Tôi luyến ái. Lấy thân phận nữ nhân, tôi yêu một nam nhân.

Người thanh niên đã cứu tôi ở công viên ngày ấy, hiện tại trở thành người yêu tôi. Cậu ấy tên Vệ Hải, chỉ mới hai mươi mốt tuổi, so với tôi nhỏ hơn gần chín tuổi, bây giờ đang là sinh viên năm tư. Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, được một người cùng giới tính với mình ôm ấp là ấm áp như thế, có thể làm tôi lưu luyến như thế. Tôi thường rúc vào lòng cậu ấy nghe tiếng tim đập, tiếng tim đập vững vàng mạnh mẽ khiến tôi có thể an tâm theo. Cứ như vậy, tôi dễ dàng yêu cậu ấy, tựa như đã hoàn toàn quên tôi cũng là một nam nhân.

Mỗi buổi tối, tôi cùng cậu ấy đến rạp chiếu phim, phố chợ buôn bán. Tôi không thể nói chuyện cũng không làm ảnh hưởng đến tiến triển cảm tình của chúng tôi. Vệ Hải thực thông cảm tôi, cậu ấy luôn nói chút chuyện thú vị đùa tôi vui vẻ, cậu ấy nói rất thích nụ cười của tôi, thuần tinh thuần tịnh, giống như thiên sứ.

Khi hai chúng tôi bên nhau, phần lớn chi phí đều là từ tôi ra. Vệ Hải chính là sinh viên, tiền bạc rất hạn chế. Thu nhập của tôi cũng cao, tôi nói với cậu ấy nhà của tôi giàu có, không cần cảm thấy dùng tiền của tôi sẽ mất mặt. Tuy rằng ban đầu có điều kháng cự, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn thuận theo ý tôi.

Tôi càng ngày càng thích Vệ Hải. Mới ban đầu chỉ là âm thầm thích cậu ấy, nghĩ ban đêm có người làm bạn. Dần dần, chỗ của cậu ấy trong lòng tôi càng ngày càng nặng, tôi đã không thể không có cậu ấy. Tôi bắt đầu sợ hãi. Sợ cậu ấy có một ngày biết tôi kỳ thật là nam nhân, tùy thời đều có thể rời đi tôi. Sẽ! Cậu ấy nhất định sẽ!

Vệ Hải chỉ biết tên của tôi và số điện thoại, còn địa chỉ và nơi công tác cậu ấy không biết.

Tạ Gia Văn là tên tôi. Tôi nói với Vệ Hải tên của tôi là Tạ Gia, mà cậu ấy luôn thân mật bảo tôi Tiểu Gia. Cậu ấy không chủ động hỏi việc tư của tôi, mà tôi cũng chưa từng nghĩ phải hỏi chuyện riêng của cậu ấy. Tôi chú ý hơn khi giả trang. Tôi trở nên đẹp. Vệ Hải gần đây luôn khen tôi càng ngày càng đẹp. Khi cậu ấy vừa quen tôi đã cho rằng tôi chỉ lớn hơn cậu ấy hai, ba tuổi. Mà hiện tại, cậu ấy nói tôi thoạt nhìn cũng chỉ có hai mươi tuổi. Gần đây ánh mắt Vệ Hải nhìn tôi càng ngày càng có sâu đậm quyến luyến, cho nên khi cậu ấy hôn, tôi không né tránh. Cậu ấy si ngốc nâng mặt tôi thì thào nói nhỏ: “Tiểu Gia của tôi… Em có thể hiểu được tôi có bao nhiêu yêu em không? Tiểu Gia của tôi… thiên sứ của tôi…”

Tôi bị động để cậu ấy ôm chặt vào lòng, hèn hạ hưởng thụ tình yêu của cậu ấy. Khi tôi cởi nữ trang ra cậu ấy còn có thể nói yêu tôi như vậy sao? Tôi có đủ dũng khí nói với cậu ấy tôi không phải câm điếc, nhưng còn một nam nhân thì sao? Tôi sẽ làm như vậy sao? Tôi thật sự dám làm như thế sao?

Đôi tay tôi ôm lấy cậu ấy, lặng lẽ nói với bản thân mình, chỉ dối gạt cậu ấy thêm một đoạn thời gian thôi. Sau khoảng thời gian đó để cho Tiểu Gia biến mất đi. Chờ tôi trở lại cuộc sống trước kia, mấy ngày này, đoạn tình cảm lưu luyến này, cũng đủ để tôi nhớ lại cả đời… Vệ Hải sẽ thương tâm một trận thê thảm, nhưng cậu ấy còn trẻ, chờ cậu ấy gặp được một cô gái tốt, rất nhanh, có thể quên tôi. Để cho Tiểu Gia dần dần trở thành một kí ức xa xôi đi. Nghĩ đến cậu ấy có một ngày sẽ quên tôi, trái tim tựa như bị dao cắt thống khổ đến mức không chịu nổi.

Quyết định không bao lâu nữa sẽ chấm dứt trò chơi lệch đường này, vì thế tôi càng thêm quý trọng mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây cùng một chỗ với Vệ Hải. Thời gian vô tình vẫn đang bay nhanh quá, tôi giữ không được thời gian, càng giữ không được lòng mình.

Tôi yêu Vệ Hải. Không nghĩ ra tôi vì cái gì thương cậu ấy như vậy. Khi công tác nhớ cậu ấy, vừa tan tầm đã muốn lập tức nhìn thấy cậu ấy. Tôi thậm chí muốn dùng chính thanh âm của mình mà với cậu ấy rằng “Tôi yêu cậu!”

Mỗi ngày khi về nhà, chuyện thứ nhất chính là cởi tây trang rồi thay nữ trang. Tôi đã có thể chỉ dùng 10 phút chuẩn bị xong khuôn mặt, tóc giả rất dài được tôi chải vuốt thành đủ các kiểu. Tôi trang điểm càng đẹp, trong lòng lại càng chua xót. Còn có thể có bao nhiêu lâu, thời gian tôi cùng Vệ Hải bên nhau còn có thể có bao nhiêu lâu? Tôi không ngừng hỏi chính mình, thương cậu ấy, đã yêu đến không thể không có cậu ấy, vì cái gì còn phải rời khỏi cậu ấy? Nói với cậu ấy đi. Nói ra chuyện dối gạt cậu ấy, nói ra tôi có bao nhiêu thương cậu ấy, yêu đến đã quên bản thân là nam nhân, dùng tấm lòng của phụ nữ để thương cậu ấy.

Nụ cười của tôi càng ngày càng miễn cưỡng, Vệ Hải tựa hồ cũng nhận thấy được tôi có tâm sự nặng nề.

“Làm sao vậy? Tiểu Gia! Em đang vì sự tình gì mà khó xử?” Cậu ấy thường hỏi tôi những lời này. “Tôi còn có một học kỳ là tốt nghiệp, đến lúc đó tôi sẽ đi tìm một việc làm tốt, tôi sẽ vì tương lai chúng ta mà hảo hảo dốc sức làm… Em rốt cuộc đang vì sự tình gì khó xử?” Cậu ấy luôn dùng lời nói như vậy để an ủi tôi, nhưng cũng thường vì không thể tiêu trừ tâm sự của tôi mà vô lực. Không muốn khiến cậu ấy thấy tôi bi thương mà trói chặt nét mày, tôi vùi đầu trước ngực cậu ấy lắc đầu. Vệ Hải ở phía sau vỗ về, “Nếu em không muốn nói, vậy đừng nói nữa. Có tôi ở đây bên cạnh em, không có gì phải lo lắng…”

Vệ Hải mỗi một lần ôn nhu đều làm tôi muốn khóc, nhưng mà không dám ở trước mặt cậu ấy rơi lệ, chỉ có thể đáp lại cho cậu ấy một khuôn mặt tươi cười gượng ép. Cậu ấy săn sóc ôm sát tôi, hôn môi tôi, nói những lời ngọt ngào làm cho tôi an tâm. Chỗ hẹn hò dần dần rời xa nội thành ồn ào náo động, một lần cơ duyên ngẫu nhiên, chúng tôi tìm được một cái công viên thanh u, không nghe thấy tạp âm thành thị. Nơi này du khách rất ít, chúng tôi thích nhất ngồi trên ghế dài đối diện khu trò chơi nhi đồng, ăn đồ ăn vặt, nói chuyện phiếm, nhìn mấy đứa trẻ vui đùa. Cậu ấy luôn thích chỉ trỏ mấy đứa nhỏ, một hồi nói tiểu hài tử này thực đáng yêu, một hồi nói tiểu hài tử kia thực đáng ghét. Sau đó có một ngày cậu ấy nói với tôi, cậu ấy sẽ có một đứa nhỏ tuyệt nhất trên đời… Nghe câu ấy, tim tôi hoàn toàn đông cứng.

Cậu ấy, muốn một đứa nhỏ tuyệt nhất trên đời…

===

Trích bài hát: Biển của anh

Nguyên khúc: Tada Ai Takute

Hòa âm: Kyle

Dịch: Tiểu Thảo

Em nhấc bàn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt anh

xoa dịu nét mày đang cau lại,

đầu ngón tay lạnh.

Trong mắt em đọng lại ánh mắt anh

để cho ánh mắt anh chạm đến tất cả của em.

Trời cao cho em bao nhiêu thời gian để yêu anh?

Em không biết có thể yêu anh thêm bao lâu nữa.

Giống như cánh buồm ngả nghiêng trước cơn sóng gió

không thấy bến bờ

rồi cũng sẽ đến lúc đi vào chỗ bế tắc.

Em vốn không muốn lừa dối thêm nữa,

em cho anh một lời thề.

Em nguyện sống một đời bên cạnh anh,

làm biển của anh.

Em vốn không muốn lừa dối thêm nữa,

chỉ cần anh chấp nhận lời thề ấy,

em sẽ ở bên cạnh anh, làm vùng biển tĩnh lặng của anh