Ngày 6 tháng 11
Gia đình là tất cả với người thân. Mỗi lần mệt mỏi, người thân tìm về gia đình để quên hết ưu phiền. Chỉ cần ở bên nhau, tình có mê loạn vì ai đó, ý có ưu tư hoa nở vì tình, tâm sẽ tịnh sau cơn bão ân - tình. Sóng yên gió lặng, Thanh Hằng “vô tình” mang hoa tới thăm người thân. Hoa nở nụ cười dịu dàng chào tượng. Nụ cười mang bình yên cho người mẹ, cúi đầu trang trọng chiếm thiện cảm cha con Sam. Trớ trêu thay tượng chờ mong bóng hình ai đó trở về. Hoa lại nở vì hình bóng trong trái tim tượng. Nên hoa thân thiện nhưng chẳng thể thân quen tượng. Tâm lặng như thủy lại dậy sóng. Tình lại mê, ý lại loạn theo sợi dây tơ hồng bị buộc rối vào nhau. Tượng trốn trong bóng tối. Số phận chưa chịu buông tha còn quấn trăm mối tơ vò. Nguyệt Lão hùa theo trêu đùa nhân duyên sai lầm, Ông Tơ Bà Nguyệt xui khiến người thân đưa đường dẫn lối cho hoa đến bầu bạn với tượng. Tượng chào người thân mà không hồi đáp hoa. Hanna bất ngờ thái độ dửng dưng ấy, nàng nhẹ nhàng cười nói với lần đầu bị lạnh nhạt. Hoa vẫn hướng về tâm bão. Mọi mối quan hệ bắt đầu bằng chân thành. Đóa hoa thuần khiết rơi vào hoàn cảnh dễ hiểu nhầm cho kẻ hữu tình. Hoa thành “giả” dưới cái nhìn xa lạ từ tượng.
Người mẹ chau mày khó hiểu tâm tư đám trẻ, bà chưa nói Hanna là ai, con cháu giữ khoảng cách trước Hanna, đứa nào đứa nấy dựng rào cản vô hình bằng kịch câm. Trẻ có lý do của trẻ, già không tiện can thiệp. Bà nói ngắn gọn:
- Ngày mai Hanna đi xét nghiệm tủy!
Hoa “giả” chưa thể thành “thật” trong mắt tượng. Dẫu hoa là “thật” hay “giả”, quyết định này nhen nhóm hy vọng cho Lưu Ly. Người thân yêu nhất sống hay chết, tượng phải cúi đầu cảm tạ hoa.
“Tượng” không phải vật vô tri vô cảm.
“Tượng” là kẻ hữu tình.
Hoa vui vì tượng thiện cảm với mình hơn. Nàng khẽ cười:
- Lưu Ly sẽ sống, cô bé dễ thương như vậy, tử thần không nỡ đoạt mạng đâu!
Lưu Ly ho hắng gọi mẹ:
- Mẹ ơi, con khát nước!
Lưu Ly ngất đột ngột thành chuyện bình thường ở viện. Bác sỹ, y tá và người nhà thay phiên túc trực đề phòng bất trắc. Cô bé hồi tỉnh mấy ngày nay, hô hấp bình ổn nhưng xanh xao hốc hác. Lần thứ hai gặp cháu gái út, Thanh Hằng không còn gục khóc dưới thân xác hao gầy nữa. Người bà gắng chống chọi bi thương xô mình ngã quỵ, trụ cột gia đình gượng cười đến bên con cháu để vực dậy tinh thần cho người thân.
- Lưu Ly!
Lưu Ly tươi cười chào bà, cô bé nhướng mày ngạc nhiên:
- Ơ, bà khóc hả?
Thanh Hằng hấp tấp gạt lệ:
- À không, bụi bay vào mắt bà thôi!
Ngọc và chị em Lan cúi đầu lén lau nước mắt. Lưu Ly hễ gặp người thân là tíu tít nói cười không hết chuyện. Cô bé nói vài câu đột nhiên ho sù sụ. Mẹ con Ngọc hốt hoảng lấy thuốc nhưng Lưu Ly cứ uống liền ói ra, cô bé tím tái mặt mũi liên tiếp nôn khan. Người thân quây quần bên Lưu Ly, Hanna phản ứng đầu tiên, nàng hoảng hồn cùng Ngọc tới đỡ Lưu Ly. Nỗi sợ kéo giãn đồng tử Hanna, sắc mặt chỉ còn một màu xám ngoét, nàng quýnh quáng bấm huyệt cho Lưu Ly. Ngọc đang rối loạn, Hanna hành động lạ, lo lắng bóp nghẹt tinh thần khiến người mẹ quên hết mọi chuyện, buột miệng la lên:
- Cô làm gì thế?
Mọi người ngơ ngác chưa hiểu ý Hanna. Cô gái giục chị em Lan nhanh gọi bác sỹ, gọi điện nhưng mất sóng, các nàng cuống cuồng chạy đi tìm. Nàng nhẹ nhàng vuốt ngực cho Lưu Ly.
- Nhà tôi gia truyền nghề y, tôi từng cứu người trong tình trạng này! Huyết mạch cô bé đang bất ổn, tôi sợ bác sỹ không đến kịp!
Hanna là người duy nhất gọi giấc mơ về cho Thanh Hằng. Cô gái trong mơ sẽ không biến nỗi đau thành ác mộng. Con cái bị rào cản vô hình ngăn cách, người mẹ phải làm cầu nối để người thân xích lại gần nhau. Thanh Hằng đặt tay lên vai con gái:
- Đừng do dự nữa!
Hoa muốn thân thiện gia đình tượng. Người thân yêu nhất tin tưởng hoa. Đêm qua tượng thấu hiểu “trái tim” hoa. Trái tim ấy đang dành tình cảm ấm áp cho con gái, tấm lòng chân thành thuyết phục tượng đặt niềm tin vào hoa. Hanna tập trung tinh thần xoa bóp bấm huyệt. Lưu Ly hô hấp đều hơn sau mỗi phút mỗi giây, cô bé hết nôn khan nhưng còn ho dai dẳng. Tử thần buông lưỡi hái, thiên thần mới xuất hiện, y bác sỹ chạy vô phòng cùng chị em Lan. Hanna lau mồ hôi rịn trên trán, lùi lại phía sau để bác sỹ cứu người. Lưu Ly ổn định hơn, lo sợ vẫn vò nghiến trái tim Thanh Hằng, cào xé từng vệt sợ hãi lên khuôn mặt mẹ con Ngọc.
- Bệnh nhân ổn rồi! - Trưởng khoa cẩn thận dặn dò các nữ bác sỹ - Bắt đầu từ hôm nay, các cô luân phiên trông chừng Lưu Ly 24/24h, đừng để xảy ra sai sót nữa! - Trưởng khoa nói với bác sỹ trẻ nhất - Hồng, hôm nay cô chăm sóc bệnh nhân nhé!
Mẹ con Ngọc vui mừng khôn xiết, cả nhà cúi người bắt tay cảm ơn bác sỹ. Nữ trưởng khoa đính chính lại công lao:
- Người xứng đáng nhận lời cảm tạ là Hanna! Lưu Ly bị nghẽn mạch phổi, máu không thông. Cô ấy giúp Lưu Ly điều hòa khí huyết và hô hấp, chúng tôi mới cứu được cô bé!
Nữ trưởng khoa chào tạm biệt mọi người. Các bác sỹ nối gót rời phòng bệnh. Mọi sự chú ý hướng về Hanna. Hoa mạo hiểm cứu Lưu Ly, chẳng màng nguy cơ khiến cô bé mất mạng, nàng thành tội đồ. Thờ ơ với Lưu Ly, nàng sẽ tránh bị cuốn vào tâm bão. Người bình thường đương nhiên khoanh tay đứng nhìn. Hanna không nhắm mắt làm ngơ, nàng bất chấp tất cả để cứu nạn nhân khỏi lưỡi hái tử thần.
Hoa thuần khiết chẳng mảy may toan tính.
Tượng ngượng ngập trước hoa.
Thời khắc hoa nở vì tình, lãnh đạm giăng phủ cảm xúc dành cho hoa. Nay tượng chẳng thể dửng dưng. Sương không còn lạnh lùng, băng giá tan biến trong tình cảm nồng ấm hoa dành cho gia đình. Lan rụt rè cúi đầu, những ngón tay lúng túng đan xoắn vào nhau, nàng ngại hoa thấy bối rối quệt xấu hổ lên dung diện mình. Ngọc khó xử với hoa. Nàng từng chạnh lòng khi hoa tỏa hương dịu êm trong giấc mơ của mẹ. Nàng từng trơ trơ lúc hoa nở vì tình. Giờ đây không thể “vô cảm” với đóa hoa thuần khiết nữa.
Ba tượng đá cúi đầu hổ thẹn trước tấm lòng chân thành.
Hoa nở vì tình nay tỏa hương vì tượng.
Hoa không còn xa lạ trong mắt tượng.
Hoa là thật, không phải giả!
Chân thành khởi đầu mới cho quan hệ cũ. Mẹ con đa tạ theo lễ nghi quê nhà Hanna. Tư thế cúi đầu thay lời cảm ơn và xin lỗi vì lỡ hoài nghi hoa. Hoa hồi đáp bằng nụ cười tỏa nắng xua tan bóng tối bủa vây hoa và tượng. Hoa cùng tượng hướng về Lưu Ly. Người làm mẹ lặng lẽ bắc một nhịp cầu để con cái gặp nhau. Trời xanh không phụ người có lòng. Sau tất cả, sự đồng cảm giúp người mẹ dẫn lối cho người thân đi cùng một hướng, về chung một đường. Đồng cảm ấy hân hoan mở hội trong lòng Thanh Hằng. Người mẹ sắp hưởng trọn niềm vui thiên luân quây quần bên gia đình.
Tình sưởi ấm không khí lạnh lẽo. Thiên nhiên đồng cảm với con người. Nắng vàng tỏa ánh sáng dịu êm xua tan tăm tối, căn phòng u ám bừng sáng dưới ánh ban mai. Chẳng rõ nắng ấm hay người ấm, chỉ là không còn hoài nghi cũng chẳng còn chạnh lòng bối rối. Rào cản vô hình tan biến trong tình người ấm áp.
- Cảm ơn chị cứu em! - Lưu Ly tròn mắt nhìn Hanna - Nhưng chị là ai thế? Em chưa từng thấy chị!
Tượng bình thản đến bên Lưu Ly, tâm lại xao động trước câu hỏi không dành cho mình. Hoa khẽ cười che giấu lúng túng:
- Chị là bạn gia đình em!
Thanh Hằng mủm mỉm cười hài lòng câu trả lời khéo léo. Cô bé ngây thơ vẫn khiến người lớn rối trí với thắc mắc đáng yêu:
- Ủa, chị là bạn chị em, mẹ em hay bà em thế?
Hanna chẳng can đảm nói thật, nàng không nỡ dối trá cô bé trong sáng dễ thương nên ngập ngừng do dự muốn nói lại thôi. Nàng chưa biết ứng xử sao cho vẹn cả đôi đường. Đám người tò mò đứng ngoài coi cứ nghi nghi hoặc hoặc, xì xầm bàn tán:
- Nè, cô gái kia trông quen lắm!
- Cô ấy hình như là Hanna!
- Cô gái bí ẩn ấy hả?
- Sao mẹ Hoàng Kim lại ở đây?
Lưu Ly thoáng nghe “cô gái bí ẩn” liền cười tươi như hoa:
- A, em biết rồi! Chị là bạn gái cậu Kim của em hả?
Tưởng chừng tâm tượng đã tịnh, lòng hoa đã yên, câu hỏi ngây thơ lại trỗi dậy tạp niệm, tượng lẳng lặng cúi đầu tơ tưởng theo tâm viên bất định, hoa sượng sùng vọng động với ý mã mông lung. Người mang hoa đến bên tượng lo lắng đám thị phi sân si chuyện gia đình. E ngại thiên hạ bới móc, Thanh Hằng cùng Hanna đến thăm thời điểm đời còn say ngủ. Đời thức giấc nhưng chẳng chịu tỉnh cơn mê. Sớm muộn đối mặt sóng gió cuộc đời, khốn nỗi con trai chưa hồi phục, không có người chèo lái, con thuyền chòng chành bị bão tố nhấn chìm. Đám kền kền lũ lượt rỉa xác người thân, bọn ăn thi thể gặm luôn xương sẽ đắp mộ gia đình bằng bia miệng thế gian. Bà chần chừ, đám hóng hớt đàm tiếu cùng cả thế giới. Người mẹ chau mặt nhăn mày miễn cưỡng đứng lên. Bác sỹ Hồng nhanh hơn một bước, kẻ cứu người xua đuổi đám cú dòm nhà bệnh:
- Mọi người muốn hít hết không khí hay sao thế?
Đồng tình với bác sỹ là giọng nói trong trẻo vang vọng hành lang:
- Bệnh nhân khó thở, ai chịu trách nhiệm hả?
Đám tọc mạch quay về phía sau, tất cả há hốc mồm không ngậm lại được, mắt mở lớn hết cỡ soi người đẹp từ đầu xuống chân. Cô gái bị nhòm chòng chọc liền gắt:
- Nhìn cái gì mà nhìn, đi hết đi cho tôi nhờ!
Mặt có dày, mày có dạn bị đàn bà xài xể cũng phải thẹn, lũ hóng hớt cum cúp bỏ đi, kẻ háo sắc cố liếc trộm ba vòng chuẩn hoa hậu trên cơ thể nóng bỏng mắt. Cô gái chẳng để tâm, nàng cười tươi bước thật nhẹ vô thăm người bệnh.
- Chào cả nhà!
Chị em Lan cười rạng rỡ với cô giáo. Ngọc đổi buồn thành vui đến bắt tay Loan. Lưu Ly khoanh tay chào giáo viên. Loan khen lễ phép đến bên cô bé, nụ cười hé nở liền vụt tắt, đôi chân chững khựng như bị “kẻ lạ” mà quen níu giữ. Mấy ngày nay kẻ lạ tiếp xúc truyền thông, thiên hạ săm soi mỗi câu nói, từng cử chỉ, kẻ lạ chưa một lần lung lay tinh thần, tâm lý sắt đá lại lúng túng trước Loan - người lần đầu gặp bà. Ngọc ngập ngừng muốn giới thiệu Thanh Hằng, rốt cuộc không nói lên lời. Chị em Lan cúi gằm sắc diện đỏ lựng tím tái. Con gái xấu hổ. Mẹ bối rối chẳng dám liếc Thanh Hằng, như thể người mẹ quốc dân xuất hiện ở gia đình thường dân là bí mật động trời. Không khí ngượng ngùng gợi nhớ mối quan hệ mẹ con Ngọc với Hoàng Kim. Câu chuyện phức tạp rối trí Loan, cô giáo thông tuệ không thể lý giải tình cảm mẹ con nàng. Nay tình cờ vén bức màn bí mật, nửa sau sự thực vẫn khuất lấp nơi tâm tư kẻ trong cuộc.
Mọi người cư xử lạ lùng, Lưu Ly hồn nhiên cười nói cùng cô gái xa lạ. Người con gái ấy cúi chào Loan. Phong cách xã giao truyền thống cho Loan biết xuất xứ đối phương. Mấy hôm nay, truyền thông tranh nhau đưa tin cô gái bí ẩn đến từ Thái Dương quốc. Người con gái khiến dư luận dậy sóng đang ở đây. Báo chí thêu dệt nàng kiêu sa lộng lẫy với sắc đẹp trời ban, gia thế quý tộc, hưởng thụ cuộc sống sang chảnh nên kiêu kỳ như công chúa. Tương phản con rối bị khoác y phục cao sang quyền quý, bạn gái tin đồn của Hoàng Kim thân thiện người chẳng quen biết. Loan nhướng mày nom vầng thái dương tỏa nắng trên môi người con gái ấy. Mệnh hệ phu nhân, tiểu thư đài các hay quý ông sang trọng mà Loan giao tiếp, người nào người nấy lịch thiệp trước mọi kẻ ở mọi lúc mọi nơi. “Chân thành” đó là mặt nạ giả tạo so với cung cách ứng xử từ Hanna - chân thật hơn bất kỳ sự thật bị che giấu nào. Chân thật bất thường biến thành giả buộc Loan hoài nghi. Dù ngờ vực hay dò xét Hanna, Loan khẽ cười hồi đáp cái cúi đầu xã giao.
Gia đình ngại nói về Thanh Hằng, mẹ người hùng quốc dân im lặng, Loan không thể vô duyên hỏi chuyện người ta muốn giấu, nàng cười ý nhị chào Thanh Hằng, bà bình thản gật đầu đón nhận. Luống cuống trói buộc cảm xúc khiến bà tránh đối diện quá lâu với Loan, bà dịu dàng xoa đầu Lưu Ly, cô bé hi hi ôm bà, níu lo như chim sơn ca vui vẻ nói cười hết người nọ đến người kia.
Con trẻ vô tư cởi bỏ áp lực cho người lớn, ai nấy bật cười tự giễu chính mình, tự nhủ vượt qua sóng gió, gió mới nổi lên, người một nhà nghiêng ngả tay chèo. Loan là ân nhân, mẹ con còn bồn chồn e ngại, huống hồ đối mặt người đời. Mẹ con bà không quẳng gánh lo đi mà sống, cả đời đừng mong bình yên với miệng lưỡi thế gian. Mẹ cùng con quên hết buồn phiền trò chuyện cùng Lưu Ly. Loan cười mỉm chi cái cách đối phương buông trút áp lực, người ta che giấu tâm sự, nàng không nên tò mò soi mói, cô giáo cùng Hanna chung vui hạnh phúc gia đình.
Giờ phút này không còn phân biệt xa lạ với quen biết. Người quen hay kẻ lạ lặng lẽ ở bên người mình quan tâm.
Sam lấp ló ngoài cửa khá lâu, hắn e ngại kẻ lạ, cơ mà mẹ vẫn cười đùa với con cháu, mẹ lo lắng lộ chuyện gia đình nhất còn không sợ, hắn chẳng có gì phải lăn tăn, bèn báo Trường Xuân, Anh Tuấn và đội tuyển điền kinh đến thăm Hoàng Kim. Bà lo Hanna ở lâu, Lưu Ly hỏi chuyện liên quan Hoàng Kim, người mẹ cùng nàng tạm biệt mọi người để về tiếp khách.
Loan nấn ná ở lại chơi với Lưu Ly đến tối mới về. Nàng ra đến cửa, nhạc chuông vang lên, cô giáo nhấc điện thoại nhưng chẳng thấy gì. Loan bật cười nghe Ngọc nhận cuộc gọi, đôi mày xoăn nhíu vào nhau, Ngọc nói tôi sẽ đến ngay. Nàng tắt điện thoại, nhờ Hồng chăm sóc Lưu Ly.
- Chúng tôi về nhà một lát!
Ngọc âu yếm vuốt nhẹ mái tóc con gái đang ngủ say. Ba mẹ con chào cô giáo, khẩn trương rời khỏi bệnh viện.