Dịch giả: Tà Dương"Hơn một tháng trước, chúng ta ngẫu nhiên phát hiện ra nơi này, thì biết được nơi này nhất định sẽ có hàng", Lạc Nhật một bên nói, một bên rút trường kiếm, dẫn mọi người đi về một hướng, " chúng ta thăm dò vài ngày, cuối cùng phát hiện ra một chút dấu vết. Hắc, một đường này quái vật cũng không nhiều, chẳng qua ngươi cũng phải cẩn thận. Tuy ngươi không có bất kỳ võ công gì, nhưng cũng không thể chết ở chỗ này."
A Phi hé mắt nhìn ba người, mũi hừ một tiếng, hiển nhiên vẫn còn rất bất mãn về việc bị lôi xuống nước: "Ngươi làm thế nào mà biết được ngươi là người đầu tiên phát hiện ra nơi này? Nói không chừng bên trong đã sớm bị người khác phát hiện, nhiệm vụ cũng đã làm xong."
"Đây là trò chơi!", Lạc Nhật xem thường nhắc nhở nói, "Hệ thống nhắc nhở ta phát hiện bản đồ mới, là người đầu tiên phát hiện, thưởng cho ta năm điểm danh vọng, thanh danh hiện tại của ta đã là hiệp khách."
A Phi ngây người một chút, khóe miệng co lại nói: "Ngươi bên ngoài là một tên lưu manh, trong trò chơi lại là hiệp khách?"
Thủy Trung Nguyệt bên cạnh nói: "A Phi, ngươi mới vào trò chơi, danh vọng là không, giống như hiên tại danh vọng của ngươi là Võ lâm tân tú. Ta nói ngươi sao không thử chơi một chút. Cảnh sắc trong trò chơi này cũng được lắm, không bằng ngươi chơi cùng mọi người một chút cho vui?"
A Phi không trực tiếp cự tuyệt, mà lại nói: "Ta xem đã. Chủ yếu là ta không mấy hứng thú với trò chơi, mới lại công việc hơi bận rộn một chút."
Thủy Trung Nguyệt cũng cười nói: "A Lôi cũng thường nói ngươi công việc bận rộn. Chẳng qua chơi trò chơi là để tiêu khiển, sau khi tan ca giải trí một chút, cũng coi như là một loại giải phóng áp lực. Lại nói, ta với A Lôi qua lại thời gian dài như vậy, nghe hắn nói về bạn bè suốt, Lạc Nhật ta đã gặp qua, còn ngươi thì ít khi gặp. Không bằng vào trong trò chơi, mọi người đều có thể thường xuyên gặp mặt, trò chuyện luyên thuyên."
A Lôi là tên ngoài đời của Kính Trung Nhân. A Phi cười cười, không trả lời.
Dưới ánh mắt của Kính Trung Nhân, Thủy Trung Nguyệt tiếp tục nói: "Ta còn có vài tiểu muội, các nàng cũng chơi, không bằng đến lúc đó ta giới thiệu cho ngươi, làm tăng thêm chút lạc thú..."
A Phi bây giờ là Số Khổ A Phi, hướng mặt về Thủy Trung Nguyệt nói: "Lời này giống như là lời của A Lôi, là hắn bảo ngươi nói?"
Thủy Trung Nguyệt cười hì hì một cái, cũng là không nói gì. Kính Trung Nhân ở bên cạnh thở dài một tiếng, nói một cách thành ý: "Phi ca, ngươi cũng không còn nhỏ đi. Ngươi xem, bạn bè bên cạnh ngươi, kết hôn thì đã kết hôn, sinh con rồi lại sinh con, tuy ngươi cùng Lạc Nhật là độc thân. Nhưng Lạc Nhật người ta là có bạn gái, tuy dăm bảy ngày đổi một người....."
Lời còn chưa nói xong, liền bị Lạc Nhật dùng một cái ám khí đánh tới. A Phi không biết võ công, tất nhiên không thể tung ám khí, nhưng mà việc này cũng không trở ngại đến việc hắn giỡ ngón giữa, hung hăng khoa chân múa tay. Kính Trung Nhân bất đắc dĩ, mỗi lần nói đều là như vậy, không có duyên làm bà mai. Bỗng nhiên Lạc Nhật giơ tay một cái, nói: "Dừng lại, chú ý!"
Bụi cỏ phía trước hơi động đậy, đột nhiên xuất hiên một người. Người này cao lớn, trong tay cầm một thanh thiết chùy, trước ngực viết một chữ "Tặc " rất to, nói lên rất rõ ràng thân phận của hắn, đây chính là sơn tặc. Sơn tặc này rất có tinh thần nghề nghiệp, nhìn thấy người chơi là hưng phấn kêu lên môt tiếng: " cướp đây", rồi cầm chùy xông đến.
Mọi người lúc này đều ăn ý che cho A Phi ở phía sau... Không còn cách nào khác, A Phi không có võ công, không có đẳng cấp, không nói là có thể hỗ trợ hay không mà không cẩn thận bị cái chùy xoẹt qua không chừng cũng là trọng thương, đen đủi tý nữa là hóa thành bạch quang trở về thành. Lạc Nhật xông lên trước, trường kiếm trong tay đâm ra theo hình tia chớp, hóa thành một đạo ánh sáng thật dài va chạm với cây chùy kia.
Một tiếng lớn vang lên, vũ khí hai người đều rung rung một chút. Lạc Nhật đã học được trung cấp võ công, còn có một chiêu sở trường cao cấp võ học, trong đám người chơi cũng được coi là nhất lưu. Hắn lập tức di chuyển vòng quanh sơn tặc rồi liên tục xuất kiếm, ánh kiếm đều bao trùm lên tên sơn tặc. Còn Kính Trung Nhân cùng Thủy Trung Nguyệt đều không ra tay, bọn họ biết rằng với bản lĩnh của Lạc Nhật hoàn toàn có thể giải quyết được.
Càng đấu thiết chùy của sơn tặc vũng lên càng mạnh mẽ, còn thân pháp Lạc Nhật càng ngày càng nhanh. Ánh kiếm tung hoành, toàn bộ bao phủ lên tên sơn tặc kia. Bỗng nhiên trường kiếm của Lạc Nhật liên tục lóe lên, vẽ lên trên không trung một vệt sáng, nhanh chóng đâm vào ngực của tên sơn tặc. Lạc Nhật thừa cô hội nhảy ra ngoài, còn tên sơn tặc kia rống to một tiếng, thân thể lung lay một lúc rồi cũng ngã xuống, hóa thành bạch quáng, trên người rơi xuống một ít tiền lẻ.
"Chỉ có mấy lượng bạc, thật là nghèo!", Lạc Nhật xoát một cái đem trường kiếm bỏ vào vỏ.
"Độ thuần thục Đoạt Mệnh Tam Tiên Kiếm của ngươi lại tăng cao rồi", Kính Trung Nhân khen một tiếng, cùng Thủy Trung Nguyệt với A Phi đi tới. Hắn quay đầu nhìn A Phi đang ngẩn người nói: " thế nào, đây chính là cao cấp kiếm pháp của Hoa Sơn, có phải sướng hơn nhiều so với xem trong tiểu thuyết hay không? Nếu như ngươi nỗ lực cũng có thể học được, rồi tự mình thử nghiệm cảm giác đấy một chút."
A Phi ngây người nửa ngày, cuối cùng lẩm bẩm nói: "Vô duyên vô cớ, một cái sơn cốc không người, như thế nào lại có sơn tặc, hắn cướp ai? Đã sớm đói chết a."
Tuy nói vậy nhưng vừa nãy A Phi nhìn thấy Đoạt Mệnh Tam Tiên Kiếm cũng vô cùng giật mình, chỉ là không nói ra mà thôi. Trò chơi này quả nhiên là có chút môn đạo, võ học trong tiểu thuyết được đánh ra vô cùng sinh động. Đoạt Mệnh Tam Tiên Kiếm này hẳn là kiếm pháp cao cấp của Hoa Sơn, nhớ là trong tiểu thuyết có viết, lúc Hoa Sơn Khí tông cùng Kiếm tông đánh nhau, Kiếm tông đã dùng kiếm pháp này giết không ít người của Khí tông...
Đây mới chỉ là một cái kiếm pháp cao cấp mà đã dễ nhìn như vậy, thế tuyệt học thì sao? Độc Cô Cửu Kiếm trong truyền thuyết thì sao? Hắn nhất thời có chút mong đợi. Đi không lâu, trên đường lại xuất hiện một ít sơn tặc, chẳng qua đều bị đám người Lạc Nhật đuổi đi. Tại đây, Kính Trung Nhân cùng Thủy Trung Nguyệt cũng ra tay nhiều lần, bọn họ dùng chính là võ học dành cho hai người, một đao một kiếm kết hợp, cũng rất có uy lực. A Phi hỏi bọn họ tên võ học có phải là "Phu Thê Đao Pháp" trong truyền thuyết không.
"Đây là phổ thông trung cấp võ học của phái Tuyết Sơn, kêu là Đao Kiếm Hợp Bích, kết hợp với nhau có uy lực của võ học cao cấp", Thủy Trung Nguyệt giải thích nói, " Phu Thê Đao Pháp là tuyệt học, từng xuất hiện trong Uyên Ương đao, chúng ta học không được. Tuyệt học bậc này trong phái Tuyết Sơn không có, cần phải làm nhiệm vụ khác để học. Chúng ta nếu như học được Phu Thê Đao Pháp, thì cái giang hồ này đã có thể tung hoành."
"Học Toàn Chân kiếm pháp cùng Ngọc Nữ kiếm pháp cũng có thể song kiếm hợp bích thiên hạ vô địch. Đáng tiếc cần phải vào hai môn phái", Kính Trung Nhân thở dài nói, " hai vợ chồng chúng ta không nguyện ý tách ra."
"Ai cùng ngươi là vợ chồng", Thủy Trung Nguyệt một bên cười mắng.
Cứ đi một chút dừng một chút như vậy, cuối cùng bọn họ cũng đi đến một vách đá dựng đứng. Vách đá dựng đứng kia được che phủ bởi rất nhiều dây leo. Lạc Nhật sử dụng kiếm pháp đem hoa cỏ cắt ra, lộ ra hình dáng đích thực của vách đá, A Phi nhìn sững sờ mà không nói lên nời, vô cùng bội phục sức sáng tạo của nhà thiết kế.
Chỉ thấy vách đá dựng đứng kia mở ra một cái cửa động, chính là cửa vào của sơn cốc, mà phía trên cửa động cũng viết vài chữ, tràn ngập cảm ngộ nhân sinh thêm vào đó có chút phản phác quy chân.
Mấy chữ này chính là "Sơn cốc bị che giấu".
Bốn người ngẩn ngơ một hồi, cho dù bọn Lạc Nhật không phải lần đầu tiên nhìn thấy, những vẫn cảm thấy than khóc đối với chiều sâu tư tưởng của nhà thiết kế. Sau một lúc, Lạc Nhật dẫn đầu gõ gõ một tảng đá bên cạnh cửa động. Sau tiếng gõ, một người đi ra ngoài, sửng sốt nhìn bốn người trước mắt, nói: "Lại là mấy người bọn ngươi?"
Đây là một lão nhân. Có gương mặt rất bình thường, quần áo mặc cũng bình thường, sử dụng đối thoại cũng bình thường. Tóm lại, người này nhìn một cái là biết người bình thường, tuyệt thế võ công cái gì cùng hắn hiển nhiên là không có một xu quan hệ, bởi vì trước ngực hắn có viết ba chữ "Người Canh Cửa".