Ánh mắt hung ác này tôi chưa bao giờ gặp qua, nhưng càng nhiều, là thống khổ. Cổ tay tôi bị cậu ấy nắm đau đến cơ hồ sắp đứt rồi. Tôi liều mạng lắc đầu, không có khả năng, cậu ấy như thế nào biết tôi không phải bị câm. Lắc đầu, tôi không chịu phát ra tiếng, dùng ánh mắt có thể xem như đáng thương nhất nhìn cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể mềm lòng, hy vọng cậu ấy có thể không truy cứu.

Trên mặt tôi nhanh chóng bị một cái tát. “Em không cần giả bộ.” Vệ Hải phẫn nộ hét lớn: “Em còn tưởng rằng tôi cái gì cũng không biết sao?” Tôi dùng tay trái tự do ôm bên má trái nóng rực đau đớn, hoảng sợ không biết làm sao. Vệ Hải xoay tôi đối diện cậu ấy, nhẹ nhàng, lại mang theo hận ý nói nhỏ: “Em đến tột cùng đem tôi trở thành cái gì? Tiểu Gia! Đùa giỡn một người yêu em là vui lắm sao? A? Tôi là đã lừa gạt tiền của em, thế nhưng em ngay từ đầu đã là gạt tôi… Nếu tôi hôm nay không phải nhất thời cao hứng chạy đến trước cửa chờ em, có phải em định vẫn lừa gạt tôi như vậy hay không?” Nhìn bộ dáng cậu ấy đau lòng, nước mắt tôi lại trào ra khóe mắt.

Không phải! Tôi không phải muốn lừa cậu đâu. Tôi yêu cậu như vậy, tôi cũng không muốn lừa gạt… Vệ Hải… Tôi đau xót vươn tay trái muốn vuốt lên mặt cậu ấy, nhưng Vệ Hải lại hất tay tôi ra.

Cậu ấy tiếp tục nói: “Em gọi điện thoại cho ai? Vì sao em muốn giả câm điếc với tôi?… Tiểu Gia! Em nói cho tôi biết! Chỉ cần em nói cho tôi biết từ đầu đến cuối, tôi sẽ tha thứ em ngay. Em có biết tôi yêu em bao nhiêu, vì em, tôi thay đổi tác phong cuộc sống của mình, vì em, tôi đoạn tuyệt qua lại cùng bằng hữu, vì em, tôi hiện tại cố gắng tìm công tác… Tôi đều là vì em! Em rốt cuộc còn muốn gạt tôi tới khi nào… Nói đi! Dùng thanh âm của em nói ra đi! Em nói đi! Tiểu Gia… Nói đi…” Vệ Hải cầm lấy tay tôi, cứ như thế thống khổ la to.

Tôi khóc, không ngừng khóc. Nước mắt một nửa vì chính mình mà rơi, một nửa khác, là vì Vệ Hải mà rơi. Vì cái gì phải gạt cậu ấy…? Tôi không ngừng hỏi chính mình. Trong đầu kêu loạn, duy nhất còn nhớ rõ, chính là tôi thương cậu ấy. Yêu cậu ấy, cho nên không dám nói cho cậu ấy. Tôi lừa cậu ấy, một đằng che dấu sự thật mình là nam nhân, một đằng yêu cậu ấy thật sâu. Tôi không dám mở miệng phát ra âm thanh, chỉ cần cậu ấy nghe thấy tiếng của tôi, nhất định sẽ phát hiện tôi không phải nữ nhân. Tôi sợ! Rất sợ rất sợ! Khi Vệ Hải biết người phụ nữ cậu ấy yêu kỳ thật là nam nhân… cậu ấy sẽ hận tôi. Tôi cắn chặt răng, chỉ biết yên lặng chảy nước mắt.

“Em vì cái gì không chịu nói?… Nói chuyện với tôi… rất khó sao? Em rốt cuộc có yêu tôi hay không? Em thật là yêu tôi sao? Tiểu Gia, em vì cái gì không nói lời nào…?” Vệ Hải mờ mịt nhìn tôi. Đột nhiên, cậu ấy biểu tình nguy hiểm ôm lấy tôi. “Em không chịu nói phải không? Được, hôm nay tôi có nói cái gì cũng đều vô dụng thôi. Vậy em cũng không cần trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc.” Tôi còn không có hiểu được ý tứ của cậu ấy thì da thịt sau lưng đã tiếp xúc không khí lạnh lẽo… Vệ Hải đang thoát quần áo của tôi…

Không! Không cần! Sẽ khiến cậu ấy phát hiện… Tôi muốn ngăn cản Vệ Hải, tôi muốn có thể duy trì như hiện trạng mà tiếp tục yêu thương cậu ấy… Nhưng mà cản không được tay cậu ấy, cũng ngăn không được ý tưởng phải giữ lấy Tiểu Gia… Trong nháy mắt, váy bị mở ra, áo lông cũng bị cởi ra, áo lót đơn bạc bị cởi mở, mảnh lưng tái nhợt hiện ra dưới tầm mắt Vệ Hải, rất nhanh cậu ấy sẽ phát hiện trước ngực… là giả.

“Không!!!” Tôi thê lương la to ra tiếng, chấn động ngây người Vệ Hải… cũng làm vỡ nát chính mình.

Vệ Hải nhìn tôi, vẻ mặt không tin.Taycậu ấy run lợi hại hơn, cả người đều bắt đầu run rẩy. “Không phải, không có khả năng, không có khả năng… em sẽ không là… sẽ không…” Vệ Hải đang không ngừng thuyết phục bản thân, nhưng mà tôi biết, cậu ấy đã hiểu được.

Khăn quàng trên cổ tôi bị cậu ấy giật xuống, Vệ Hải nhìn chằm chằm cổ tôi, không phải thực rõ ràng nhưng là tuyệt đối có thể nhìn ra được đó là hầu kết, tay cậu ấy chỉ nhẹ nhàng động nó, mà nó, nương theo cơn nấc nghẹn ngào của tôi cao thấp di động.

“Không phải, không có khả năng, Tiểu Gia. Em sẽ không ngay cả này đều là gạt tôi đi?!” Vệ Hải xốc lên áo lót của tôi, ngực giả căng tròn rớt xuống dưới, cậu ấy nhìn cũng không liếc mắt một cái đem nó ném tới góc nhà. Một đôi bàn tay to vỗ về trước ngực gầy yếu bằng phẳng của tôi, mười ngón tay đang tìm tìm, thỉnh thoảng, Vệ Hải dùng ngón tay hữu lực bấu đau tôi.

Tôi bị Vệ Hải ôm vào trong lòng, phía sau lưng trần trụi kề sát ***g ngực lửa nóng của cậu ấy. Cậu ấy cắn cắn cổ tôi, bả vai tôi, ngón tay hung hăng ngắt nhũ thủ của tôi. Tôi chưa từng ngừng khóc, đau đớn trước ngực khiến toàn thân tôi kịch liệt run.

“Em chỉ là so với người khác ngực nhỏ hơn chút, chỉ cần được vuốt ve cũng sẽ trướng lên, đúng không Tiểu Gia, em là một phụ nữ đúng không…”

Vệ Hải ngắt nhũ thủ của tôi đến đổ máu, ngực tôi vẫn là bằng phẳng, không có nửa điểm độ cao. Cậu ấy buông tha ngực tiêm máu chảy đầm đìa, hai tay dời đi xuống phía dưới. “Như thế nào lại không trướng lên… Không sao hết, còn có phía dưới mà. Chỉ cần tôi động phía dưới, cho dù em không có bộ ngực, tôi cũng có thể khiến cho em trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất…”Taycậu ấy hất váy tôi ra, vói vào tất da bó sát người có cái quần lót nữ tính.

“A…” Tôi kêu thảm thiết lên, nắm chặt cánh tay Vệ Hải đang vói vào trong quần lót, tôi đau co rúm người.

Hạ thể bị Vệ Hải nắm trong tay, cậu ấy gắt gao nắm, tôi cảm giác nơi đó giống như đã bị chặt đứt, vô hạn đau đớn… Không để ý tới tôi kêu thảm thiết, cũng không buông tay ra, Vệ Hải ở phía sau lầm bầm lầu bầu:

“Em không nên có cái thứ này, không nên có… Tiểu Gia, em là phụ nữ mà…”