Từ sau tiệc đầy tháng của mười hai Nguyệt Lượng, Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân liền tị thế không ra, cũng chưa từng xuất hiện, sau đó, cho dù bên ngoài có mưa gió bão táp thế nào, họ vẫn sống một cuộc sống gia đình bình thường trong Ngũ Trang Quan, có thể coi là nhàn nhã.

Vốn mấy kẻ muốn cướp Hồng Mông mây tía, sau khi nhận được thông báo cả sinh linh Hồng Hoang truy lùng không còn dám nổi tâm tư gì nữa, thế nên Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân liền an an tâm tâm đóng cửa không ra ngoài, cố gắng tiến hành sự nghiệp vĩ đại của họ – tạo mây.

…………………. Chính xác, ngươi không, nghe nhầm, là tạo mây.

Sau khi đám mây đầu tiên được chế tạo ra thành công, hai người họ liền lâm vào tình trạng bối rối, tuy Hồng Hoang đã từng có tiền lệ là Thường Hi và Đế Tuấn, nhưng ít nhất người ta có âm dương tương hợp mới có con, còn bọn họ thì sao?

Hơn nữa, nếu là tiểu oa oa còn được, tiểu động vật miễn cưỡng chấp nhận, cho dù là một mầm cây nhỏ cũng có thể chăm sóc, nhưng là một đám mây nhỏ………… Tới đây, tới đây nào, có ai có thể nói cho y biết, y nên làm gì bây giờ?

Đã vậy, đám mây nhỏ mới sinh kia lại tỉnh tỉnh mê mê, thường xuyên không lưu ý một cái liền bị hai cái lính mới ba ba đụng tan, tuy sau đó lập tức được các ba ba dụ hống và thổi thổi yêu, nhưng đám mây nhỏ vẫn vô cùng ủy khuất, vì thế Ngũ Trang Quan liền bắt đầu có mưa.

A, đúng rồi, phương thức để nhận biết đám mây nhỏ khóc chính là mưa rơi ==

Sau khi qua một đoạn thời gian lớn lên, khi đám mây nhỏ sẽ biến ảo hình dạng để nói mình muốn thứ gì, hai vị ba ba mới thiên tân vạn khổ thoát ly khỏi thời kỳ chăm sóc trẻ sơ sinh, mà đám may nhỏ cũng thoát khỏi biển khổ.

Cứ nghiêng ngả lảo đảo ước chừng một ngàn năm, hai ngốc ba ba mới từ đám mây mềm mại mỏng nhẹ giống như mây mù nặn thành một tiểu tiểu thiếu niên, mà sau khi tiểu thiếu niên có năng lực hành động tự chủ, tư chất đạt tới đỉnh núi kim tiên liền không một chút do dự, rời khỏi Ngũ Trang Quan, để lại hai ngốc ba ba ở Ngũ Trang Quan làm hòn vọng nhi.

Bất quá, rất nhanh bọn họ sẽ không còn thời gian suy nghĩ tới đứa con lớn của mình, bởi vì Trấn Nguyên Tử phát hiện, Hồng Vân béo.

Tiểu thiếu niên: Hừ! Hai phụ thân ngốc, vì có đám mây mới nhóc mới không còn buồn phiền mà rời nhà lưu lạc.

Hồng Vân còn hơi ngây thơ, nhưng Trấn Nguyên Tử nhạy bén nhớ tới cái lần Hồng Vân béo lên kia, chính là lần đó, trên người Hồng Vân bay ra một đám mây nho nhỏ như bông – lúc đó cả hai còn không biết đó là con của mình – vẫn là do đám mây nhỏ luôn luôn mưa mới khiến họ nhận ra, đương nhiên, khi đó, đám mây nhỏ do luôn tạo mưa mà sắp tan biến.

Nhớ lại lần mạo hiểm đã trải qua kia, trong đầu Trấn Nguyên Tử lập tức nâng lên một bậc cảnh giới, còn Hồng Vân có sự nhắc nhở của Trấn Nguyên Tử cũng bắt đầu chú ý những dị thường xảy ra trên người mình, nhìn bên trong đám mây màu tím thật lớn phát hiện ra có vài tiểu đám mây gần như hắn không thể nhìn thấy.

“Có mấy đám? Mấy đám?” Trấn Nguyên Tử kích động, hỏi han.

“Một hai ba bốn năm sáu bảy…. Bảy đám!” Hồng Vân cũng kích động, nghĩ tới lại sắp có vài tiểu đám mây manh manh mềm mềm xuất hiện, Hồng Vân quả thực cười ngây.

Sự chú ý của hai ngốc ba ba lập tứ thoát khỏi sự mất mát của việc con lớn rời khỏi nhà, ngược lại bắt đầu quan tâm những đứa con sắp chào đời của hai người.

Mấy tiểu đám mây trong bụng vô cùng nhu thuận, lần này Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử đều có chuẩn bị trước, sự chú ý với các tiểu đám mây trực tiếp thăng cao, cách giáo dục cũng tinh vi hơn, từ cái ăn cái mặc nơi ở đến xe mây, không gì không biết, đối với việc tu luyện đại đạo thì luôn giảng mỗi ngày, Trấn Nguyên Tử còn đào ra một khối thụ tâm từ trong cây quả nhân sâm làm thành một đám thất huyền cầm, dây đàn dùng tơ tằm kéo từ trong tử tâm của Hồng Vân, thanh âm vô cùng dễ nghe, các tiểu đám mây thích nhất là thứ này.

Trấn Nguyên Tử lại đem quả nhân sâm tích góp từng tí một trong vài vạn năm hái xuống, lấy tất cả bồi bổ thân thể Hồng Vân, mấy tiểu đám mây nhận được sự bồi bổ này, tất nhiên càng phát trển động lòng người.

Trăm năm sau, các tiểu đám mây chào đời, khác đứa con lớn khi sinh ra đã có màu trắng, các tiểu đám mây này lại có các màu đỏ, cam, hồng, lục, thanh, lam, tím, vừa đủ bảy màu, khi chen chen chúc chúc cùng chơi một chổ giống như một đóa hoa bảy màu – khiến hai ngốc ba đang vây xem tâm liền mềm.

Vì thế, hai tên trạch ở trong Ngũ Trang Quan toàn tâm toàn ý, từ nay về sau, giành tất cả nhu tình cho các tiểu đám mây – cho dù cả mười Tiểu Kim Ô đến phỏng chừng cũng không thể kéo hai tên này nhúc nhích.

Lại mấy ngàn năm sau, các tiểu đám mây vẫn mang hình dạng đám mây, hai ngốc ba ba cũng không thể biết bọn nhỏ là nam hay nữ, đến khi bảy tiểu đám mây biến hóa cả hai mới biết bọn nhỏ là bảy tiểu nữ nhi.

Trách không được các con lại thích quần áo xinh đẹp, thích trang điểm còn biến hóa ra các hình dáng đẹp đẽ – hóa ra là nữ.

Hai cái ngốc ba ngẩn người, tiếp theo lại giống những tên ba ba trên đời này, khẩn trương hề hề, tiểu nữ nhi của họ xinh đẹp như thế đáng yêu như thế thông minh như thế lại chọc người thích, nếu bị xú tiểu tử nào đó lừa đi thì sao bây giờ – thế nên càng thêm trạch, không chỉ không ra khỏi cửa, ngay cả Ngũ Trang Quan cũng bị hai tên cường giả thần thông quảng đại trực tiếp làm nó biến mất trên Hồng Hoang, không để lại tung tích.

Vì thế, khi Bất Chu Sơn sập họ không xuất hiện, khi Thường Hi trọng thương họ không xuất hiện, khi chúng Thánh chinh chiến, bọn họ không xuất hiện, nhân tộc nội loạn, họ vẫn không xuất hiện…. Cho đến lần này, Nguyên Thủy tự bạo, Hồng Hoang vỡ nát, thiên địa chấn động, rốt cục họ từ trong khoái hoạt tị thế ẩn cư phục hồi lại tinh thần, sau đó liền phát hiện Hồng Hoang mất đi hơn một nữa, bầu trời xuất hiện thêm nhiều ngôi sao khó thể đếm nổi, mà họ, cuối cùng cũng phát hiện, Hồng Hoang tựa hồ càng ngày càng không an toàn.

Hai vị ba ba trợn mắt há mồm, vẫn đề đầu tiên lo lắng trong lòng cư nhiên là – Hồng Hoang biến dạng, nếu để các nữ nhi phát hiện mọi thứ chúng ta kể cho nàng hoàn toàn khác thì làm sao bây giờ?

Sau đó, cả hai lâm vào lo lắng.

Đúng lúc này, hai vị cường giả cư nhiên ở bên trong chiến trường phát hiện ra đứa con lớn mất tích thật lâu, tuy khác bộ dáng tiểu thiếu niên lúc rời nhà, nhưng những điểm tương tự trên thân thể hình dáng khuôn mặt lại rất nhanh làm cả hai nhận ra con mình, tinh thần của con lớn không tồi, tu vi cũng càng thêm thâm hậu, bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu, bí hiểm cao lãnh lại khiến hai vị ba ba nhớ lại mây trắng nhỏ tạo mưa khi xưa – thật là đã trưởng thành rồi.

Cảm giác thật kiêu ngạo, con của ta đã lớn rồi.

Đợi đến khi cả hai liên lạc với con lớn, lúc này, Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử mới biết con mình đã vứt bỏ cái tên đáng yêu bọn y đặt năm xưa – Tiểu Bạch, mà đổi tên thành Vân Trung Tử, thật là… Lớn rồi, tiểu tử thối.

Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử hỏi y có muốn về Ngũ Trang Quan không, nhưng lại nhận lại từ chối của Tiểu Bạch, Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử nhíu mày – Nguyên Thủy đã thân vẫn, không nói tới Tiểu Bạch được truyền thừa từ Hồng Vân, y vốn không có quan hệ quá lớn với Nguyên Thủy, bất quá chỉ lấy cái danh Xiển giáo mà thôi, cũng không phải mười hai kim tiên, nếu lúc này rời đi cũng không có người nào nói.

Nhưng, đến khi thấy ánh mắt chứa đựng ôn nhu của mỗ ngốc tử khi nhìn về thanh niên khí chất ôn nhuận đứng bên cạnh, cả hai mới biết lý do tại sao hắn không chịu về.

Thì ra là vì con dâu.

Hai người thở dài, con mình quả thật đã trưởng thành rồi.

Trong thời gian ngắn ngủi, ba lần xúc động về việc trưởng thành của con mình, đến khi cả hai về nhà, thấy bảy nử nhi xinh đẹp đáng yêu như hoa như ngọc, đột nhiên hoảng sợ phát hiện – bảy nữ nhi của hai người họ đã trưởng thành!

Thật buồn!

Chỉ vài ngàn năm thôi, nữ nhi của chúng ta sao lại lớn nhanh như thế cơ chứ? Điều này không khoa học chút nào!

Hai người bắt đầu sầu mi khổ kiểm (mày ủ mặt ê), tuy họ nguyện ý nuôi dưỡng nữ nhi cả đời, nhưng thực tế, nữ nhi của họ không thể thật sự ở trong Ngũ Trang Quan cả đời, vĩnh viễn không ra cửa, coi sự phấn khích khi các nữ nhi nghe hai người họ kể những chuyện xưa về thế giới bên ngoài thì biết, kỳ thật các nàng cũng rất muốn ra ngoài.

Cho dù bọn y có thể vận dụng pháp lực mở rộng Ngũ Trang Quan đến vô hạn, nhưng đặc tính quần cư của sinh linh vẫn khiến các nàng có cảm giác vô cùng tịch mịch.

Hai người cũng rất luyến tiếc khi giam cầm các nữ nhi trong trang, vì thế cả hai nghĩ nghĩ, quyết định tìm Thường Hi.

Thường Hi vốn tưởng rằng Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử bởi vì Hồng Hoang vỡ nát hay thành lập lại thiên đình hoặc do hắn thành Thánh mà đến, nhưng đợi đến khi hai người này mở miệng, Thường Hi mới biết họ đến vì nữ nhi của mình.

“Hai ngươi……” Thường Hi trợn tròn mắt.

Trấn Nguyên Tử quay đầu, ôn nhu nhìn Hồng Vân: “Chúng ta ở cùng một chổ.”

Hồng Vân cũng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Trấn Nguyên Tử: “Hơn nữa còn có tám tử nữ.”

Thường Hi:…………………….

Trong một ngày nhìn hai lần hai đôi cơ hữu (gay) thẳng thắn thông báo tình cảm, Thường Hi đã không biết tâm tình bản thân mình như thế nào rồi, nhiều năm nay vẫn cảm thấy ngô đạo cô đơn (không có ai cùng chí hướng, ý nói không có tên gay nào), cho đến bây giờ mới hiểu, không phải ngô đạo cô đơn, mà do mấy tên đạo hữu quá thâm sâu!

Sách, coi vị này, tử nữ đều mấy ngàn tuổi cư nhiên còn tiên vi nhân tri (ít ai biết), quả nhiên chỉ có bản thân dám vi thiên hạ trước (dám đi trước một bước trong thiên hạ) sao?

Thường Hi lược bỏ chua xót trong lòng.

“Lần này tìm tới Thánh nhân chủ yếu do bảy nữ nhi của ta.” Thần tình Hồng Vân lúc này đều là vẻ mặt tươi cười ngốc hề hề, “Ngươi cũng là phụ thân, hẳn có thể hiểu đúng không, sợ các nữ nhi của mình bị mấy tên tiểu tử thối nào đó bắt cóc, nhưng nếu cứ luôn nhốt các nữ nhi ở nhà cũng không tốt, các nữ nhi đã trưởng thành, hẳn nên đi ra ngoài lịch lãm, nhưng chúng ta vẫn cứ lo lắng, chúng yêu yêu tộc đông đảo, vì vậy ta muốn nhờ ngươi thay ta coi chừng bọn họ một chút.”

Thường Hi nhướng mày “Bảy nữ nhi?”

“Đúng vậy.” Trấn Nguyên Tử tiếp tục gắn mác quang hoàn ngốc ba ba, cười ngốc ngốc: “Đỏ, cam, lục, thanh, lam, tím, tổng cộng bảy tiểu đám mây, ngươi không biết các nàng có bao nhiêu đáng yêu, còn có thể biến ra nhiều hình dạng nữa, lần trước còn biến ra hình trái tim cho ta và cha của các nàng nữa, quả thực, khi còn rất bé, balabalabla…………”

Thường Hi nhìn Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử, tựa như thấy được Đế Tuấn và Thái Nhất, cùng là một hội viên trong thế giới nhi khống, biểu tình của bốn người họ quả thật giống nhau như đúc.

Được rồi, kỳ thật cậu cũng thế, tất cả đều là nữ nhi khống, ai biểu tiểu nữ oa vừa tri kỷ lại đáng yêu như thế cơ chứ?

Thường Hi nhớ tới tiểu tiểu thỏ nhà mình, từ cái lần thấy các cục lông trăng trắng đến giờ đã qua mấy trăm năm, thật nhớ bọn nhỏ, đợi một lát phải đi Yêu giới thăm các bé, Thường Hi khoái trá quyết định, nhìn Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân, cười nói.

“Không thành vấn đề, nhưng bây giờ nhân, yêu tách biệt, yêu tộc thành lập Yêu giới, ngươi muốn cho các tiểu nữ nhi của ngươi lịch lãm chổ nào?”

Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử chần chờ, theo lý mà nói thì đi đến Yêu giới sẽ an toàn hơn, nhưng nến vào Yêu giới thì họ cũng đi theo, như vậy có phải không được tốt cho lắm đúng không, phải biết bây giờ tuy Hồng Vân nhờ vào Hồng Mông mây tía mà bảo vệ được tính mạng, từ nay về sau không còn là Thánh nhân, nhưng khi hòa hợp làm một thể với Hồng Mông mây tía đã làm y đến bán Thánh, cho dù là Đế Tuấn, hăn cũng có thể trụ được một khoảng thời gian.

– Loại uy hiếp này dùng với người một nhà, tựa hồ không mấy thỏa đáng, cho dù Đế Tuấn cũng sẽ để ý.

Vì vậy, Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử nhìn nhau, vẫn chọn lựa Hồng Hoang.

“Hồng Hoang sao?” Thường Hi nhớ tới ngoại thiên đình sắp sửa thành lập, “Đạo Tổ yêu cầu ta thành lập ngoại thiên đình, chủ yếu để điều khiển trật tự nhân gian, đã vậy không bằng lấy cái danh trong ngoại thiên đình của ta đi, coi như có được chức tiên.”

“Được, làm phiền ngươi.”

“Không cần khách khí.” Thường Hi cười nói, “Không biết các nữ nhi của ngươi am hiểu cái gì?”

“Am hiểu… Trồng thảo mộc, hành vân bố vũ, cung huyền nhạc kĩ, chế tạo trang phục….” Nói đến các nữ nhi, cả hai đều thao thao bất tuyệt, ở chung mấy ngàn năm, các nữ nhi thích cái gì họ đều biết.

“Vậy không bằng làm quan Ti Vân tiên đi, không biết tên các lệnh ái là?”

“Hồng Nghê, Thanh Phi, Tố Tuyết, Trừng Lộ, Lục Tễ, Lam Sương, Tử Hà.”

Thường Hi hoảng thần, sao cứ thấy cái tên cuối cùng hơi quen quen ta.