Thường Hi rất kỳ quái với cái tên của bản ngã thi của Đế Tuấn, Hạo Thiên, cái người này không phải là một tên khác của Đạo Tổ sao? Cuối cùng còn làm Ngọc Hoàng đại đế.

Nhưng tên vốn có từ lúc khai sinh, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì, nhưng có lẽ thiên địa tự có đạo lý của nó đi.

Thường Hi lại thêm một mối quan tâm khác.

“Đế Tuấn, khi ta luyện hóa Thái Âm tinh có được một lũ Hồng Mông mây tía, Thái Dương có không?”

Đế Tuấn gật đầu, một lũ mây tía bỗng dưng hiện ra trong lòng bàn tay, khối mây tía kia thần bí mờ ảo, đủ loại biến hóa khiến người ta không dám phỏng đoán, đúng là Hồng Mông mây tía.

Trên mặt Thường Hi hiện ra kinh hỉ, mặc dù sớm đoán Thái Dương tinh có một lũ Hồng Mông mây tía, nhưng tới khi nó xuất hiện, trái tim cũng không nhịn được đập mạnh.

Lúc này, Đế Tuấn đã luyện hóa phần lớn Thái Dương chi tinh, cậu cũng vậy, tu vi của cả hai đã đạt chuẩn Thánh điên phong, cách Thánh nhân, chỉ còn vài bước.

Nói cách khác, hai người tùy thời đều có thể thành Thánh.

Đế Tuấn nhìn gương mặt nhu hòa của Thường Hi, hắn biết, nếu không phải có Thường Hi dốc lòng canh giữ, không nói động tĩnh lúc Nữ Oa thành Thánh rất lớn, chỉ cần động tĩnh thành Thánh lần thứ hai, ba, tư, năm tức khắc đánh gãy tiến trình luyện hóa Thái Dương tinh của hắn, e rằng một lần đánh gãy, từ nay về sau hắn không có thể luyện hóa thái Dương tinh được nữa.

Mà cũng bởi vì nhờ Thường Hi, hắn không chỉ thành công luyện hóa Thái Dương tinh, mà còn lấy được Hồng Mông mây tía, hai lũ duy nhất, trong thiên địa mà Đạo Tổ nói, một trong hai đang nằm trong tay hắn, vô cùng may mắn.

Đế Tuấn không nhịn được nhu nhu mái tóc mềm mại vẫn như trước của Thường Hi “Thường Hi, ngươi vất vả.”

Đế Tuấn phát hiện mỗi lần thời gian trôi qua thêm một giây bản thân lại càng thương hắn một ít.

Thường Hi nhếch miệng cười ngây ngô, “Không vất vả.”

Đế Tuấn nhìn nét mặt của Thường Hi, không nhịn được mà cười theo, nhất thời không khí giữa cả hai vô cùng ấm áp.

Trước tiên cả hai đi xem đám Tiểu Kim Ô, lúc này đám Tiểu Kim Ô đã có thể biến hóa ổn định, tổng cộng chín thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi diện mạo giống y như nhau một loạt đứng thẳng thành một hàng đập vào mắt, ít nhất mỗi một lần Thường Hi nhìn tụi nhóc đều cảm khái tạo hoá thần kỳ.

Đương nhiên, bởi vì tính cách khác xa nhau, vì vậy phân biệt không khó.

Đế Tuấn kiểm tra tu vi của cả bọn, cường điệu đánh Tiểu Nhất lười biếng và Tiểu Cửu luôn không tìm thấy bóng dáng, sau đó cùng nhau chậm rãi đi nhìn các nữ nhi ngoan ngoãn.

Nhóm tiểu tiểu thỏ đã lớn thêm một chút, nhìn qua cũng không còn mềm mại mảnh mai yếu ớt nữa, nhưng vẫn đáng yêu chọc người thương tiếc, mà nhóm tiểu tiểu thỏ kế thừa đặc tính chủng tộc của Thường Hi, thức ăn của các bé là thực vật và lá non, mỗi năm Thường Hi chọn lựa lá cây tốt nhất ăn ngon nhất đem qua, bây giờ các tiểu tiểu thỏ đều bị cậu dưỡng đến trắng trắng, mập mập, thậm chí còn hơi ngịch ngợm.

Thấy bộ dạng của các tiểu tiểu thỏ lúc này, Thường Hi thập phần tự hào.

Còn Đế Tuấn lại lập tức hóa thành hình tượng ngốc phụ thân, nhìn đôi mắt đen nhánh xoay xoay của tiểu tiểu thỏ, giống như thấy được Thường Hi lúc bé, tâm đều phải hóa.

Nhất thời, đừng nói nhóm tiểu tiểu thỏ kéo mũi baba, ngay cả các bé vặt trọc lông của các ca ca, tất cả bọn họ đều vui vẻ chịu đựng.

Cả nhà hai mươi mấy miệng ăn nhàn nhã trải qua một năm, thì Thái Âm tinh lại nghênh đón Thánh nhân chạm tay có thể bỏng trên Hồng Hoang – Lục Áp.

Thời điểm Lục Áp đến, vô thanh vô tức nhưng Thái Âm tinh thân làm thi thứ ba của Thường Hi, nên khi Lục Áp tới vẫn bị Thường Hi biết.

“Phụ thân, ba ba.” Lục Áp thấy Đế Tuấn và Thường Hi, hô.

“Lục Áp.” Thường Hi và Đế Tuấn thấy đưa con này, xúc động không ngớt.

Từ lúc Đạo Tổ giữ lại Lục Áp ở Tử Tiêu Cung, biết Lục Áp có cơ duyên của riêng mình, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, cơ duyên này lại lớn đến vậy, lại có thể trực tiến biến thành Thánh nhân, so với tu vi hiện giờ của cả hai, bỗng nhiên có cảm giác xấu hổ.

Cái cảm giác thua kém con trai mình, có chút ưu tang.

Còn chín Tiểu Kim Ô cùng mười hai tiểu tiểu thỏ khi nhìn thấy thanh niên soái ca xuất hiện trước mắt, thở dài trong lòng.

Đại ca nhất định lại dùng pháp thân!

Chín Tiểu Kim Ô và mười hai tiểu tiểu thỏ đều biết bản thân có một đại ca, nhưng người đại ca này từ khi ra đời chưa bao giờ gặp qua, lúc trước Lục Áp chưa từng ra khỏi Tử Tiêu Cung, lần duy nhất vẫn mạng hình dáng tiểu shota, tự nhiên không có biện pháp biết hình dạng trưởng thành của Lục Áp.

Thẳng đến khi Lục Áp thành Thánh, thanh danh nổi lên, thái tử – đứa con đầu tiên này của Yêu Hoàng Yêu Hậu mới được mọi người biết tới.

Mà Tiểu Kim Ô Tiểu và tiểu tiểu thỏ mới nghe được tin tức của đại ca nhà mình.

Nhưng khi bọn nhóc ôm ấp ngưỡng mộ và khát khao tình cảm thì tin tức đám nhóc thu thập được về vị đại ca thân thân —

Bức chân dung đánh nát ảo tưởng của bọn nhóc.

Đại soái soái ca đâu nào?

Thánh nhân đầu tiên của thế hệ thứ hai đâu hả?

Nói cái gì mà Đạo Tổ vì nhan sắc của đại ca mới giữ lại Tử Tiêu Cung đâu?

Cái gương mặt trên bức họa này là sao hả??

Đám Tiểu Kim Ô cực kỳ uể oải, các tiểu tiểu thỏ vô cùng mất mác, hầy, người đại ca mong nhớ mấy trăm năm không có anh tuấn khôi ngô như trong tưởng tượng, không vui.

Nhưng bọn nhóc lập tức thu thập tốt tâm tình của bản thân, mặc dù đại ca không đủ soái, tuy nhiên trong nhận định của tụi nó thì đại ca là tuyệt vời nhất, cho dù cả Hồng Hoang không thừa nhận, nhưng trong tận thân tâm chúng nó, đại ca rất rất tuyệt vời.

Đám Tiểu Kim Ô và nhóm tiểu tiểu thỏ định đợi đến lúc mình lớn lên rồi tìm đại ca và nói cho hắn biết, hắn là tốt nhất.

Nhưng tin tức tin tức càng ngày càng nhiều, chắc chắc lúc ban đầu của đám Tiểu Kim Ô là nhóm tiểu tiểu thỏ cũng không thể giữ lại được.

Nghe nói đại ca bởi vì lớn lên quá xấu, cho nên hóa ra tổng cộng ba nghìn pháp thân truyền thụ đại đạo cho nhân tộc, mỗi một pháp đều là đại soái ca.

Nghe nói bởi vì phương Tây cằn cỗi, đại ca gánh rất lâu cuối cùng chịu không nổi, bắt đầu kiếp sống gạt tài lừa người.

Nghe nói……

Sau một cái nghe nói, đều có một mãnh vỡ làm xói mòn hình tượng đại ca trong lòng của đám Tiểu Kim Ô và nhóm tiểu tiểu thỏ.

Lúc này nghe baba và phụ thân nói đại soái ca trước mắt này là ca ca Lục Áp của tụi nhóc, phản ứng đầu tiên của chúng nó chính là… Đại ca nhất định lại dùng pháp thân.

Lục Áp:…..  Lời đồn độc chết hổ.

Không đề cập suy nghĩ trong lòng của Tiểu Kim Ô cùng tiểu tiểu thỏ, Lục Áp đến cũng khuyên Thường Hi trì hoãn lại chuyện thành Thánh, thiện đãi nhân tộc…. Tuy trong cảm giác của hắn, ba ba mình hình như đã sớm biết điều này.

Quả nhiên, Thường Hi cười nói: “Việc này lúc trước bái phỏng Nữ Oa ta đã biết, về phần nhân tộc…. Ta đã phái Thanh Long, Đại Bằng và Khổng Tước đi thủ hộ nhân tộc, chắc không có việc gì.”

Nhưng Lục Áp vẫn do dự, nói: “Đại chiến vu yêu ta không thể tham dự, nhưng việc này lại có liên quan tới yêu tộc.”

Thường Hi nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Hội tụ tinh thần chi tinh, muôn vàn máu huyết hồn phách của nhân tộc… Tạo ra Lục Vu Kiếm.” (lục: giết, cả thanh kiếm này có tên kiếm giết vu)

Thường Hi trừng mắt, nếu Lục Áp không nói thì hắn quên luôn sự tồn tại của Lục Vu Kiếm, đó chính là đại sát khí trong cuộc chiến vu yêu, cũng là bằng chứng tội trạng của yêu tộc với trời, lại là nhân quả không đội trời chung giữa hai tộc nhân yêu, lúc này nghe được, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Lục Áp nhíu mày nói: “Vu tộc là một trong những tộc thuộc về đất, thân thể cường hãn, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, rất nhiều phương diện đều có hại với yêu tộc ta, tuy nhiên vu tộc được vậy bởi vì bọn họ có một cỗ ý chí bẩm sinh, mà máu huyết và hồn phách của nhân tộc lại có thể tan rã cỗ ý chí này, khiến bọ họ không thể chịu nổi một kích…”

“Mà ta đến lần này, là hy vọng sau khi phụ thân phát hiện chuyện này… Không tạo ra Lục Vu Kiếm.”

Đế Tuấn ở một bên hai mắt sáng lên, tiếp theo trấn định lại, khi nghe Lục Áp nói không được tạo ra Lục Vu Kiếm, cũng không phản đối, hắn đang chờ lời giải thích từ Lục Áp.

“Thiên đạo hợp nhất, Hồng Hoang hưng thịnh, nhân tộc làm… Nhân vật chính của thiên địa.”

“Còn yêu tộc?”

Khác Thường Hi và Lục Áp đã biết hướng đi lịch sử của nhân tộc, Đế Tuấn sinh trưởng tại nơi này, có kiêu ngạo riêng của mình, yêu tộc tại trong tay hắn cực kỳ phát triển, trong mắt hắn, ngoại trừ đám lùn vu tộc kia, không có tộc đàn nào có thể địch nổi yêu tộc, mà vu tộc đã không chịu nổi một kích, vậy vai chính lúc này của thiên địa, nên là yêu tộc.

Lục Áp cười khổ một tiếng, nếu nhìn theo dòng lịch sử, yêu tộc tạo ra Lục Vu Kiếm, vu tộc mở ra Đô Thiên Thần Sát đại trận, hai tộc đấu không chết không ngừng, cuối cùng Đế Tuấn, Thái Nhất ngã xuống, vu tộc chỉ còn lại hai vu, trên mảnh đất này, nơi nào chứa yêu tộc?

Nhưng bây giờ, yêu tộc và nhân tộc còn có thể song song tồn tại sao?

Lục Áp không biết.

Thường Hi cũng không biết.

Bọn họ chỉ có thể làm hết khả năng, trong phạm vi có thể, kiếm đường ra cho tộc đàn của mình.

Thường Hi hạ mắt: “Sau này, yêu tộc và nhân tộc… Cùng tồn tại trên Hồng Hoang.”

Đây là mục đích của bọn họ, cùng là nguyện vọng.

Tiếp theo Lục Áp chơi cùng nhóm Tiểu Kim Ô và tiểu tiểu thỏ một hồi, bị lăn qua lăn lại nữa ngày, mới đầu đầy đổ mồ hôi thoát thân đi về, nhưng khi rời đi, vẻ mặt còn đọng lại tươi cười, trong hốc mắt còn chút ướt át.

Huynh đệ của hắn…..

Lục Áp nhớ lại giây phút đối mặt với cung tiễn của Hậu Nghệ ở kiếp trước, hình ảnh các huynh đệ đổ máu che chắn trước mặt hắn, mười Kim Ô, cuối cùng, còn mình hắn sống sót, đạp lên hài cốt của các huynh đệ hắn mà sống.

Huyết hải thâm cừu như vậy, ngày nào có thể yên ổn, mỗi khi đến đêm khuya cứ choàng tỉnh giấc sau một ác mộng dài, mồ hôi nhễ nhại khắp người.

Hiện giờ….. Các ca ca, đệ đệ đều còn sống, thật tốt.

Lại có thêm mười hai tiểu muội muội…. Sắc mặt Lục Áp nhu hòa nghĩ nhóm tiểu tiểu thỏ đáng yêu, bộ dáng mềm mại lại nhút nhát rất khả ái.

Ừm, có lẽ hắn nên tìm chút thiên tài địa bảo, linh khí hộ đạo chẳng hạn, trang bị cho các muội muội của hắn một chút.

Sau khi Lục Áp rời đi, Đế Tuấn nổi lên tâm tò mò.

Vốn nghĩ nhân tộc tuy được sáng tạo từ Thánh nhân, nhưng chắc hẳn không có uy hiếp gì, trước mắt xem ra, lại có thể tồn tại cùng yêu tộc… Hắn rất muốn xem đây tột cùng là chủng tộc như thế nào.

Sau khi biết suy nghĩ của Đế Tuấn, Thường Hi cũng gật gật đầu, ngoại trừ một lần đến Oa Hoàng Cung sau khi nhân tộc sinh ra, hắn cũng không còn tới nữa, không không biết mấy nhân tộc hình dánh như bọn họ bây giờ ra sao.

Vì thế quyết định xong cả hai rời đi Thái Âm điện, tới trung tâm Hồng Hoang, bay đến Bất Chu Sơn.

Lúc này, nhân tộc đang ở chân Bất Chu Sơn, nghỉ ngơi lấy sức.

—————

Hạo Thiên là tên gọi tắt của Hạo Thiên thượng đế trong văn hóa của dân tộc Hán, trong thần thoại được xưng tôn “Ngọc Hoàng đại đế”. Hạo Thiên là thần tối cao trong văn minh Trung Hoa, từ xưa đã được thờ cúng bởi triều đình. Từ Ngọc Hoàng đại đế sau triều đại nhà Tống, xưng hô chinh thống vẫn là “Hạo Thiên thượng đế”.

Lục Vu Kiếm: Trước chiến tranh vu yêu, Hi Hoàng (Phục Hi) bị Tổ Vu vây sát thân vẫn, nương nương lấy thi thể ma thần Phục Hy trong hỗn độn, luyện chế từ lò luyện thiên.