rồi.

Nàng đi ngược về phía đầu hẻm, đưa mắt nhìn quanh, bốn phía không một bóng người rảnh rang, bất chợt nhác thấy một tên lính ở đầu phố đang đi tới, trông cách ăn vận, hóa ra là lính thủ thành. Nàng thở phào, thầm nghĩ được cứu rồi, đưa tay ra vẫy vẫy đối phương lại phía mình.

Gã tiểu binh lại gần, đang muốn lớn tiếng nạt nộ, “y” ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà dám sai khiến cả quan binh.

Một tấm kim bài rực rỡ chói sáng khẽ lay động trước mắt gã, bên trên khắc rành rành một chữ “Lâu”. Hai chân gã mềm nhũn, khuỵu xuống, tiểu binh cung kính quỳ rạp trên mặt đất.

Quy Vãn cười nhẹ: “Không cần căng thẳng quá làm gì, ta có hai việc cần ngươi làm giúp”.