Sau cùng Lộ Tùng Quang không tiếp tục báo thù nữa, ông Diệp cũng không đi thăm mộ bà Lộ. Trước khi Lộ Tùng Quang từ bỏ ý định báo thù đã nhận được sự trợ giúp của ông ngoại, anh định dùng thân phận con riêng của mình để đấu với nhà họ Diệp tới cùng, nhưng sau đó anh lại không làm gì nữa.

Cố Diễn Sinh không cảm thấy ngạc nhiên trước điều này nhưng tin Lộ Tùng Quang rời đi mãi sau này cô mới biết qua miệng của Diệp Túc Bắc. Diệp Túc Bắc chỉ nói có gặp qua Lộ Tùng Quang nhưng cụ thể thế nào anh không cho biết, chỉ nói với cô rằng, “Nếu sau này chẳng may anh không còn nữa, thì em hãy đi tìm anh ấy.”

Cố Diễn Sinh rất bất ngờ trước câu nói này của anh, thậm chí cô còn nghĩ liệu có phải hôm Lộ Tùng Quang gọi điện cho cô đã bị anh nghe thấy không?

Hôm Lộ Tùng Quang gọi điện cho cô, Cố Diễn Sinh không hề biết anh muốn rời đi, anh hỏi cô trong điện thoại, “Nếu không có Diệp Túc Bắc, em có chọn tôi không?”

Cố Diễn Sinh trả lời không do dự, “Có.”

Lộ Tùng Quang cười lên trong điện thoại, anh vừa cười vừa nói “cảm ơn”, Cố Diễn Sinh cảm thấy câu “cảm ơn” đó như nặng ngàn cân, nặng tới mức gần như cô vác không nổi.

Bao nhiêu kỷ niệm đã qua, rốt cuộc chỉ đổi lấy một câu “cảm ơn”, không đau khổ, không buồn rầu, tất cả chỉ giống như một con thuyền lay động trong dòng sông thời gian, rồi biến mất trên con đường tiếp giáp giữa trời và mặt nước.

Sau này Diệp Túc Bắc bị Cố Diễn Sinh vặn hỏi đến mức không còn cách nào khác, chỉ giải thích qua loa nhưng hàm ý sâu xa, “Bởi trước mặt anh ấy, anh không chắc mình là người yêu em nhất.”

Cố Diễn Sinh bị câu trả lời đó làm cho ngẩn người.

Rốt cuộc Lộ Tùng Quang nói gì với Diệp Túc Bắc? Đây sẽ là bí mật cuối cùng trong cuộc đời họ. Cố Diễn Sinh cũng không muốn gặng hỏi bởi đáp án không còn quan trọng nữa.

Lộ Tùng Quang rời đi, không có tin tức gì.

Cố Diễn Sinh lại cảm thấy đó mới giống tính cách của anh. Anh nói với cô “Không bao giờ muốn gặp lại cô nữa”, và anh đã thực sự làm như vậy, anh mãi mãi là một người đàn ông không mang tới phiền toái và rắc rối cho cô, Cố Diễn Sinh chỉ cảm thấy cả đời này cô có thể yên ổn.

Ông nội tuy tích cực phối hợp điều trị, nhưng vẫn bị mù bởi khối u đè lên dây thần kinh võng mạc. Cả đời ông oai phong lẫm liệt, giờ cũng bất lực trước ông trời. Trong lòng Cố Diễn Sinh trước đây, ông nội là một người gần như không có gì không làm nổi nhưng giờ cũng giống như tất cả những người già khác bị bệnh tật dày vò lúc tuổi xế chiều. Nếu nói cô không từng hận ông là không thể, nhưng khi nhìn sự sống của ông đang ngày một tắt dần, tự nhiên Cố Diễn Sinh cảm thấy mọi thứ không còn quan trọng nữa, đến cuối đời ông phải chịu cảnh nhà tan cửa nát con cái ly tán, đó âu cũng là sự trừng phạt khắc nghiệt nhất đối với ông.

Rốt cuộc ông bà Diệp vẫn ly hôn, thái độ của bà Diệp kiên quyết lạ thường, trước đây ông nội sẽ khuyên giải ngăn cản, nhưng lần này sau khi nhận được tin đó thái độ của ông rất bình thản, chỉ nói một câu, “Việc gì đến cũng phải đến, ta chờ ngày này lâu lắm rồi.”

Cố Diễn Sinh cảm thấy trong lòng như nếm một bình trà có đủ năm mùi chua, cay, mặn, ngọt, đắng, vị nào cũng có.

Tới bệnh viện thăm ông nội, sau đó Cố Diễn Sinh ra về cùng bà Diệp.

Bà Diệp tuy đã ngoài năm mươi nhưng không có vẻ già nua, da dẻ và vóc dáng của bà trông giống như phụ nữ ngoài ba mươi. Chỉ có đôi mắt không còn minh mẫn, khiến người ta có thể nhận ra bà đã trải qua nhiều thăng trầm của năm tháng.

Cố Diễn Sinh đỡ cánh tay bà Diệp, chuyện trò thân mật với bà, cô vốn không định can thiệp vào những ân oán của bề trên, nhưng vẫn không nhịn nổi buột miệng hỏi, “Mẹ! Sao lần này nhất định phải ly hôn? Bố con đã chấp thuận không đi thăm người kia vẫn không được sao?”

Không phải cô muốn rửa sạch nghiệp chướng của ông Diệp, cô chỉ cảm thấy hai người đã quá nửa đời người, đến tuổi này mới chia đôi đối với họ không phải là lựa chọn tốt nhất. Dù sao hai người làm bạn với nhau vẫn hơn một mình sống cô độc. Đời người có rất nhiều chuyện không vừa ý, học cách điều hòa mới là hạnh phúc chân thực nhất.

Bà Diệp chỉ cười trừ, đôi mắt bà nhỏ dài giống hệt mắt Diệp Túc Bắc, bà thanh thản nói, “Trẻ là vợ chồng, già là bạn, câu nói này đã chi phối mẹ bao nhiêu năm qua, nhưng đến giờ mẹ mới nhận ra, bố con không cần người bạn như mẹ. Cho dù ông ấy có đi hay không đi thăm Lộ Vân Quế, mẹ cũng chẳng để ý. Giờ mẹ không còn hận Lộ Vân Quế nữa, nghĩ lại mười mấy năm qua, chị Tư và chị Năm luôn cho người tới gây phiền toái cho cô ấy, mẹ đều một mắt nhắm một mắt mở cho qua vì nghĩ cô ấy cũng phải chịu báo ứng. Giờ mẹ chỉ muốn giải thoát, không muốn ngồi mãi trong cái lồng nhà họ Diệp nữa.”

“Chẳng phải mẹ thực sự có tình cảm với bố con sao?”

Bà nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Diễn Sinh nói, “Con gái! Điều này ta chưa từng phủ nhận, ở cùng một người bao nhiêu năm, dù có tranh cãi thế nào thì tình cảm đó vẫn không thay đổi.”

“Vậy tại sao…”

Bà Diệp ngắt lời Cố Diễn Sinh, vẻ mặt của bà thanh thản, như những chuyện trước đây đều đã qua, bà nhẹ nhàng nói, “Tuy không thay đổi nhưng đã đủ lắng xuống. Giờ ta rốt cuộc cũng biết thả cho mình một con đường sống. Đời này đã không thể có được thế giới của ông ấy thì ta cũng muốn làm điều gì tốt nhất cho thế giới của ông ấy.”

Cố Diễn Sinh cứ thút thít mãi không thôi, cô mang những lời bà Diệp nói kể cho Diệp Túc Bắc nghe, lúc này Diệp Túc Bắc đang ngồi trước máy tính xem cổ phiếu. Cố Diễn Sinh líu lo bên cạnh anh, cô cứ nói một mình còn Diệp Túc Bắc không lên tiếng, cũng không có biểu hiện buồn rầu gì cả, chỉ lặng lẽ lắng nghe, sau cùng vì quá sốt ruột trước sự chậm trễ trả lời của anh mà Cố Diễn Sinh liền nắm lấy cổ áo anh với vẻ mặt giận dỗi, “Anh là đồ xấu xa, anh có nghe em nói gì không hả? Đó là chuyện của bố mẹ anh đấy, anh phải có phản ứng gì đi chứ!”

Diệp Túc Bắc chỉ cười, mặc cô nắm lấy cổ áo mình rồi đưa tay kéo Cố Diễn Sinh vào lòng. Cố Diễn Sinh ngồi trong lòng anh, anh áp đầu vào cổ cô nói khẽ, “Chỉ là mẹ quá mệt thôi.”

“Em cũng hiểu, chỉ là thấy đáng tiếc, nhưng cụ thể tiếc điều gì cũng không rõ nữa.”

“Bề trên có kinh nghiệm hơn chúng ta, những điều chúng ta nghĩ tới họ đã biết trước ta. Họ đưa ra quyết định như vậy chắc chắn có lý của riêng mình.”

“Vậy sau này mẹ phải làm sao?”

Diệp Túc Bắc dí lên mũi cô, “Chẳng phải mẹ đã có chúng ta sao? Hơn nữa, mẹ vốn ham chơi, không cần chúng ta phải lo lắng đâu.

“Vậy, bố thì sao...” Cố Diễn Sinh có chút do dự nhưng vẫn hỏi ra miệng.

“Bố hả?” Diệp Túc Bắc dừng lại một chút, mắt hơi cụp xuống, “Để bố dùng nửa đời còn lại ngẫm nghĩ kỹ những gì ông làm trước đây vậy.”

“...”

Cứ nghĩ rằng Lộ Tùng Quang rời đi, ông bà Diệp ly hôn đã có quá nhiều chuyện xảy ra, không ngờ nhà họ Diệp tách ra chưa được bao lâu thì Lục Giang Thần bỗng nhiên xuất hiện để từ biệt Cố Diễn Sinh.

Hai mươi mấy năm qua Lục Giang Thần luôn sống vì gia đình, giờ rốt cuộc đã được gia tộc thấu hiểu, bố cô không ép cô làm những việc cô không thích làm nữa, cô tự chọn cho mình cách rời khỏi con đường này.

Trước khi rời đi Lục Giang Thần tới tạm biệt Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc. Lục Giang Thần thường ngày mệt mỏi, giờ như có sức sống mới. Ánh mắt cô có thần trở lại khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy rất mừng cho bạn.

Họ ăn cơm tại nhà hàng Thái cách nhà không xa, Lục Giang Thần vui vẻ nói chuyện với Cố Diễn Sinh về những dự định sau này. Sự kiên quyết trong tình cảm của Lục Giang Thần khiến Cố Diễn Sinh hơi kinh ngạc, nhưng giờ cô đã hiểu, một người phụ nữ đặc biệt như cô ấy xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn.

Lục Giang Thần ngồi uống canh đối diện với Cố Diễn Sinh, vui vẻ nói chuyện với cô về việc học của con trai. Con trai cô ấy rất dễ thương, rất quấn mẹ, nên không có phản ứng gì đối với quyết định rời đi của cô. Tuy nhiên ở Giang Thần vẫn có vẻ không vui. Đứa trẻ tuy nhỏ, nhưng sớm trưởng thành và hiểu chuyện, đây cũng là sự an ủi đối với Giang Thần.

“Tớ cũng đã nói dự định rời đi với Thẩm Ý, tư tưởng của anh ấy thoáng hơn tớ nhiều nên cũng không trách cứ gì tớ cả. Mấy ngày trước sinh nhật tớ, bọn tớ cũng gặp nhau tại nhà hàng Haagen-Dars mà thời sinh viên mỗi khi có sinh nhật thường đến. Điều đó có thể thấy chúng tớ vẫn chưa thực sự quên hẳn nhau đúng không? Chỉ là quá nhiều việc, những gì đã qua thì qua thật rồi.” Lục Giang Thần không hề che giấu tình cảm và suy nghĩ của mình khiến Cố Diễn Sinh luôn rất khâm phục cô ấy.

“Anh Đông biết việc cậu rời đi không?”

Thái độ của Lục Giang Thần vẫn thản nhiên như không, cô cúi đầu xuống khiến tóc mai che mất biểu cảm của mình, “Chắc biết rồi, hôm trước Giai Giai gọi điện thông báo rồi.”

“Anh ấy nói thế nào?”

“Chỉ nói: Thượng lộ bình an.”

Cố Diễn Sinh thầm chửi thề trong bụng, ông anh này rõ thật là, trong lúc quan trọng nhất luôn như vậy. Anh ta không muốn Giang Thần rời đi nhưng không biết thể hiện tình cảm của mình, người đàn ông như vậy bị vợ bỏ là đúng.

Cô định hỏi Lục Giang Thần có phải đã tha thứ cho Diệp Túc Đông rồi không, nhưng nghĩ lại, có lẽ cô ấy đã tha thứ rồi. Giang Thần quyết định rời đi là bỏ lại tất cả, tất nhiên cũng đồng nghĩa với tha thứ. Tha thứ thì tha thứ nhưng làm lại từ đầu là việc cần dũng khí rất lớn. Cố Diễn Sinh ủng hộ quyết định của Lục Giang Thần, bởi đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho cô ấy.

Trong lúc Lục Giang Thần và Cố Diễn Sinh mải mê nói chuyện thì điện thoại của Diệp Túc Bắc bỗng vang lên. Diệp Túc Bắc nhìn màn hình rồi bỗng chau mày. Cố Diễn Sinh sinh nghi liền giật lấy điện thoại, trên màn hình nhấp nháy là một dãy số không có tên. Nhận ra số của Tô Nham, Cố Diễn Sinh cũng chau mày lại, rồi giẩu miệng bảo Diệp Túc Bắc nghe máy, Diệp Túc Bắc liền bấm nghe.

Giọng người trong điện thoại có lẽ do quá hoảng hốt nên âm thanh rất to, ngồi bên cạnh nhưng Cố Diễn Sinh nghe rất rõ.

Tô Nham hét lên trong điện thoại như người bị tâm thần.

“Diệp Túc Bắc, tôi cầu xin anh, xin anh hãy cứu con tôi, Diệp Túc Đông điên rồi.”

“...”