Bầu trời rõ ràng đang vào chạng vạng, thế mà ánh trăng lại tỏa sáng chiếu khắp cả Hồng Hoang, vầng sáng màu ngân bạch tạo thành một chiếc cầu vồng êm dịu, đưa một nữ tử xinh đẹp tựa như cửu thiên tiên nữ từ trên mặt đất bay lên không trung mãi đến mặt trăng.

Một cách so sánh, chỉ một mỹ nữ tuyệt sắc.

Cảnh tượng như vậy quá sức xinh đẹp và huyền bí, sau hai ngàn năm nhân tộc phát triển cho tới hôm nay, sau khi yêu tộc đóng cửa không xuống Hồng Hoang tu luyện cho đến hiện tại, đã rất lâu không thấy cảnh này.

Nhân tộc sống lâu nhất độ khoảng một trăm tám mươi năm, sau nhiều lần truyền thừa đi xuống, ngoại trừ còn ghi lại một ít trên lịch sử của bộ tộc, những bức họa nhiều thế hệ thay mặt cung phụng, và những câu chuyện truyền thuyết xưa được các tộc lão giảng giải, những cường giả từ thời thượng cổ, thời kì Yêu Hoàng thịnh thế, đã xa xôi tới mức khiến bọn họ nghĩ đó chỉ là những truyền thuyết mà thôi.

Đến hôm nay, khi nhìn ánh trăng tựa như thác nước chiếu xuống và tiên nữ phi thăng trong ánh sáng nhu hòa kia, đã làm bọn họ rung động lại khát khao, hóa ra, trên đời này thật sự có một cường giả mạnh như thế.

Nghe nói đương kim cộng chủ Thần Nông thị là đệ tử của Nguyệt Thần Thái Âm tinh Thường Hi, trách không được cộng chủ Thần Nông rất mạnh, có thể nếm bách thảo, chế ra cái cày, trồng ngũ cốc, dệt sợi đay làm vải bố, chế tạo đồ gốm thậm chí còn có lịch pháp(cách làm lịch), phân biệt các ngôi sao, chia ngày và đêm, nhật và nguyệt….

Công trạng của Thần Nông trong nhân tộc rõ như ban ngày.

Hóa ra, trên đời cường giả thật sự tồn tại.

Mà giờ đây, khi bọn họ nhìn nữ tử bay về mặt trăng kia, đều nghĩ, nàng là ai? Nàng làm sao có thể tu luyện tới bước này? Vì sao nàng vừa bay đến mặt trăng vừa cười?

Nhưng không một ai biết.

Ngoại trừ Hậu Nghệ và các huynh đệ đứng xung quanh gã.

Lúc này Hậu Nghệ đã sợ ngây người, khi mọi người xung quanh ồn ào gã còn không tin, đến khi các huynh đệ nói tới kỳ cảnh thế gian gã vẫn thờ ơ, nhưng tới lúc tận mắt nhìn nữ tử đang bay về ánh trăng… Gã sợ ngây người.

Bởi vì nữ tử đó không là một người nào khác, đó chính là Hằng Nga, là thê tử Gã sắp thành thân, vào nhà.

Nhưng thê tử của gã rõ ràng bị gã khóa trong phòng, tại sao bây giờ lại bay về mặt trăng?

Giờ khắc này Hậu Nghệ không có năng lực tự hỏi, gã chạy thật nhanh về phòng ở bị khóa vốn dành cho Hằng Nga, đến khi nhìn thấy khóa trên cửa bị hủy, trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không tốt, đến khi nhìn thấy Bồng mông đứng lăng lăng trong phòng, tay cầm một trường kiếm đầy máu, gã đã không còn biết nói gì.

Gã mở miệng không lưu loát, nói: “…. Bồng Mông?”

Lúc này Bồng Mông như vừa sực tỉnh từ trong mộng, khi nhìn thấy Hậu Nghệ, trên mặt tràn đầy kinh hoảng.

“Chuyện này là sao? Vì sao đệ lại phá hư ổ khóa? Trường kiếm dính máu đệ đang cầm trong tay là như thế nào?”

Bồng Mông thất kinh: “Không phải do đệ! Nữ nhân kia là yêu quái, đệ tận mắt nhìn thấy nàng thoát khỏi thi thể của mình, sau đó mang theo thân thể biến mất không thấy.”

“Yêu quái….” Trong ánh mắt Hậu Nghệ trống rỗng mờ mịt, người nữ tử đang bay tới ánh trăng kia là yêu quái, kế tiếp, miệng gã lại phun ra hai từ: “…… Thi thể?”

Ngay lúc này Bông Mông mới phát giác gã lỡ lời.

“Đệ giết nàng?”

Bồng Mông trầm mặc không nói.

Gã im lặng tương đương với sự cam chịu, trên mặt Hậu Nghệ hiện ra biểu tình quái dị, không biết là khóc hay cười.

Hôm nay, gã thật lòng thật dạ muốn thú một người nữ tử làm vợ, thậm chí không quan tâm nàng có nguyện ý hay không mà cường bách ký khế ước hôn nhân, nhưng trước một khắc gã sắp thành thân thì huynh đệ của gã lại giết chết thê tử của gã, sau đó một người không biết là quỷ hay yêu mang theo thê tử của gã đưa về mặt trăng.

“Vì cái gì?” Hậu Nghệ không cách nào hiểu được “Rối cuộc vì cái gì?”

Hầu kết Bồng Mông giật giật, vẫn không chịu mở miệng.

Không biết tự khi nào, người đứng xung quanh phòng đã nhiều thêm, họ đều là các huynh đệ đang bận rộn trong bộ lạc.

“Trong huynh đệ chúng ta đại đa số đều là những đứa trẻ sơ sinh bị những nữ tử vứt bỏ, nếu không phải có đại ca ngươi, chúng ta khẳng định đã bị dã thú ăn khi còn nhỏ yếu, chúng ta phải phấn đấu gần hai mươi năm mới có được ngày hôm nay, đại ca ngươi rõ ràng giống chúng ta rất ghét nữ tử của bộ lạc Hữu Thường, thậm chí còn nói với chúng ta không cưới nữ tử của bộ lạc đó là vợ, nhưng….”

“Nhưng huynh lại nuốt lời.”

“Huynh đệ chúng ta sống cùng với nhau không được sao? Vì sao huynh phải đưa vào một nữ tử chen giữa chúng ta, đã vậy bộ lạc Hữu Thường rất ghét bộ lạc Đông Di ta, nàng chắc chắn không có lòng tốt.”

“Đại ca…..”

Các huynh đệ đứng xung quanh ta một lời, ngươi một câu, nhưng tất cả đều giải vây cho Bồng Mông, dù sao Bồng Mông là huynh đệ ở chung với bọn gã hai mươi năm, còn nữ tử kia thậm chí mặt bọn họ còn chưa biết.

Thật sâu trong thân thể Hậu Nghệ bốc lên một cảm giác vô lực, đây là huynh đệ của gã? Tại sao họ lại ích kỷ như vậy, chỉ vì gã muốn kết hôn với một nữ tử……

Hậu Nghệ nhắm chặt mắt, sau khi mở mắt là sự kiên định.

“Các ngươi không cần nói nữa, ta đuổi theo yêu kia….. Đem thi thể Hằng Nga đoạt về, sau đó hôn lễ của chúng ta…. vẫn tổ chức như cũ.”

Các huynh đệ xung quang trừng mắt, đây không phải minh hôn sao? Bọn họ còn muốn khuyên tiếp, nhưng ánh mắt của Hậu Nghệ toát ra sự nghiêm túc, những người kia nhất thời không phát ra âm thanh.

Bồng Mông còn đứng tại chổ, mặt Hậu Nghệ không chút thay đổi, phân phó: “Về phần Bồng Mông…… Giam trước trong địa lao, sau bàn lại.”

Bên ngoài vẫn phủ một tầng vải đỏ như cũ, nơi nơi đều là màu sắc vui vẻ, nhưng trong lòng Hậu Nghệ lại là một khoảng không trống vắng, gã nhìn người vẫn bay lên trời theo ánh trăng, lấy một đại cung trong từ đừng bộ lạc.

Còn có mười mũi tên sắt.

Đây là tân sáng kiến mà nhân tộc không hề phát hiện, vận dụng kim loại tạo ra vũ khí, đó cũng là lý do mà bộ lạc của bọn họ vốn vô cùng yếu lại có thể phát triển đến ngày hôm nay.

Nóng chảy khoáng sản trong lửa mạnh, rồi đập liên tiếp tạo thành dụng cụ mình cần.

Hiện tại Hằng Nga đại đi được một phần ba quản đường, Hậu Nghệ chạy nhanh, tay cầm tiễn, tay kia kéo đại cung, đem tiễn đưa vào cung, một tầng sáng màu đen ẩn hiện, thêm vào lực gió, bắn ra, mũi tên kia lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt bay lên bầu trời phi thẳng đến phương hướng Hằng Nga đang bay.

Gần như chỉ trong giây lát.

Cùng lúc đó, trong Kim Ô điện, Đế Tuấn cố gắng niêm phong Càn Khôn hồ lô, sau khi uy một đống kim loại, mới hoãn khẩu khí.

Lúc này đã có đủ thời gian để hắn đi thân thân, cọ cọ thỏ nhỏ của hắn rồi.

Nói mới nhớ, sau lần lăn giường trước với Thường Hi làm n lần rồi có mười hai tiểu tiểu thỏ, Thường Hi vẫn không lên giường với hắn nữa.

Đế Tuấn nghĩ đến đây thần sắc ai oán không thôi, tính tính chút, hắn đã nghẹn khoảng ba nghìn năm….. Hắn có thể nhịn tiếp sao?

Bất quá cho dù nói cái gì Thường Hi cũng không chịu đáp ứng, bởi vì hắn không muốn sinh nữa… Đế Tuấn đau khổ, không biết nên buồn hay nên kiêu ngạo đây, kỳ thật sinh tiếp bao nhiêu lần cũng không sao cả mà, tuy cả hai đã có mười nhi tử mười hai nữ nhi, nhưng hắn quả thật không ngại có thêm hài tử đâu, tưởng tượng có thể có thêm Tiểu Kim Ô và tiểu tiểu thỏ, miệng Đế Tuấn có khả năng kéo tận mang tai.

….. Đáng tiếc Thường Hi không chịu.

Chẳng vui chút nào.

Đế Tuấn thở dài, bất quá có sờ sờ cọ cọ niết niết hôn hôn cũng tốt rồi, từ khi Thường Hi chăm sóc tiểu tiểu thỏ, ngẫu nhiên dạy Tiểu Kim Ô thì địa vị của hắn trực tiếp giáng cấp, bây giờ có thể lấy ra thời gian rảnh cũng không tồi rồi, cũng nhi tử nữ nhi của mình đoạt lão bà…….. Hắn cũng phải liều mạng.

Hôm nay hắn vừa lấy phương thức đặc thù tương liên bằng thần thức với Thường Hi, tính trao đổi cái tinh thần thư sướng, liền phát hiện, Thái Âm tinh có gì đó là lạ!

Không nói tới cây Nguyệt Quế đang lay động lá cây rơi đầy xuống đất như đang múa điệu nhảy đang thoát y, thần thức của Thường Hi không chú ý tới hắn, mà đang tập trung dưới hạ giới, ánh sáng trên cả Thái Âm tinh, tựa hồ ảm đạm rất nhiều.

Đế Tuấn kinh hãi, chẳng lẽ Thái Âm tinh có chuyện!

Lấy thần thức cùng chú ý Hồng Hoang, mới phát hiện ánh trăng bao phủ cả thiên địa và thân ảnh quen thuộc trong ánh trăng kia —— ác thi của Thường Hi —— Hằng Nga.

Thần sắc Đế Tuấn ngưng trọng, ác thi trở về?

Đây là đại sự, Đế Tuấn lập tức bỏ qua suy nghĩ loạn thất bát tao (lộn xộn) của mình, hết sức chuyên chú hộ pháp thay ác thi, trong khoảng thời gian này không thể để ác thi có một chút thương tổn được, nếu tổn thương ác thức, công sức chờ đợi ngàn năm sẽ đổ sông đổ biển.

Ngay tại lúc thần thức đang tản ra, rất nhiều rất nhiều nhàn ngôn toái ngữ trên Hồng Hoang dần dần cũng bị nhét vào thần thức, trong đó còn có bộ lạc Đông Di, nơi phi thăng của đối thoại, làm một cường giả trong Hồng Hoang, Đế Tuấn tất nhiên cũng nghe thấy đối thoại của Hậu Nghệ và các huynh đệ của hắn.

Nữ tử nhân loại là cái khỉ gì? Thi thể gì hả? Còn thành, thân, là, như, thế, nào?

Đế Tuấn muốn bùng nổ!

Tuy Hằng Nga là ác thi của lão bà nhà hắn, nhưng đó cũng là một phần của lão bà hắn đó! Hiện tại lão bà hắn lại bị một tên nhân loại mơ ước, Đế Tuấn như muốn lập tức hạ giới san bằng bộ lạc kia, muốn bọn hắn biết bất kính với bọn họ sẽ có hậu quả gì.

Nhưng thân thể vừa mới di chuyển, Càn Khôn hồ lô lại đụng vào phong ấn, thấy có một phong ấn sắp bị phá, Đế Tuấn hít sâu, thanh tỉnh lại, miễn cưỡng áp chế tức giận trong lòng, không thể tự mình ra mặt, nếu không ngày mai tin đồn sẽ bay đầy tiên đình.

Bất quá lão tử không thể ra mặt, không phải còn nhi tử sao?

Đế Tuấn hừ lạnh một tiếng truyền âm cho chín Tiểu Kim Ô, thấy chính Tiểu Kim Ô tức giận lửa cháy hừng hực, lao nhanh tới nơi mà Hằng Nga đang nương mình bay lên.

Đúng lúc này, mũi tên của Hậu Nghệ bay tới, nhưng dù tên có nhanh, có thêm nhiều vu lực, làm sao có thể so với tu vi ngàn năm của chính Tiểu Kim Ô?

Vì vậy mũi thứ nhất bị thái dương chân hỏa đốt cháy, Hậu Nghệ cả kinh, tại sao trên bầu trời lại xuất hiện chín thái dương? Còn chắn phía trước tên của hắn?

Nhưng khi nhìn tới Hằng Nga vẫn đang bay lên trời, Hậu Nghệ không chút do dự tiếp tục bắn tên về phía nàng, nếu mũi đầu trùng hợp bị ngăn lại, thì mũi thứ hai sẽ không có người nào ngăn cản đi.

Nhưng gã lại thất vọng rồi, chín mũi tên, chín lần thất bại, trong tay gã chỉ còn một mũi cuối cùng, hắn tiếp tục đưa mũi tên thứ mười vào cung.

Ngay khi đó, trong đầu gã xuất hiện một thanh âm: “Muốn Hằng Nga rớt xuống, vĩnh viễn không thể về mặt trăng, chỉ có thể làm bạn cùng ngươi tại nhân gian?”

“Đúng vậy!” Trong đầu hắn trả lời.

Sau đó, mũi tên trong tay bỗng nhiên xảy ra một thay đổi kỳ lạ, một sức mạnh thần bí khó lường bám bên trên mũi tên, Hậu Nghệ cầm nó, tựa như cầm cả thiên hạ.

Gã từ từ kéo căn dây cung, chỉ mũi tên hướng không trung và… Thả.

Vèo một tiếng, mũi tên như xé rách cả bầu trời.

Mà lúc này, khoảng cách Hằng Nga đến cung trăng, chỉ còn một đoạn nhỏ.