Đêm đó, Lục Tư Đường thân trên ngự kiếm, tay ôm đứa bé vẫn còn khóc lớn trở về Thái Dương sơn.

Bên trong, lão chưởng môn đang đứng trước bài vị con gái quá cố của mình thắp hương thì nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc lớn vội quay ra.

Thì ra là Lục Tư Đường trên tay ôm đứa nhỏ từ bên ngoài về.

Lục Tư Đường thấy sư phụ nhìn mình trên tay dù đang ôm đứa bé vẫn không quên hành lễ với lão chưởng môn: "Bái kiến chưởng môn sư phụ".

"Được rồi, không cần phải hành lễ.

Mau giải thích chuyện này là thế nào?"_Lão chưởng môn nhìn thấy bộ dạng của Lục Tư Đường không khỏi ngạc nhiên.

"Bẩm sư phụ, đứa bé này là ta vô tình thấy ở chỗ Bạch phủ, vì nó khóc lớn đến không dỗ được đệ tử cũng rối nên bèn đưa nó trở về.

Nếu sư phụ thấy không ổn, đệ tử có thể đưa nó đi nơi khác"_Lục Lục Tư Đường giải thích.

"Không sao, nó không nơi nương tựa ngươi còn định mang nó đi đâu? Cứ sắp xếp cho nó một nơi rồi nhờ người chăm sóc.

Nghĩ cũng thấy đáng thương, còn nhỏ như vậy có khi còn chưa bỏ bú vậy mà đã phải rời xa vòng tay của phụ mẫu nó.

Đáng thương, rất đáng thương"_ Lão chưởng môn ra vẻ thương hại đứa bé than thở.

Chắc hẳn lại nghĩ đến đứa cháu Lục Thừa Phong mới 4 tuổi đã phải rời xa mẫu thân nó mãi mãi.

Lục Tư Đường thấy dáng vẻ của sư phụ cũng chưa chắc không đoán được tâm tư của ông, y nhìn bài vị của nương tử trước mặt cũng không khỏi buồn bã, tự an ủi bản thân cũng không khỏi lên tiếng an ủi sư phụ y: "Sư phụ, người lại nhớ đến..." Chưa nói dứt câu Lục Tư Đường lại bị Lão chưởng môn cắt ngang: "Thôi bỏ đi, ta nghỉ ngơi trước, ngươi lo làm chuyện của ngươi rồi nghỉ ngơi sớm" nói rồi chưởng môn quay đi.

"Vâng, sư phụ"

Sau khi lão chưởng môn rời khỏi, Lục Tư Đường cũng mau chóng sắp sếp cho đứa bé kia một chỗ ở tốt.

Nhưng vì còn quá nhỏ nên y đành nhờ một đệ tử nữ là Thường Phỉ Phỉ trông coi.

Thường Phỉ Phỉ này là sư muội của y, nhìn qua cũng chỉ là kém thê tử quá cố của chực 3 tuổi, cho nên việc trông coi trẻ nhỏ này vẫn nên là để Phỉ Phỉ làm.

Quay về hiện tại...

"À, thì ra ta là được nhặt về thôi sao"

Lời vừa nói ra là từ miệng của một đứa bé gái nhỏ nhắn khoảng chừng được 4 tuổi.

"Ngân Hoa, con không nghĩ lung tung có biết chưa hả?"_Lục Tư Đường nhẹ nhàng bảo

"Nhưng Lục sư bá người có biết là ai đã hại cả nhà họ Bạch của con không?"_Bạch Ngân Hoa ngây thơ mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào thân hình to lớn trước mặt kia.

Lục Tư Đường trầm ngâm một lúc lâu mới bắt đầu trả lời nàng: "Chuyện này..."

Hồi tưởng...

Cũng là ngay đêm đó ngay sau khi Lục Tư Đường dặn dò chuyện của đứa bé cho Thường Phỉ Phỉ xong thì Hàn Khởi cùng các đệ tử khác được giao nhiệm vụ đuổi theo yêu quái đã trở về.

Bọn họ là ngự kiếm bay xuống, Hàn Khởi dặn dò các đệ tử còn lại trở về nghỉ ngơi liền đến chỗ của Lục Tư Đường đang đợi, tiếp đó cũng không quên hành lễ: "Sư huynh"

"Được rồi, không cần phải hành lễ.

Nói mau, có phát hiện gì không?"_Lục Tư Đường căng thẳng hỏi y.

"Sư huynh, lúc chúng ta lần theo vết máu đó được một lúc ra đến sắp vách núi thì đã phát hiện có người, lúc đuổi đến vách núi đột nhiên sương mù ở đâu ra rất nhiều, đệ mở mắt ra cố nhìn chỉ thấy một thân ảnh mảnh mai sau lưng lại có cánh bướm đỏ nhìn rất đẹp đoán là...!là…"_Hàn Khởi nói đến đây thì dừng lại ấp a ấp úng không biết có nên nói hay không.

"Lại là Hồng Điệp Yêu, lũ yêu nghiệt này lại ngoan cố đến thế cơ à?"_Lục Tư Đường tức giận phất tay nhẹ một cái "Vậy đệ có nhìn thấy chúng đi mấy con không?"

"Đệ chỉ thấy có một con thôi, nhưng sư huynh, theo đệ biết đệ biết thì chúng làm việc theo đàn nhưng lần này chỉ có một con có lẽ là nó tách lẻ, đằng này lại bị thương có lẽ nó không dám bén mảng đến nữa đâu"_Hàn Khởi điềm tĩnh nói ra suy luận của mình.

"Bây giờ chúng ta cũng chỉ mong là như vậy"_Lục Tư Đường đáp "Được rồi, đệ lui xuống rồi nghỉ ngơi sớm đi.

Ta cũng mệt rồi" nói rồi y quay đi.

Quay về hiện tại...

"Thì ra là Hồng Điệp Yêu, con từng nghe qua bọn chúng thật sự rất tàn độc nhưng… con chưa từng nhìn thấy bọn họ và cũng nghĩ rằng yêu cũng có yêu này yêu nọ như con người chúng ta vậy có người tâm địa lương thiện cũng có người tâm địa tàn độc."_Bạch Ngân Hoa thản nhiên nói cứ như bản thân là biết rất rõ.

Nghe nàng nói câu sau Lục Tư Đường thật sự tức giận quát nàng "Nói năng hồ đồ, yêu làm sao lại so sánh với người? Yêu quái dù có thế nào vẫn là yêu, không thể nào có chuyện yêu không hại người? Con đó còn quá nhỏ chưa hiểu thông được đâu"

"Con… con biết rồi Lục sư bá"_Bạch Ngân Hoa bị y quát đến giật cả mình, đối với một đứa trẻ như nàng thật sự là trông rất đáng sợ.

Lúc này Lục Tư Đường mới bình tĩnh lại, cảm thấy mình đã lỡ lời mới ôn nhu nhìn nàng "Vừa nãy ta khiến con sợ rồi" thấy nàng lắc đầu liên tục trong sợ hãi lại nói tiếp "Thôi bỏ đi bỏ đi, Ngân Hoa của ta con vẫn còn chưa hiểu được, nghe hết chuyện rồi thì giờ chúng ta đi tìm Phỉ cô cô và Thừa Phong ca ca của con nào"

Vừa nhắc đến Lục Thừa Phong nàng như nhìn thấy kẹo, hai mắt sáng lên gật đầu liên tục.

Cả hai chỉ vừa mới đứng dậy liền thấy Thường Phỉ Phỉ cùng Lục Thừa Phong đang tiến đến bọn họ.

"Hai người là đang muốn tìm bọn ta sao?"_Thường Phỉ Phỉ nhẹ nhàng cười hỏi.

Lục Tư Đường cười ha ha, Bạch Ngân Hoa vừa nhìn thấy Lục Thừa Phong thì đã nhảy dựng lên chạy đến chỗ y "Thừa Phong ca ca"

"Ngân Hoa đừng nghịch, ta cho muội xem võ công ta mới luyện"_Lục Thừa Phong nhẹ nhàng đẩy nàng ra, cầm kiếm gỗ lên múa vài đường cơ bản.

"A Thừa Phong ca ca thật lợi hại"_Bạch Ngân Hoa phấn khích vỗ tay liên tục khen trò mèo của Lục Thừa Phong.

Lục Tư Đường và Thường Phỉ Phỉ chỉ biết nhìn hai đứa trẻ mà cười.

Có chúng bên cạnh cuộc đời tu hành của bọn họ cũng không khỏi thú vị hơn.

"Lại đây nào Phong nhi, con chỉ biết vài trò mèo còn định biểu diễn cho muội muội xem sao?"_Lục Tư Đường cười hỏi y

"Cha, con cũng chỉ mới học thôi chưa thể lợi hại như người nhưng sau này con sẽ lợi hại hơn người gấp nhiều lần"_Lục Thừa Phong đắc ý

"Đúng vậy, Thừa Phong ca ca sau này sẽ lợi hại rất nhiều"_Bạch Ngân Hoa ra vẻ ủng hộ

"Ngân Hoa con có muốn lợi hại giống ca ca hay không hả?"_Thưởng Phỉ Phỉ nhẹ nhàng hỏi nàng.

"Có ạ"_Bạch Ngân Hoa không hề do dự trả lời "Con muốn diệt trừ tất cả yêu ma trên thế gian này để bá tánh được bình yên mà sống"

"Tốt Tốt, đúng là nghĩa nữ của ta.

Vậy con có muốn ta dạy võ công cho con hay không hả? Thừa Phong ca ca của con là do Phỉ cô cô dạy sau này chưa chắc có thể lợi hại bằng con đâu"_Lục Tư Đường ra vẻ tự hào về nghĩa nữ này của ông

"Muốn, con rất muốn, người dạy cho con đi"_Bạch Ngân Hoa phấn khích.

Lục Tư Đường "ùm" một tiếng cười ha hả, Thường Phỉ Phỉ cũng cười thầm, nhắc nhở Ngân Hoa "Còn không mau gọi sư phụ"

Bạch Ngân Hoa quỳ xuống, đưa tay lên, cúi đầu gọi to " Bạch Ngân Hoa bái kiến sư phụ!"

Cảnh hoàng hôn ở đỉnh Thái Dương sơn đúng là rất đẹp, nay lại có chuyện tốt như vậy cảnh đẹp lại càng đẹp hơn.

Khung cảnh hữu tình xen lẫn cùng tiếng cười của bốn con người kia đúng là để người ta nhìn vào cũng cảm thấy thoả mãn đến vui lây..