Dịch giả: Tà DươngVõ công cao cấp dù sao cũng là võ công cao cấp, cho dù nó chỉ có một chiêu, nhưng cũng đủ thể hiện giá trị của võ công cao cấp.
Đông Thành để lại một gương mặt không thể tin nổi trước khi hóa thành bạch quang. Hắn dường như cố gắng để nhìn rõ gương mặt A Phi. A Phi cũng không biết tên Đông Thành này có nhận ra mình hay không. A Phi từ trước đến giờ vốn rất tự tin với trang phục cùng diện mạo xuất chúng của mình, cho dù người đều không cho là như vậy.
Thành công giết chết Đông Thành, tâm lý A Phi dường như được thả lỏng. Hắn thở dài một hơi, khua khua cánh tay đầm đìa mồ hôi của mình. Hắn chưa từng nghĩ đến, lần đầu tiên mình bị giết cũng như lần đầu tiên mình giết người cứ như vậy mà đến. Thậm chí hắn còn cảm giác chân mình mềm nhũn. Ở hiện thực, người ta thường nói, lần đầu tiên giết người, chân tay sẽ run rẩy, ý thức sẽ mơ mang hoảng hốt. Nhưng trong trò chơi, sở dĩ A Phi cảm giác như vậy, là bởi vì nội lực của hắn đã cạn kiệt.
Hắn sử dụng toàn bộ nội lực vào chiêu Nhất Vãng Vô Tiền, nếu đối thủ không chết thì người chết nhất định là hắn. Hiện tại phòng ngự của A Phi bằng 0, chỉ cần một đao nhẹ nhàng...
Trên mặt đất có gì đó sáng lấp lánh, A Phi đại hỷ vội vàng nhặt lên, lại phát hiện ra chỉ là 5 lượng bạc. Còn cây Hoàng Kim thương kia cũng không bị rơi ra, hoàn toàn bỏ hắn mà đi. Mà Đông Thành cũng không rơi đồ gì khác, điều này làm A Phi đau khổ không thôi. Tất nhiên hắn không biết, danh vọng càng thấp thì tỉ lệ rơi đồ lại càng cao.
Mà nhắc nhở của hệ thống làm hắn có chút mê mẩn
- Ngươi đánh chết người chơi Đông Thành.
-Vinh dự đánh chết, trong lúc phản phái đánh chết đồng môn đệ tử môn phái cũ, khen thưởng 2 điểm cống hiến môn phái, danh vọng không giảm.
- Cống hiến môn phái là cái gì? A Phi nghĩ ngợi một lúc. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được, chắc cũng là một loại khen thưởng. Nói như vậy, đệ tử Hoa Sơn đánh chết mình sẽ được 10 điểm danh vọng, mà mình đánh chết đệ tử Hoa Sơn lại được 2 điểm cống hiến môn phái. Hệ thống đều công bằng với hai bên, ngươi giết ta, ta có thể phản kích, đây là quy tắc mà trò chơi ban cho người chơi.
Về phần danh vọng, đây là một loại thủ đoạn khống chế của trò chơi. Nếu như không phải môn phái chiến, hoặc trong hoàn cảnh đặc thù, tùy ý giết người sẽ bị trừ điểm danh vọng, nếu không trò chơi sẽ rơi vào hoàn cảnh chém giết hỗn loạn. A Phi thấy vậy liền yên tâm, bản thân mình vốn là giang hồ cường đạo, chẳng may lại giảm danh vọng, không cẩn thân rơi xuống làm giang hồ ác bá, vậy thì khỏi chơi.
Sau khi dừng lại một chút, A Phi chỉnh đốn lại mọi thứ rồi cấp tốc chạy trốn. Hắn thi triển khinh công chỉ còn một nửa tốc độ, hướng bụi rậm phóng đi, chạy được một nửa hắn bỗng nhiên dừng lại, do dự một chút, hắn chuyển sang một hướng khác, sau đó trốn ở phía sau một cây đại thụ.
Chẳng bao lâu, một thân ảnh có tốc độ cực nhanh bay qua. Sắc mặt hắn nghiêm túc, tay lắm trường kiếm, chạy qua chạy lại trong rừng cây, dường như đang tìm kiếm gì đó. Người này A Phi nhận ra chính là người đi cùng với Đông Thành. Tại sao hắn lại xuất hiện chỗ này? Chẳng lẽ Đông Thành đã thông báo cho hắn. Hắn đến tìm mình để trả thù?
Nhìn thời gian cooldown của Nhất Vãng Vô Tiền vẫn còn hai phút. A Phi trốn đằng sau cái cây không dám nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi.
Hắn đoán không sai, tên đệ tử này là đếm tìm hắn. Tên để tử này nhận được tin nhắn của đồng đội là bị A Phi đánh lén chết, cho nên vội vàng chạy đến đây. Tên này cũng rất giật mình, hắn biết rõ A Phi là như nào, một người mới gia nhập trò chơi mà thôi, làm sao lại có năng lực đánh chết Đông Thành? Nói vậy có nghĩa là đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó.
Hắn tự nhận võ công mình cao hơn Đông Thành một chút, khi nghe thấy A Phi chỉ có một người, dưới sự hấp dẫn của 10 điểm danh vọng, hắn vội vàng vác kiếm tìm đến. Cứ thế hắn hoàn toàn không để ý A Phi có người giúp đỡ hay không, cư thế kích động sử dụng khinh công băng rừng vượt núi mà đến. Nói thật, đáy lòng hắn có một chút tư tâm, đó là trước khi Đông Thành quay lại, phải giết chết A Phi một lần...
Xung quanh một người cũng không có, lặng yên như là ban đêm. Tên đệ tử Hoa Sơn kia tìm tòi một hồi, trên mặt hơi thất vọng. Tên A Phi kia nhất định là đã chạy trốn, mà ai đều chả vậy, giết người xong lại còn đứng yên tại chỗ chắc? Chẳng qua hắn nhìn thấy một dấu chân A Phi để lại, không khỏi cười cười.
Số Khổ A Phi nhất định là chạy hướng này, với võ công tân thủ của hắn nhất định là chạy chẳng được bao xa. Vì thế tinh thần hắn phấn chấn, chọn hướng đấy mà đi. Dấu chân này là A Phi cố tình lưu lại, vị trí này chỉ cách cây đại thủ một chút, A Phi đang ngồi chồm hỗm sau đó, trường thương đặt sát trên mặt đất, không lộ ra một chút dấu vết.
Chờ trên đệ tử Hoa Sơn này đi qua cây đại thụ, chuẩn bị sử dụng khinh công để rời đi. A Phi lại một lần nữa sử dụng Nhất Vãng Vô Tiền vừa delay xong. Dưới sự di trì của toàn bộ nội lực, trên không xuất hiện một vệt màu trắng đẹp mắt, giống như một bông hoa nở rộ phóng ra từng tia.
Hiển nhiên tên đệ tử Hoa Sơn này mạnh hơn Đông Thành một chút, hắn vội vàng giơ trường kiếm chắn ngay trước ngực mình, thế nhưng trường thương lại dùng một phương vị cổ quái mà đâm vào. Nhưng ngoài dự kiến của A Phi là không thấy xuất hiện bạch quang, tên để tử Hoa Sơn kia bay ra ngoài, đụng vào một cây đại thụ rồi gục trên mặt đất.
Không chết?
A Phi giật nảy mình, thầm nghĩ gia hỏa này mạnh vậy! Phản ứng đầu tiên của hắn là xoay người bỏ chạy, dù sao cắc mặt khác của mình là kém xa, chính diện quyết đấu hiển nhiên không phải là đối thủ của người ta. Nhưng cho dù là chạy, cũng chẳng thể chạy thoát khỏi người ta. Cho nên trong lòng A Phi vô cùng hoảng loạn.
Hắn không phải là cao thủ, cũng không phải là người chơi chuyên nghiệp, cho nên cũng chẳng có tố chất tâm lý vững vàng. Chẳng qua hắn vừa định cất bước, thì tên đệ tử Hoa Sơn kia đã đứng dậy, việc này làm cho hồn phách A PHi bay hết ra ngoài. Mà có một việc nằm ngoài dự kiến, tên đệ tự Hoa Sơn kia vậy mà lại đổ rầm xuống, miệng thở phì phì rồi chửi thô tục, rồi lại nắm chặt trường kiếm trong tay, cố gắng đứng dậy.
- Hặc hặc, gần chết!
A Phi đại hỷ, trạng thái này chính là người chơi bị thương đến gần tình trạng tử vong. Bị thương có mấy trạng thái như là vết thương nhẹ, trọng thương, gần chết cùng tử vong. Vết thương nhẹ không ảnh hưởng đến hành động, nhưng uy lực võ công bị giảm. Trọng thương không thể di chuyển, nhưng có thể ngồi tại chỗ vận công chữa thương, thầm chí là ngồi tại chỗ dùng vũ khí đỡ đòn. Mà gần chết thì chỉ có thể nằm, không thể động đậy, nhưng tay có thể cử động, dù sao cũng là cho phép người ta uống thuốc.
Một thương này của A Phi không giết chết người nọ, nhưng cũng làm cho hắn vào trạng thái gần chết. Lúc này người kia đang luống cuống uống thuốc để vẫn hồi một đường sinh cơ. Nhưng A Phi nào cho hắn cơ hội này, chạy đến đâm cho hắn một thương, một thương này tuy chỉ là công khích phổ thông không cần nội lực, nhưng mà vẫn có sát thương. Tên đệ tử Hoa Sơn này vốn ở trạng thái gần chết, ăn một thương cuối cùng hóa thành bạch quang, đi theo Đông Thành.
- Ngươi đánh chết người chơi Tây Tựu.
- Vinh dự đánh chết, trong lúc phản phái đánh chết đồng môn đệ tử môn phái cũ, khen thưởng 2 điểm cống hiến môn phái, danh vọng không giảm.
A Phi nhảy lên hoan hô.
Tên này quả nhiên là gọi là Tây Tựu, cùng tên Đông Thành kia hợp nhau gọi là Đông Thành Tây Tựu, một đôi này dường như là xem hơi nhiều phim điện ảnh.
Khoái! A Phi cảm tháy sung sướng, đúng lúc này, hệ thống tin nhắn vang lên, mở ra nhìn hóa ra là của Phong Y Linh.
- Cái gì, ngươi bị đệ tử Hoa Sơn giết ngay tại địa bàn phái Ma Sơn chúng ta?