Ánh Mặt Trời ló rạng báo hiệu một ngày mới bắt đầu, những tia nắng bắt đầu le lói rồi bao phủ lấy vạn vật, chim muông hót líu lo trên những cành cây, không khí buổi sáng thật trong lòng. Không gian thanh bình, yên ả. Đối nghịch với khung cảnh ấy, trong một ngôi biệt thự lại tràn ngập sự căng thẳng, khó chịu. 

" Sao ba dậy sớm vậy? Ba ngủ không ngon sao ba " - Vũ Phong bước lại ngồi đối diện một người đàn ông tuổi trung niên

" Con đã gặp lại con bé đó rồi sao? " - người đàn ông đó nghiêm nghị nhìn Vũ Phong 

" Sao... Ba lại biết? " - Vũ Phong nhíu mày nhìn người đàn ông có vẻ tức giận 

" Là em nói đấy " - Dĩ Mai từ đâu đi tới trên tay vẫn còn cầm chiếc khăn lau tay

" Em đến đây làm gì? " - Vũ Phong tức giận nhìn Dĩ Mai

" Anh đừng quên hai nhà chúng ta đã qua lại với nhau, anh không thể vì một con bé quê mùa mà đối xử với em như vậy " - Dĩ Mai cũng không phải vừa, cô ngồi xuống bên cạnh người đàn ông đó rồi nói tiếp - " Người có thể đi cùng anh là em chứ không thể là ai khác, anh đừng quên việc quan trọng bây giờ đối với anh là gì? "

" Các con chuẩn bị đi, lễ đính hôn sẽ sớm được tổ chức. Bây giờ thì đi ăn sáng rồi con hãy đưa Lazy cùng đi học " - Người đàn ông đứng dậy quay lưng đi thì Vũ Phong lên tiếng 

" Con không muốn "

" Con vào trong trước đi " - Người đàn ông nhìn Dĩ Mai. Đợi cô đi vào, người đàn ông đó mới tiến tới gần Vũ Phong giọng điềm đạm cất tiếng 

" Để đánh bại được công ty đó thì bắt buộc phải liên minh với nhà Dĩ Mai. Con đã làm bạn trai của nó một năm rồi thì hãy tiếp tục làm tốt bổn phận của mình đi. Đừng gây thêm phiền phức cho ta nữa "

" Nhưng mà con... "

" Không nhưng nhị gì nữa cả. Dĩ Mai đã lớn lên cùng con từ nhỏ. Con bé có gì không tốt chứ? Không bàn cãi thêm nữa. Cứ như vậy đi. Con hãy chấm dứt tình cảm với con bé kia đi " - Người đàn ông nói rồi quay vào trong. Người làm đã dọn sẵn bữa ăn, Vũ Phong thở dài mệt mỏi rồi cũng đi vào. Không khí bữa ăn thật ảm đạm và sầu não! 

-------------------7:25AM tại nhà Khánh Anh -----------------------

" Nhanh nhanh lên là nhanh nhanh lên, nhanh nhanh lên là nhanh nhanh lên " - Bảo Nam cầm chiếc gậy gõ đi gõ lại rồi lớn tiếng lặp đi lặp lại

" Ồn ào quá. Im đi " - Vũ Phong ném chiếc gối tựa lưng vào người Bảo Nam. Bảo Nam nghiêng người né chiếc gối rồi tiếp tục tụng kinh - " Nhanh nhanh lên là nhanh nhanh lên " 

" Cậu ấy sắp xuống rồi đấy. Mà sao cậu cứ chọc Thái Điệp thế? " - An Vy từ trên cầu thang đi xuống ngồi đối diện bọn hắn

" Tôi có cố tình đâu. Tại nó cứ dành đùi gà với tôi nên bị trời phạt đấy " - Bảo Nam cố tình nói lớn khi thấy Thái Điệp đang xuống cầu thang

" Còn không cố tình hả? Cả đống trên đĩa đó sao mày không ăn mà cứ dành của tao làm văng hết lên người tao hại tao phải đi thay đồ rồi còn lẩm bẩm như thằng điên trốn trại thế à " - Thái Điệp tức giận ném chiếc dép vào người Bảo Nam 

" Nhưng cái đùi đó to nhất sao mày không nhường tao? " - Bảo Nam chu mỏ cãi lại

" Ủa mắc gì tao phải nhường cho mày. Tao thấy trước thì là của tao chứ? " - Thái Điệp cũng không vừa chống nạnh cãi lại và thế là cuộc đấu khẩu không hồi kết đã diễn ra.

Khánh Anh ngán ngẩm đứng dậy đi lại chỗ nó túm cặp lôi đi.

" Nè " - Nó vùng vằng khó chịu nói khi cứ bị hắn lôi đi như thế rồi hằn học nhìn hắn

" Muốn nghe chúng nó đấu khẩu? " - Khánh Anh trả lời 

Khánh Anh vừa dứt lời thì nó cúi đầu để mặc Khánh Anh lôi đi. So với việc nghe chúng nó đấu khẩu thì bị hắn lôi đi vẫn tốt hơn. Nhìn thấy dáng vẻ này của nó khiến hắn nở một nụ cười mỉm. Dạo gần đây hắn rất hay cười. Cũng chẳng biết là vì cái gì. Như thường lệ hắn lại ném cặp cho nó rồi leo lên xe đội mũ bảo hiểm rồi đợi nó ngồi lên để phóng xe đi. Bất giác nó nghĩ đến những hành động của Hải Minh hôm qua. Tự nhiên nó nghĩ về Hải Minh. Nó ỉu xìu đi tới nhận lấy mũ bảo hiểm hắn đưa cho rồi tính leo lên thì Thái Điệp đã lao tới leo lên trước rồi giựt lấy chiếc mũ trên tay An Vy

" Cậu đi với nó đi " - Thái Điệp vừa nói vừa đưa mũ lên đầu 

" Tự nhiên như ở nhà nhỉ? " - Khánh Anh quay lại nhìn Thái Điệp nói

" Làm sao? Ý kiến không? " - Thái Điệp lườm Khánh Anh 

" An Vy, lên xe. Hôm nay không phải nghe bà chằn lải nhải rồi. Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời " - Thái Điệp vừa dứt lời thì Bảo Nam đi xe tới

" Mày bảo ai bà chằn muốn chết không? " - Thái Điệp dơ nắm đấm lên đe dọa

" Mệt hai người ghê " - An Vy lúc mới tới thì rất hào hứng hóng hai người này gây nhau nhưng chỉ mấy ngày thôi cũng đã ngán tận cổ, không hiểu hắn chịu đựng kiểu gì nữa?

Khánh Anh cũng ngán ngẩm phóng xe đi chấm dứt cuộc đấu khẩu này. An Vy leo lên xe Bảo Nam rồi cũng phóng đi.

Trên đường đi bọn hắn gặp Hải Minh và Hải My. Hôm nay Hải Minh và Hải My cũng đi xe mô tô. Hải Băng thì đã có bạn đón đi trước rồi. Vừa dừng xe Hải My đã chạy tới bên cạnh Khánh Anh cầm tay hắn vui vẻ cười vì hôm nay hắn không chở nó. Khánh Anh cũng xoa đầu Hải My rồi cười nhẹ. Hải Minh cũng đi tới gần An Vy rồi nghiêng đầu cưỡi với nó

" Lên lớp thôi "

An Vy cũng cười rồi cả bọn cùng đi lên lớp. Bảo Nam và Thái Điệp thì vẫn cãi nhau chí chóe. Đúng lúc đó thì Vũ Phong chở Dĩ Mai đi tới

" Ồ, hôm nay đông đủ nhỉ? " - Bảo Nam hớn hở nói nhỏ vào tai Thái Điệp quên mất hai đứa đang giận nhau

" Haha, để xem hôm nay có kịch hay gì không? " - Thái Điệp cũng hí hửng hùa vào

Dĩ Mai đi xuống xe rồi hôn lên trán Vũ Phong cố tình nói to

" Cảm ơn honey đã đưa em đi học "

Vũ Phong khó chịu tránh né nụ hôn đó. Hải My bật cười khinh bỉ nhìn Dĩ Mai 

" Đúng là không biết xấu hổ "

Dĩ Mai vẫn không quan tâm đến sự hiện diện của Hải My. Kề tai nói nhỏ với Vũ Phong - " Truyền thông sẽ sớm đưa tin lễ đính hôn của chúng ta thôi. Em đang giúp anh đấy. "

Vũ Phong chẳng nói gì rồi xuống xe đi tới trước mặt An Vy đưa cho cô cuốn sổ 

" Sinh nhật vui vẻ. Đây là hồi ức của chúng ta nên em hãy nhận lấy "

An Vy nhìn xuống một cuốn sổ quen thuộc đã được buộc nơ gọn gàng. Kí ức của năm xưa bỗng ùa về. Mỗi lần gặp nhau, nó sẽ ngồi đọc truyện cho anh nghe. Còn anh sẽ vẽ hoặc viết gì vào đấy nhưng không cho nó xem. Đã nhiều lần nó mè nheo đòi xem nhưng anh bảo " Không được, những thứ trong này chỉ thuộc về một mình anh thôi " - rồi cười rất ấm áp với cô. Hiểu được hành động của anh, nó nhận lấy mà không nghĩ ngợi gì mặc dù trong lòng nó rất khó chịu. Tình cảm nó dành cho anh vẫn còn rất nhiều. Nhưng nó không thể lí giải được lí do anh bỏ đi, anh cũng không thể nói với nó mọi chuyện. Vậy chỉ có thể là kết thúc. Cũng tốt, từ bây giờ nó có thể từ bỏ. Từ bỏ mối tình đầu, từ bỏ một hồi ức đẹp đẽ!

Nó muốn khóc nhưng nó đã kiềm lòng lại. Nó đã tự hứa sẽ không bao giờ khóc vì anh nữa. Nó đau lòng thật. Nhưng nhất định nó sẽ quên được anh. Bây giờ nó nhẹ lòng hơn bao giờ hết. Nó quay người bước đi, Hải Minh cũng đi theo rồi cả đám cũng không buồn nói với nhau câu nào rồi cùng lên lớp. Dĩ Mai tạm biệt Vũ Phong rồi cũng lên lớp. Chỉ còn Vũ Phong đứng đó, anh lấy trong túi ra sợi dây chuyền có mặt PV, lồng tên anh và nó lại với nhau. Đáng lẽ đây mới là món quà anh muốn tặng cho nó thay cho lời xin lỗi và nói rõ mọi chuyện để đưa nó trở về bên anh. Vũ Phong cất sợi dây chuyền cẩn thận rồi leo lên xe và phóng đi.

Những ngày buồn chán sau đó nối tiếp nhau qua đi. Cuối cùng cũng đợi được đến ngày đi chơi. Đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ đây...!