Ánh trăng nhàn nhạt, hương hoa thoang thoảng, đóm lượn lập lòe, tầng khí nặng trĩu mờ mịt bên mép hồ, như sương như khói, tụ cả lại trên lớp sóng xanh biếc nơi mặt hồ kia, nửa mơ màng nửa huyễn hoặc, nhành liễu bên hồ xoài mình lả lướt, một bóng dáng xinh đẹp nhuộm ánh tím nhạt đứng bên hồ, bàn tay vin lấy nhành cây, những lọn tóc đen tung bay, dửng dưng ngắm nhìn, tâm tư trùng trùng...

Khe khẽ buông tiếng thở hổn hển, lại chẳng dám quấy rầy người đang mơ màng suy tư bên hồ, Đức Vũ công công ôm một bộ cung trang thanh nhã dành cho nữ tử, nghiêm trang đứng xa khỏi bờ hồ.

Nắm bắt lấy cơ hội trốn khỏi nội điện cung Ngự Càn, tưởng chừng hắn đã chạy khắp ngõ ngách hoàng cung, không biết nàng có thoát thân được hay không, cứ coi như có thể trốn thoát, áo quần đã hư hại đến vậy biết phải làm sao? Xuôi ngược khắp nửa ngày, cuối cùng hắn cũng tìm thấy nàng đang đứng bên hồ tại điện Sùng Hoa hẻo lánh này, lúc ấy mới thấy an tâm. Chăm chú nhìn người bên hồ tựa như đang đắm mình trong thế giới riêng của bản thân, dáng vẻ lơ đễnh thờ ơ như quyện thành một khối với cảnh sắc xung quanh, tan trong ánh trăng bạc. Đức Vũ vừa hé miệng, muốn thốt ra tiếng gọi, người bên hồ đã chậm rãi quay đầu lại, buông tiếng cười: “Đến rồi sao? Đúng lúc lắm, ta đang lo, bộ dạng này làm sao xuất cung đây.”

“Phu nhân!”, hơi khom người xuống, Đức Vũ khoan thai đến gần, dừng lại cách chừng năm bước chân, nhận thấy dáng vẻ bình thản của Quy Vãn, nhịn không được cất tiếng hỏi: “Hoàng thượng...”

“Hoàng thượng?” Quy Vãn vốn đang tủm tỉm một nụ cười nhẹ khẽ buông lời than thở: “Thiên tử chí tôn đúng là không giống người thường, rồng thét hổ gầm, không thể đối địch.”

Vốn còn muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này lại chằng cách nào cất nổi lên lời, Đức Vũ cau mày, nhìn Quy Vãn có phần lo lắng.

“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Ánh mắt Quy Vãn lướt qua Đức Vũ, nhận ra vẻ lo âu nhuốm trong thần thái hắn, cất tiếng trêu trọc: “An tâm, tạm thời lúc này chưa phải lo đến tính mạng.”

Giọng điệu nhẹ nhàng thản nhiên như vậy, lại chẳng thể che giấu nỗi âu lo trùng trùng, Đức Vũ nghe lời này chẳng những không mừng rỡ, ngược lại càng thêm lo lắng. Quy Vãn nhận ra, thu lại nụ cười nhợt nhạt, mày liễu đen nhánh thoạt nhíu, lộ rõ dáng vẻ trầm tư.

Hôm nay, trót gieo mầm tai họa trong hoàng cung, há có thể dùng dăm ba câu lấp liếm để dối gạt được sao? Quy Vãn thoáng cười khổ, lúc còn trong điện, vì cảnh tượng trong Cảnh Nghi cung khiến tâm tình nàng rối loạn, khi ứng đối với Trịnh Lưu mới trót buông ra giọng điệu uy hiếp, dẫu nhất thời bảo toàn được an nguy, nhưng đã chôn xuống mầm tai họa vô cùng về sau. Sơ suất lúc toan tính mưu lược, giờ đây muốn xoay chuyền, hối hận cũng đã muộn rồi.

Bình tĩnh mà suy xét lại, ngày mới cưới, đã rõ ràng Lâu Triệt và Huỳnh phi, vì sao vừa rồi còn dễ kích động đến vậy? Hoàng thượng là kẻ thâm trầm khó dò như thế, cùng y đối mặt trong điện Ngự Càn đã khơi lên sát ý, lại càng nhân thêm vô vàn tai ương phiền phức cho Lâu Triệt. Vốn dĩ, Trịnh Lưu cùng lúc phải đối đầu với hai người Lâu Triệt và Đoan Vương, cứ cho muốn diệt trừ kẻ nào, cũng cần toan tính suy xét trước sau, giờ đây nàng phá vỡ vỏ bọc, làm lộ bản chất thật của y, chỉ e Hoàng thượng sẽ xuống tay với Lâu Triệt trước.

Suy cho cùng, Lâu Triệt bảo vệ nàng, chiều chuộng nàng, săn sóc nàng, đem cho nàng tất cả tuyệt phẩm thế gian, nàng lại gây cho chàng hậu họa khôn lường, chỉ sợ, thực sự mang nợ, vẫn là nàng nợ nhiều hơn một chút.

Quy Vãn nghĩ đến đây, lòng không tránh khỏi chút chua xót, dường như có một nỗi muộn phiền chắn ngang cõi lòng nàng, không kìm được một câu hỏi u uất: “Lẽ nào thực sự phải rời bỏ Tướng phủ, xa rời thị phi sao?” Rời đi rồi, xóa bỏ được cái gai trong lòng Hoàng thượng, cũng bớt đi tai họa dài lâu ập xuống phủ Thừa tướng.

Đức Vũ nghe Quy Vãn lẩm nhẩm, đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu, đối diện với dáng vẻ hoang mang của Quy Vãn, cảm thấy không đành lòng, nhẹ giọng khuyên lơn: “Phu nhân, thiên hạ dẫu rộng lớn, vẫn là đất đai Hoàng thượng, rời xa thị phi, nói dễ hơn làm.”

Lời lọt đến tai, lòng thoáng chấn động, Quy Vãn ngoảnh đầu, đánh giá Đức Vũ. Đức Vũ lui lại một bước, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, sát xuống nền đất xanh biếc phủ ánh trăng bạc dìu dịu, lên tiếng: “Phu nhân, chuyện xảy ra ở điện Ngự Càn vừa rồi, là lo cũng là mừng ạ, Hoàng thượng muốn nhắm vào Thừa tướng và Đoan Vương, lại vô tình để phu nhân nghe thấy, có điều dẫu phu nhân có đi rồi, lẽ nào Hoàng thượng chẳng đối phó với Tướng phủ sao? Đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!”

Nghe lời khuyên lơn cũng thoáng trầm ngâm, hàng mày thoạt cau của Quy Vãn đã dãn ra, nụ cười nhàn nhạt hững hờ: “Không thể đối đầu, chi bằng tránh đi, lẽ nào công công không hiểu đạo lý này?” Đối đầu với Hoàng thượng, có nổi mấy phần thắng lợi đây?

“Phu nhân, không phải người đã cùng Hoàng thượng lập ra ước hẹn hai năm đó sao, huống hồ, chuyện tránh được nên tránh, nhưng tránh không được chi bằng đối đầu đi.” Lời nói khẩn thiết ý tình sâu xa, lại được thốt ra từ miệng Đức Vũ, hắn chẳng qua chỉ là một nội thị bé mọn, đã một lòng rời xa tranh đấu chốn nội cung, ngày ngày trôi qua như cái xác không hồn, rồi đột nhiên bị Quy Vãn kéo vào vòng thị phi, vốn một thân trong sạch, lại nhuốm phải bụi trần. Giờ đây đã lại có thứ mong muốn được tiếp tục sống, còn phải làm cho cuộc đời ý nghĩa sắc màu hơn, dẫu chỉ có một phân lợi ích, hắn vẫn muốn được trở thành chiếc ô giữa cấm cung này, chắn đi ít nhiều gió táp mưa sa cho người trước mặt. So với kiếp sống le lói bình lặng cả đời, chi bằng huy hoàng một thoáng, lòng Đức Vũ đã dứt khoát quyết định vậy.

“Tránh không được chi bằng đối đầu?” Mỉm cười, ngâm nga nhắc lại câu ấy thêm mấy lần, Quy Vãn đã khôi phục được tư thái nhẹ nhõm tự tại ngày thường, thấy Đức Vũ đang quỳ trước mặt, nàng cười đáp: “Công công nhắc nhở chính phải, là ta suy nghĩ quá ngây thơ. Ước hẹn hai năm, quyền mưu phân tranh, rốt cuộc ai thắng ai bại, còn chưa biết chắc...”

Lời nói có phần mặc sức, vẻ lo âu đã bay biến hoàn toàn, Đức Vũ không nhịn được ngẩng đầu trông lên, chỉ thấy Quy Vãn đang mỉm cười đứng bên rặng liễu, ánh mắt sáng rực, quả nhiên là liều lĩnh ngang nhiên, một vẻ tự tại hiên ngang không vương chút phàm tục thế gian, lại ẩn trong đó chút thanh tao nhã nhặn như quyến luyến niềm hoan lạc chốn hồng trần.

Gió nhẹ nổi bốn bề, gió lay động nhành liễu, tơ liễu xổ bung, tung bay theo gió, Quy Vãn cười nhẹ vươn bàn tay, ngón tay nhỏ nhắn như lan, cổ tay thoáng chuyển, tơ liễu trong tay nàng như mang theo sự sống, bàn tay khẽ nắm, lòng bàn tay lật lại, lá liễu dường như tan biến ngay trên tay nàng. Đức Vũ trông theo ngẩn người, nhất thời không thể nhận ra là tay hay lá, Quy Vãn mở bàn tay, một phiến là liễu nằm gọn trong đó, nhỏ giọng nói: “Con hát muốn rèn cổ tay mềm mại thường tập luyện như vậy, ta còn học được từ động tác này một thứ đạo lý, có những khi, mắt thấy cũng không nhất định là thật, ngươi nói xem có phải không? Đức Vũ công công.”

Đức Vũ chỉ quỳ không nói, khẽ gật đầu, Quy Vãn mím môi cười, ngón tay đưa lên, phiến lá thoát khỏi bàn tay, buông mình rơi xuống, “Công công, nếu ta muốn đối đầu, còn phải nhờ tới sự giúp đỡ của công công, công công liệu còn nguyện ý?” Dẫu sao cũng là đọ sức với Hoàng đế, có bao nhiêu người sẽ tình nguyện chịu mạo hiểm.

Phiến lá xoay vòng vòng chầm chậm buông xuống, đung đưa trước mắt, không đành lòng để nó vương đất bụi, Đức Vũ một tay ôm cung trang, tay kia đỡ lấy phiến lá, càng thêm cúi thấp hơn, cung kính thưa: “Phu nhân, ta nguyện hiến chút sức khuyển mã.”

Thở dài đón nhận tấm lòng trung thành của hắn, Quy Vãn nhướng mày, cưới nói: “Trong tay công công, không phải áo khoác cho ta sao?”

Đức Vũ ngẩn người, lúc ấy mới nhớ ra, trên mình Quy Vãn giờ vẫn chỉ là bộ đồ thái giám rách nát, hắn vội vã đứng dậy, nhìn thật kỹ, y phục trên mình Quy Vãn đã rách toạc từ sau gáy đến lưng, mơ hồ có thể nhìn thấy cả da thịt, lòng không khỏi áy náy, vội vã lấy áo khoác của bộ cung trang trên tay, cẩn trọng choàng lên mình nàng.

Quy Vãn cười nhẹ, chưa kịp cảm tạ, chợt sau lưng vang lên một tiếng quát nghiêm khắc: “Các ngươi đang làm gì đó?”

Nghe thấy tiếng không khỏi ngẩn người, Quy Vãn chuyển mắt, Lâu Triệt đứng cách nàng chục thước, gương mặt vẫn hiện nụ cười tao nhã nhưng sắc mặt giờ đây âm trầm. Tròng mắt như đêm đen ẩn chứa thứ lửa giận không tên.

Lâu Triệt tiến lên trước, lúc ánh mắt sắc bén lướt qua Đức Vũ, thoáng ngừng lại, khi ấy sắc mặt mới hòa hoãn chút, vừa đưa mắt nhìn sang Quy Vãn, ánh mắt lại dịu xuống mấy phần, ấm giọng hỏi: “Sao lại vào cung hôm nay?” Liếc mắt trông thấy y phục Quy Vãn khuất dưới lớp áo choàng là đồ màu tím của thái giám, mày cau lại, vương chút hồ nghi.

Đương nhiên không thể khai hết sự tình, bờ môi Quy Vãn thoáng cong lên, mỉm cười nói: “Chỉ cho quan viên thắp đèn, không cho dân chúng đốt lửa sao? Thiếp nhất thời nổi hứng, muốn vào cung dạo thôi mà.”

Tuy cảm giác rõ ràng Quy Vãn đang lảng tránh và trả lời qua quýt lấy lệ để sự tình cứ thế trôi qua, Lâu Triệt chỉ mỉm cười, không khăng khăng truy cứu tiếp. Xưa nay cưng chiều nàng, yêu thương nàng, chỉ cần nàng hứng thú, chuyện gì cũng có thể theo ý nàng. Khẽ nở nụ cười, nhìn nàng tựa mình dưới gốc liễu đứng trong ráng chiều, lòng chàng dậy sóng, vươn tay muốn ôm nàng vào lòng, ngón tay chưa chạm tới mình, Quy Vãn đột nhiên lặng lẽ lui gót lại sau, Lâu Triệt chết lặng, chăm chú ngắm nhìn Quy Vãn, muốn tìm hiểu vấn đề, khi khóe mắt lướt qua cần cổ nàng, bất chợt dừng lại tại một điểm, sải bước tiến lại, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhanh như chớp nắm lấy cánh tay Quy Vãn, không cho nàng cơ hội né tránh. Tay còn lại vén tấm áo khoác đang phủ trên mình nàng, vừa nhìn xuống, sắc mặt lập tức đen lại, làn môi mỏng mím chăt.

Đức Vũ bị không khí lặng ngắt như tờ đột ngột này bóp nghẹt đến mức tưởng chừng không thở nổi, cảm thấy quanh thân vị quyền tướng đương triều này tỏa ra một luồng nộ khí, tựa hồ phân cách rạch ròi cả không gian.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Nghiến răng nhả từng chữ, Lâu Triệt nhìn thẳng vào Quy Vãn đăm đăm không chớp mắt, thật không ngờ bộ y phục thái giám khuất sau lớp áo choàng đã rách từ gáy tới lưng, cần cổ trắng ngần mảnh mai xuất hiện vết đỏ vô cùng khả nghi, bực bội không chịu nổi, lòng cuồn cuộn lửa giận ngút trời.

Đối diện khí thế bức người của Lâu Triệt, Quy Vãn cảm thấy lúng túng. Sự tình li kì xảy ra hôm nay, bị Trịnh Lưu đe dọa, nhất định không thể kể với Lâu Triệt, nhưng biết giải thích ra sao đây. Không biết mở miệng nói gì, nàng ngả người, dựa vào Lâu Triệt, vòng hai tay qua cổ Lâu Triệt, giọng điệu ai oán xót xa: “Hung dữ quá đi, thiếp mệt lắm rồi, chàng đừng ép thiếp nữa được không?”

Tim Lâu Triệt đập thình thịch trong lồng ngực. Chàng ôm lấy nàng, cố nén nỗi bực bội muốn tra hỏi cho ra lẽ, tròng mắt đen nhánh thoáng pha lẫn chút phức tạp, cuối cùng chỉ đành buông tiếng thở dài, ôm lấy người trong lòng, mặc cho cơn giận trùng trùng tan dần thành vạn mối nhu tình, còn chút không cam lòng, căm hận trầm giọng nói: “Hôm nay tạm cho qua, nhưng việc này, ta nhất định phải biết.” Rốt cuộc là kẻ nào dám manh động với thê tử của Lâu Triệt, ánh lạnh lùng lóe trong tròng mắt, sát ý xoẹt qua.

Cả người trong lòng chàng cũng nhận ra hơi lạnh quấn quanh thân, Quy Vãn hơi rụt người, nhẹ giọng đáp: “Tới thời điểm, thiếp nhất định sẽ kể chàng nghe.”

Nhận được câu trả lời ấy, Lâu Triệt chẳng vừa lòng, còn muốn hỏi thêm, thấy dáng vẻ mệt mỏi của Quy Vãn lại do dự, bèn lấy áo choàng khoác lên mình nàng, che đi làn da ngọc ngà như ẩn như hiện của nàng, lạnh lùng phân phó Đức Vũ đang cụp mắt đứng bên: “Đi chuẩn bị xe.”

Đức Vũ ngước mắt, cảm nhận rõ ràng Lâu Triệt không hề vui vẻ, chực nhìn Quy Vãn một thoáng, liền bị hơi lạnh sắc nhọn của Lâu Triệt bức lui, không dám nhiều lời, vâng mệnh nhanh chóng rời đi.

“Phu quân, đa tạ chàng khoan dung cho sự tùy tiện của thiếp.” Quy Vãn khép mắt, an tâm tránh trong vòng tay ấm áp, khẽ cười trêu chọc chàng.

Nghe được lời ấy, sắc mặt Lâu Triệt mới dịu xuống chút ít, lại lộ ra nụ cười ôn hòa thản nhiên, im lặng không nói, còn mải miết lưu luyến sự yên lặng và ấm áp của giờ khắc này, rồi chậm rãi tiến bước trên con đường rộng lớn vắng bóng người.

“Phu quân, chàng có biết đương kim Hoàng thượng trước kia đăng cơ như thế nào không?” Như sực nhớ ra điều gì, Quy Vãn cất tiếng hỏi.

“Biết, năm đó Thái tử bệnh mà qua đời, trong số Hoàng tử còn lại, Lục hoàng tử là người nhân từ lại khiêm nhường nhất, được nhiều kỳ vọng từ dân chúng, vì thế cuối cùng có thể hiển lộ tài năng giữa chúng Hoàng tử, ngồi lên bệ rồng.” Chậm rãi ung dung kể lại chuyện tranh giành vương vị ngày đó, giọng điệu bình thản như kể chút chuyện vặt vãnh trong nhà.

Nhân từ lại khiêm nhường? Nghe những lời như vậy thật có chút khó tin, Quy Vãn thầm than, lại hỏi tiếp: “Trong mắt phu quân, đương kim Thiên tử là người như thế nào?”

Bước chân Lâu Triệt đột nhiên sững lại, kinh ngạc đứng giữa đường, nét mặt lạnh xuống: “Sao hôm nay nàng hỏi câu nào cũng về người?” Nghĩ đến chuyện hôm nay nàng trước sau đều hỏi về kẻ khác, trong lòng cảm thấy không vui.

“Thiếp chỉ tò mò thôi mà!”, tựa đầu vào ngực Lâu Triệt, Quy Vãn lặng yên mở to đôi mắt sáng, ngước nhìn ánh trăng chảy tràn, mê hoặc lòng người, nhẹ giọng hỏi: “Phu quân à, nếu có ngày nào đó, thiếp mang đến cho chàng tai họa khôn cùng, chàng có bực bội không?”

Mặt đất mênh mang đột nhiên trầm xuống tĩnh lặng, cung nữ thái giám khắp đường không kẻ nào dám lại gần, chỉ còn một bóng người mảnh khảnh ôm lấy một người khác đi dưới bóng trăng, gương mặt lặng thinh điểm một nụ cười hờ hững như gió xuân đùa liễu, khẽ mím bờ môi mỏng, không lên tiếng.

Chính vào lúc Quy Vãn cho rằng chàng sẽ không trả lời, vừa định khép chặt làn mi, giọng trầm thấp êm ái của Lâu Triệt xuyên qua màn đêm vọng đến bên tai nàng: “Mang họa ư? Đời ta chưa gặp thứ tai họa gì không giải quyết nổi. Huống hồ...” Nhỏ giọng hơn nữa, ôm lấy Quy Vãn đưa lên cao, ghé sát lại bên tai, áp vào gò má nàng, mỉm cười: “Với nàng, ta cam tâm tình nguyện.”