“Mệt lắm không?” Tại một quán trà nhỏ ngoài thành Nhu Thủy, một nam nhân phong thái hiên ngang dịu dang hỏi han thê tử ngồi cạnh, thanh âm cứng nhắc, gượng gạo không thể che lấp được hết ân cần ôn nhu trong lời nói; không ít nữ tử đang ngồi nghỉ trong quán trà nhao nhao trông về phía bàn nam nhân lạ mặt, ánh mắt đầy ao ước, khát khao.

Một nam nhân khí dũng hiên ngang, rắn rỏi đi cũng một nữ tử trắng bệch, ốm đau bệnh hoạn, còn thêm một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, trông thế nào cũng thấy nhóm người này thật kỳ quái. Nhưng chứng kiến hành động săn sóc ân cần tỉ mỉ cùng vẻ mặt ý tình nồng đượm của nam tử ngoại tộc kia, người chung quanh thực sự cảm động; tấm chân tình sâu đậm đối với thê tử bệnh tật, dung nhan bình phàm của hắn thật trân quý biết bao.

Khẽ nhấp một ngụm nước trà được dâng tới miệng, Quy Vãn thu hết dáng vẻ và hành động của đám người ngồi quanh vào tầm mắt, chợt cảm thấy thật buồn cười. Lẽ nào người trên đời này tầm mắt hạn hẹp nông cạn tới vậy sao, nhìn vào mà không thể nhận ra sự thật? Thầm buông tiếng thở dài, nàng ngẫm nghĩ trong lòng, thật không biết làm thế nào để giải quyết gọn ghẽ tình cảnh khốn khó trước mắt, lẽ nào nàng thực sự bị ép tới Nỗ Đô sao?

“Ăn chút gì đi, chúng ta sắp tới thành Nhu Thuỷ rồi.” Tiếng nhắc nhở vọng tới bên tai, Quy Vãn nghiêng đầu, nhìn sang Gia Lịch, nghĩ tới những khốn khó của mình đều là do người trước mặt này gây nên, lòng buồn bực oán hận. Đáng tiếc, huyệt đạo của nàng đã bị phong bế, không thể phát ra tiếng, chỉ có thể lạnh lùng trừng mắt lườm hắn.

Nửa kinh thán nửa đắm đuối mê say, Gia Lịch chăm chú nhìn Quy Vãn, hắn ghé sát lại bên nàng thì thầm: “Khó trách có người nói mỗi cái nhăn mặt chau mày của nữ nhân Khải Lăng quốc cũng chứa đầy phong tình, nàng bực bội oán hận cũng khiến ta động lòng khôn nguôi, nhớ sau này đừng để nam nhân khác nhìn thấy vẻ mặt giận dữ như vậy.”

Liếc mắt thấy Mạc Na đang cười cười, Quy Vãn chợt thấy lúng túng, nghe Gia Lịch nói vậy nàng chẳng thể vui nổi nhưng cũng không thể bực, nhất thời chẳng biết nên làm sao mới đúng. Đồng hành đã lâu, nàng sớm nhận ra tính cách người Nỗ tộc và Khải Lăng quốc hoàn toàn khác biệt, người Nỗ tộc tính tình bộc trực, làm việc thẳn thắn, mạnh dạn bày bỏ, ngay cả chuyện yêu đương cũng có vẻ trắng trợn. Đã vậy, Gia Lịch càng to gan lớn mật, bá đạo đến khó chấp nhận.

Cảm thấy Quy Vãn không vui vẻ hào hứng cho lắm, Gia Lịch cũng không dám làm gì quá đáng hơn nữa, chỉ cười cười bắt đầu ăn uống, bỗng đâu một tràng tiếng động ầm ầm dồn tới, hắn ngẩng đầu trông ra cửa quán trà.

Quan đạo mù mịt bụi đất, khói vàng rợp trời, loáng cái, một đội cấm quân ào ào xông tới quán trà, hàng ngũ chỉnh tề. Trong quán tức thời lặng ngắt, mọi người ngạc nhiên nhìn ra ngoài, cấm quân bất chợt xuất hiện ở nơi như thế này đã là chuyện kỳ lạ, mà quái dị hơn dẫn đầu đoàn người là hai cô gái. Người trong quán ai nấy tò mò, xôn xao nhìn ngó.

Thấy cấm quân và hai nha hoàn Như Tình, Như Minh cùng xuất hiện, hai mắt Quy Vãn sáng rực, chợt thấy đầu vai căng cứng, chút khí lực mỏng manh còn sót lại nháy mắt bị rút cạn, thân thể hơi ngửa về phía sau, ngã vào một vòng tay vững chãi, tiếng Gia Lịch truyền tới bên tai: “Sao vậy? Nương tử, nàng thấy khó chịu chỗ nào sao?” Giọng nói tràn đầy ôn nhu, lo lắng, chỉ có Quy Vãn đang ở sát bên mới nhận thấy ý cười cợt và dáng vẻ cảnh cáo hiện rõ ràng trên mặt hắn.

Bả vai bị khoá chặt, hoàn toàn không thể phản kháng, Quy Vãn bất đắc dĩ tựa vào Gia Lịch, người ngoài nhìn vào tưởng nữ tử ốm yếu nước da tái nhợt kia lại trở bệnh, cũng chẳng ai tò mò thêm. Quy Vãn thầm sốt ruột, mơ hồ cảm thấy bất an, nghĩ lại mọi chuyện, từ khi gặp ở Khúc Châu tới giờ, nàng đi tới đâu cũng rơi vào thế hạ phong, luôn mất đi tiên cơ, tuy cảm nhận rõ ràng có người khuất sau mành giật dây mọi chuyện nhưng tới tận lúc này nàng vẫn không hề có chút manh mối nào. Mấy hôm nay nàng vẫn không hề có chút manh mối nào. Mấy hôm nay nàng đã lưu tâm dò hỏi nhưng Gia Lịch quả thực thâm trầm khó đoán, miệng kín như bưng nhất định không chịu để lộ chuyện gì.

Như Tình, Như Minh từ trên ngựa nhảy xuống, đi vào trong quán, cẩn thận dò xét bốn phía, nhìn hết một lượt hai người không hẹn cùng lộ vẻ thất vọng. Cả hai quay lại ra hiệu cho đám binh sĩ phía sau nghỉ ngơi, cấm quân ồn ào kéo xuống, định dừng một chút ở quán trà để lấy sức.

Như Tình tiến lại hỏi chủ quán: “Ông chủ, gần đây có thấy một nữ tử vô cùng xinh đẹp đi qua đây không?”

Chủ quán cười cười, cung kính trả lời: “Nữ tử xinh đẹp nơi này có nhiều lắm nha, cách đây tầm nửa dặm có một quả phụ bán đậu phụ, nàng ấy đẹp lắm đó, còn có cái cô kia nữa…” Người trong quán nghe thấy đều bật cười, Gia Lịch cũng không nhịn được cười nhẹ hai tiếng rồi cúi đầu nhìn Quy Vãn, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý và tức cười.

Nghe lão chủ quán liệt kê hàng loạt nữ nhân mà lão cho là xinh đẹp, Như Tình không nhịn được, Như Minh tiến lại gần, lạnh giọng cắt đứt tràng lải nhải của ông ta: “Ai thèm hỏi tới đám người phàm hương tục phấn ấy, bọn ta muốn tìm một người…” Nói tới đây chợt ngừng lại, nhất thời chính nàng cũng không biết làm sao để tả cho tường tận dáng vẻ của Quy Vãn, đành tóm lược chung chung: “Dù sao ngươi chỉ cần biết đó là một người cực đẹp, gặp rồi khó có thể quên là được.”

Mọi người ngẩn người, rồi bật cười vang, nói vậy có khác gì không nói đâu cơ chứ.

Như Tình phất tay ngăn Như Minh nói tiếp, khẽ lắc lắc đầu, hai người rời quán trà rồi Như Tình mới nói: “Làm việc chớ nên quá lộ liễu.”

Như Minh gật đầu đồng ý, mắt nhìn về phía xa, thấp giọng nói: “Rốt cuộc kẻ nào bắt mất phu nhân vậy? Một chút manh mối cũng không có…”

“Đều do chúng ta bảo vệ người không chu đáo.” Mặt Như Tình đầy hổ thẹn pha lẫn chút lo lắng, “Bà chủ dịch trạm ở Khúc Châu là người duy nhất gặp kẻ bắt cóc phu nhân, có điều khi tỉnh lại bà chủ lại chẳng nhớ được gì. Thật kỳ quái!”

“Mất trí nhớ như vậy có thể do tác động của một loại võ công có khả năng mê hoặc ý chí hoặc một thức tà thuật nào đó.” Như Minh nghiến răng khẽ đáp.

“Tướng phủ đã điều trinh thám đi dò xét tình hình mấy hôm nay rồi, không lâu nữa sẽ có manh mối thôi.” Như Tình mỉm cười, nói như an ủi Như Minh, rồi lập tức thu lại nụ cười, hai người thầm thở dài, nghe có tiếng động phía sau truyền lại, trông ra là một đám thương buôn Nỗ tộc, trong đó có một người đang dìu thê tử có vẻ mắc bệnh nặng, đoàn người lướt qua trước mặt Như Tình, Như Minh một cái, hai người nhất thời lạnh gáy, bất giác sững sờ ngay tại chỗ, nhưng nữ tử kiều mị đi phía sau lại mỉm cười đầy dụ hoặc, Như Tình, Như Minh cảm thấy thật quái dị.

Nhìn đám thương buôn Nỗ tộc cùng lên xe ngựa hướng về thành Như Thuỷ, Như Minh mới sực tỉnh, quay sang nói với Như Tình: “Nghỉ ngơi một chút rồi lên đường đi tiếp, còn phải tìm phu nhân nữa.”

Như Tình nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dõi mãi theo đoàn xe của thương buôn người Nỗ, chẳng hiểu vì sao lòng nàng chợt vắng lặng, tựa như vừa bỏ qua mất chuyện gì…

Đã vài ngày đường không còn nghe thấy tiếng người huyên náo, Quy Vãn ngã mình trên xe, ánh mắt ảm đạm, cơ thể bị đánh thuốc mất hết sức lực, ngay một tấm rèm xe cũng không thể vén nổi. Lòng nàng rầu rĩ khôn nguôi, nàng biết rõ đoàn xe đã rời xa biên giới Khải Lăng quốc nên bốn bề mới quạnh hiu vắng lặng như vậy.

Giữa lúc nàng trầm tư, màn xe đột nhiên bị vén lên, một bóng người cao lớn, mang theo ánh sáng hiện ra trước mắt Quy Vãn. Gia Lịch tươi cười ngồi xuống bên cạnh nàng, khoang xe rộng lớn, hai người ngồi cũng không đến mức chật chội, Quy Vãn nhắm chặt hai mắt, lúc này nàng thật sự không có tâm tình để ý tới hắn.

Tựa hồ không nhận ra hành động cự tuyệt của nàng, Gia Lịch vươn tay tới, điểm nhẹ mấy huyệt vị trên thân mình Quy Vãn, nàng mở mắt nhìn hắn khó hiểu. Hắn cười cười nhún nhường, lấy ra một viên thuốc nhỏ, dịu dàng nâng cằm nàng, nhét viên thuốc vào miệng.

Tâm thức còn khắc sâu chuyện trúng cổ độc lần trước, Quy Vãn bất giác lùi ra sau, lại phát hiện bản thân không còn đường rút lui, nàng nghi hoặc nhìn về phía Gia Lịch, hắn nhún vai ra vẻ vô tội, cười cười: “Đừng sợ, là thuốc giải Nhuyễn cân tán trên mình nàng thôi.”

Lòng căng thẳng, Quy Vãn ngọ ngoạy tay, huyệt đạo đã được giải khai, quả nhiên sức lực khôi phục không ít, nàng lập tức nhỏm dậy, vén tấm rèm cạnh xe lên, bất chấp toàn thân đau nhức đưa mắt nhìn ra ngoài, nhất thời ngây người. Ngoài kia phong cảnh xa lạ biết bao…

Sắc vàng bát ngát, ngợp trời không biết là cát hay đất vàng mênh mang, không gian rộng lớn khôn cùng mà trống trải quạnh hiu, bốn bề tịch mịch tựa hồ không một dấu vết con người. Mặt trời đang xuống núi, nửa vầng dương treo mãi chân trời xa, ánh chiều đỏ rực sắc máu, nhuộm hồng cả bầu trời. Cảnh sắc nơi đây tựa như một bức tranh sơn thuỷ diễm lệ, được khắc tạc trên nền trời bát ngát, lộ ra nét hoang sơ mông muội pha lẫn trong không khí hào sảng oai hùng. Nơi đây không có tơ liễu tha thướt buông mành Giang Nam thơ mộng, không có ánh sáng lộng lẫy của kinh thành phồn hoa, nơi đây là thiên nhiên hoang sơ, là thảo nguyên bao la trải tận chân trời chưa từng in dấu vết kiến tạo của con người.

Sững sờ trước cảnh tượng trước mặt, Quy Vãn không khỏi thì thầm tán thưởng: “Đẹp quá!...” Đứng trước thiên nhiên chấn động lòng người như vậy, con người bất giác cảm thấy bản thân mình nhỏ nhoi, cô lẻ tới nhường nào.

Gia Lịch mỉm cười im lặng nhìn Quy Vãn, hắn cũng buông tiếng thở dài, biết bao nữ tử Khải Lăng quốc từng bị đưa tới chốn này, nếu không ôm mặt khóc thút thít cũng giãy giũa náo loạn, chỉ vì nơi này tiêu điều hoang vu khiến các nàng cảm thấy kinh hãi. Chỉ riêng người con gái trước mắt vừa nhìn đã nhận nơi đây thật đẹp đẽ, đã cảm nhận được sức mạnh và nét hào hùng ẩn trong miền đất xa xôi này. Hắn âm thầm tán thưởng Quy Vãn, đắm đuối ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, bàn tay tài hoa của Mạc Na có thể giấu đi dung nhan tuyệt mĩ của nàng, nhưng không che lấp được phong tư, khí chất tao nhã vô song ấy.

Thất thần buông rèm xuống, lòng Quy Vãn rối bời, dẫu nàng động tâm trước cảnh đẹp trước mắt, nhưng ý thức về tình cảnh khốn cùng hiện tại cũng lập tức bủa vây tâm khảm. Lần cuối cùng được thấy Như Tình, Như Minh là ở quán trà ven thành Nhu Thuỷ, đã qua gần hai mươi ngày đường, nàng đã rời xa quê hương, lẻ loi một mình trôi dạt tới quốc gia xa lạ này, giờ đây biết phải làm sao? Làm thế nào mới có thể trở lại?

“Sách Cách Tháp…” Tiếng gọi khe khẽ lay động tâm tư trống trải của Quy Vãn, Gia Lịch ôn nhu hiếm thấy, nói: “Không cần lo lắng, chờ vài ngày nữa thân thể nàng sẽ tự động hồi phục, cảm giác đau nhức cũng không còn.” Có lẽ nhận ra hành động của mình mạo phạm ngang ngược ra sao nên hắn khá nhún nhường.

Quy Vãn nhìn Gia Lịch, nhìn cảnh vật ngoài xe, lòng đã trấn tĩnh ít nhiều, nàng âm thầm nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần không được bối rối, nhất định phải tìm cách truyền tin tức của mình về tới Khải Lăng quốc, đây mới là việc quan trọng nhất. Nghĩ tới đủ loại phương cách xảo diệu Gia Lịch an bài suốt dọc đường đi để đưa nàng rời khỏi Khải Lăng quốc, Quy Vãn nhận ra người trước mặt không phải nhân vật đơn giản, hơn nữa sau lưng hắn còn có kẻ ra tay làm trò, hiện giờ nàng tuyệt đối không thể hoảng loạn, sai một ly đi một dặm, nàng không được phép sai sót dù chỉ một ly.

Chân tay được tự do, đầu óc cũng bắt đầu xoay chuyển, Quy Vãn tựa mình vào thành xe, vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa trầm tư suy nghĩ, chợt một thanh âm lạ thoảng qua bên tai nàng. Nàng nhẹ nhàng cựa mình, hé mắt trông ra ngoài, đồng hoang mênh mông không một bóng người, lòng thầm âu sầu không biết tiếng ca xa lạ từ đâu vọng lại. Tiếng ca văng vẳng tựa như nhạc của rợ Hồ(1), chẳng những âm luật, tiết tấu khác xa âm nhạc Khải Lăng quốc mà lời ca cũng như là tiếng của người Nỗ. Nàng mơ hồ nghe ra trong lời bài hát có từ “Sách Cách Tháp”, Quy Vãn kinh ngạc không ngớt, dẫu rằng nàng đã nghe qua từ này vô số lần nhưng tới giờ vẫn chưa hiểu ý nghĩa thực sự của nó.

(1) Hồ: Từ cổ dùng để chỉ chung người dị tộc ở phương Bắc và các dân tộc vùng Tây Vực của Trung Quốc.

Thấy nàng nghiêng đâu lắng nghe tiếng hát xa xôi, Gia Lịch mỉm cười hỏi: “Nàng đang nghe bài hát đó sao? Đây là bài hát mà người Nỗ ai cũng thuộc, nghe thế nào, hay chứ?”

Quy Vãn quay lại nhìn, vốn không định tranh luận với hắn nhưng nàng công nhận bài hát này quả thực rất hay, nghe thật cảm động, nhớ ra huyệt đạo trên người đã được giải khai, miệng đã có thể nói chuyện, Quy Vãn hỏi: “Cũng hay lắm, bài hát này tên là gì vậy?” Lời nói ra, Quy Vãn mới phát hiện thanh âm của mình nhỏ xíu, như tiếng muỗi vo ve, yếu nhược vô cùng.

Gia Lịch hơi cau mày, đáp: “Nếu nói bằng tiếng Hán của nàng thì đây là bài hát để ca tụng nữ thần của chúng ta, cũng là bài hát mà người Nỗ thường dùng để biểu đạt tình yêu.”

Bắt gặp biểu cảm bừng tỉnh nhàn nhạt trên gương mặt bị dịch dung của nàng, Gia Lịch cảm thấy buồn cười, ôn nhu hỏi: “Nàng muốn nghe ca từ không? Ta hát cho nàng nghe!”

Khẽ quay đầu đi, Quy Vãn buông lại một câu: “Khỏi cần làm phiền Gia Lịch đại ca.”

Biết nàng bản tính vân đạm phong khinh, cũng biết rõ nàng không muốn dây dưa gì tới mình, Gia Lịch tựa như không nghe thấy câu trả lời của nàng, khe khẽ cất giọng hát, hai mắt chằm chằm nhìn nàng, hắn dùng tiếng Hán:

“Sách Cách Tháp ơi Sách Cách Tháp,

Minh Châu như nước

Mây tựa hộp ngà

Vóc dáng nàng uyển chuyển ngỡ thiên tiên

Ta người nô bộc trung thành

Vì nụ cười rực rỡ của nàng

Nguyện vứt bỏ tất cả báu vật trân quý trên đời.

Sách Cách Tháp ơi Sách Cách Tháp,

Bình minh trong veo

Mây vần ngũ sắc

Dáng điệu nàng ngọc ngà như nữ thần trên cao

Ta người kỵ sĩ dũng mãnh

Vì lời nàng nói dịu dàng

Nguyện dang tay bảo vệ quê nhà bao la.

Sách Cách Tháp ơi Sách Cách Tháp,

Chân trời bát ngát

Biển bờ vô biên

Vóc dáng nàng mềm mại tựa tinh tinh rừng thẳm

Ta kẻ ngưỡng mộ tình si

Vì tình nàng nhu thuận

Nguyện chẳng màng tự do cùng sinh mệnh…”

Tiếng ca trong vắt của Gia Lịch trầm bổng vang vọng giữa đoàn xe, tiếng ca mềm mại du dương, như nam châm gắt gao quấn chặt tầng tầng nhu tình, tiếng ca văng vẳng giữa thảo nguyên mênh mông không bến bờ. Quy Vãn nhắm hờ hai mắt, không dám nhìn thẳng vào Gia Lịch, nghe tiếng ca lay động tâm thần này, lòng nàng chợt mênh mang mịt mờ, nghĩ về chính mình, nhớ về Lâu Triệt, lại nhớ tới vạn dặm quê nhà tấp nập phồn hoa như gấm lụa.

Đoàn người đi theo bên ngoài nghe được tiếng ca du dương, trên miệng cũng nở nụ cười tươi tắn như hoa, giờ phút này bọn họ đã về tới quê nhà, nỗi niềm hoài hương dâng lên trong lòng…

Giữa lúc đoàn người đang mê mẩn say sưa, bất chợt một bóng khoái mã hiện giữa đường chân trời thăm thẳm vàng rực, thanh âm sang sảng truyền lại: “Gia Lịch điện hạ… Đại vương tử tới đón ngài đây…”

Tiếng ca trong xe chợt ngừng, Quy Vãn cũng mở choàng hai mắt, Gia Lịch có ca ca sao? Nàng ngước mắt nhìn Gia Lịch, thấy hắn nhãn thần phức tạp, ẩn chứa ý cười thành khẩn thiết tha, lại thêm một phần đắm đuối si mê cùng một phần âu lo quan tâm pha lẫn nhu tình triền miên…