Để quên Tiểu Gia, hoặc là để quên cái gã đàn ông đã lừa gạt tôi, tôi càng tích cực đi tìm việc làm. Tôi toàn thân toàn tâm vùi đầu vào trong công tác bận rộn để có một cuộc sống mới lạ lẫm nhằm chiếm cứ tuyệt đại bộ phận thời gian cùng tinh lực của tôi, chỉ là tại thời điểm rất ngẫu nhiên nào đó, trong ngực thế nhưng sẽ lẻn qua một cơn đau đớn.

Sau khi nhận công tác, phạm vi giao tiếp của tôi mở rộng rất nhiều. Tôi quen biết không ít người, trong đó cũng có không ít phụ nữ xinh đẹp. Tôi tuổi trẻ, có tiền đồ, lớn lên cũng đủ đẹp, tôi có thể dễ dàng chọn lựa phụ nữ mình vừa mắt. Vô giác, tôi tìm toàn phụ nữ tương tự Tiểu Gia! Tóc dài, cao gầy, nét mày yên tĩnh ôn nhu… Tôi không ngừng tìm kiếm, dùng những thủ đoạn am hiểu tình trường của tôi, tìm kiếm giữa một đám phụ nữ.

Tôi tìm vài tháng, nhưng tìm không thấy, tôi một mực tìm không thấy phụ nữ có thể thay thế Tiểu Gia. Các nàng xinh đẹp, các nàng ôn nhu, nhưng các nàng không phải Tiểu Gia. Tiểu Gia là chân thuần, trong mắt của cô ấy không có tâm tư suy tính giá trị của tôi, chỉ có toàn tâm tin cậy. Cô ấy sẽ không phát giận với tôi, mà ngay cả khi mắc cỡ đỏ mặt cũng chỉ làm nũng lôi kéo góc áo của tôi không buông tay. Cô ấy toàn tâm toàn ý yêu tôi, cũng không yêu cầu tôi thỏa mãn bất luận dục vọng vật chất gì, thứ duy nhất muốn lấy được từ tôi, chính là muốn tôi thật sự yêu cô ấy!

Tôi không tìm thấy Tiểu Gia, mà cũng không tìm thấy người tương tự Tiểu Gia. Công tác của tôi đã bước vào quỹ đạo, nhưng trái lại tâm tình tôi càng ngày càng rơi xuống thấp. Khi hết giờ làm tôi không có chỗ có thể đi, tôi không muốn một thân một mình ngồi tại ngôi nhà lạnh lẽo, thời gian nhàn rỗi lần nữa bị hình dung Tiểu Gia chiếm trọn, tôi bị nỗi tưởng niệm nặng nề ép tới không chỗ có thể trốn.

Tôi nghĩ đến Tạ Gia Văn, gã đàn ông khóc lóc bị tôi đuổi đi. Tôi nghĩ đến hắn có một đôi mắt giống hệt Tiểu Gia, biểu tình giống hệt Tiểu Gia, xúc cảm khi ôm giống hệt Tiểu Gia… Hắn và Tiểu Gia giống nhau như vậy, nhưng hắn không phải Tiểu Gia! Tôi muốn đến nơi đã từng có thời gian hạnh phúc với Tiểu Gia mà tìm kiếm từng chút một sự tồn tại của Tiểu Gia đã trôi qua. Ở công viên chúng tôi thường đi, mỗi lần ngồi trên ghế dài, tôi nhìn thấy một người đàn ông gầy yếu mặc áo khoác ngoài màu đen, mang kính mắt, khuôn mặt tràn đầy cô đơn. Hắn vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, giống như đã luôn ngồi thật lâu ở đó, không hề để ý tới nhiệt độ mùa đông rét lạnh. Hắn ngồi trên ghế dài nhìn về sân chơi nhỏ trống trơn phía đối diện, cho đến khi bóng đêm dày đặc mới đứng dậy rời đi. Nhìn thấy bóng lưng kia biến mất trong gió rét, tôi đi đến bên kia ghế dài ngồi lại. Nhìn vị trí người đàn ông kia vừa ngồi, tôi nghĩ đến người đàn ông kia, người đàn ông đã từng dùng diện mạo Tiểu Gia để xuất hiện trước mắt tôi – Tạ Gia Văn.

Mỗi ngày tôi đều lặng lẽ đến công viên đó, nhìn người đàn ông tên Tạ Gia Văn. Bình thường hắn đều lẳng lặng ngồi trên ghế dài, cũng có khi, hắn sẽ khóc. Ngồi ở chỗ kia, nước mắt sẽ không âm thanh không tiếng động rơi xuống, cho đến một hồi lâu, hắn mới giống như vừa chợt phát giác ra, cuống quít dùng ống tay áo lau đi. Tôi đứng tại chỗ tối nhìn mọi cử động của hắn, trong nội tâm phân không rõ là tư vị gì, có chua xót, có ê ẩm, có chút thỏa mãn vì trả thù, nhưng càng nhiều, là khổ sở, là đau đớn! Người đàn ông có ánh mắt trống rỗng kia, người đàn ông sẽ bất tri bất giác khóc lên kia, người đàn ông mặc cho rét lạnh xâm nhập thân thể cứ thế cứng ngắc té ngã vào trong đống tuyết kia, người đàn ông luôn một thân cô đơn tịch mịch tập tễnh rời đi… Người đàn ông đã từng khóc cầu khẩn tôi đừng vứt bỏ hắn kia… chính là người đàn ông giống Tiểu Gia đến như vậy…

Tôi dao động! Người đàn ông kia trên người hắn có bóng dáng Tiểu Gia. Nhìn hắn, tôi có thể cảm thấy Tiểu Gia đã trở về, bóng dáng Tiểu Gia trên người hắn so với bất luận một phụ nữ nào cũng đều nhiều hơn. Tôi nghĩ muốn hắn đến bên cạnh tôi.

Đôi giày da đỏ từng muốn tặng Tiểu Gia bị tôi nhét vào góc phòng, tôi tìm ra nó, gửi bưu kiện, trên mục người nhận tôi viết cái địa chỉ mà chỉ mới nhìn một lần đã một mực khắc trong đầu, địa chỉ của người đàn ông gọi Tạ Gia Văn. Chờ ở cửa nhà hắn, nhìn thấy hắn cầm bưu kiện đi vào, tôi đứng ở cửa ra vào do dự có nên đi gõ cửa hay không. Khi tôi còn đang do dự, cửa mở! Người đàn ông kia đứng ở cửa ra vào si ngốc nhìn tôi, cũng không nói một lời nào, hắn đột nhiên khóc. Hắn khóc cực kỳ thương tâm, khóc giống như là một hài tử tìm không thấy nhà mình. Trong tay hắn chặt chẽ nắm đôi giày da đỏ tôi gửi đến và cứ mãi rơi lệ.

Tôi đến ôm lấy hắn… Đúng vậy, chính là cái cảm giác này! Là cảm giác ôm Tiểu Gia. Tôi ôm chặt hắn, nhưng mà lý trí càng nhắc nhở mình người này là đàn ông, hắn không phải Tiểu Gia! Tôi nhìn hắn, hôn hắn. Rõ ràng là giống nhau, vô luận tướng mạo hay là môi hôn, cảm giác ôm lấy cũng đều là giống nhau, nhưng tại sao hắn lại là đàn ông…

Hắn nép trong ngực tôi hỏi tôi có thể thương hắn một chút… Tôi không biết trả lời như thế nào. Hắn không ngừng nói “Tôi yêu cậu, Vệ Hải! Tôi yêu cậu…” Nhưng mà cái thanh âm lạ lẫm này, cái ôm này rõ ràng hẳn là rất quen thuộc nhưng vừa lại cảm thấy lạ lẫm, tâm loạn như ma. Tôi cảm thấy cực kỳ ủy khuất, rất bất lực, gục trên vai người đàn ông này, tôi khóc. Tôi tìm không thấy người mà tôi yêu, giờ phút này tôi đang ôm một người cực kỳ giống cô ấy, lại vẫn là người đàn ông không phải là cô ấy, ôm lấy như vừa bắt được một khúc gỗ nổi không buông tay. Có lẽ tôi mới là đứa nhỏ tìm không thấy nhà… Tôi khóc, cố chịu đựng không cho thêm nhiều nước mắt chảy ra. Nghe bên tai vang từng tiếng “Tôi yêu cậu!” Tôi an tâm! Trước hết như vậy đi! Chờ chút ít thời gian tôi thêm kiên cường, chờ thêm chút ít thời gian tôi lại thành thục, chờ lúc tôi có sức mạnh quên đi Tiểu Gia… Khi đó, tôi sẽ có thể ly khai rồi…!