Mười hai giờ.

Bữa tiệc kết thúc đúng giờ.

Hứa Gia Ngôn mặc váy quay trở về phòng thay quần áo của đoàn đội Thụy Lạp thì thấy quản lý Lý đã cầm tiền lương kết toán trong ngày đứng chờ.

Hôm nay cậu ở bên ngoài không đến ba tiếng, vốn định bảo quản lý Lý tính bớt lại thì anh ta bảo mặc dù cậu không ở bên ngoài nhưng cả quá trình đều mặc váy triển lãm giữa đám đông, xem như đã tận chức tận trách, nên lấy đủ tiền lương.

Hứa Gia Ngôn thay quần áo xong đi ra đang định về thì nghe quản lý Lý gọi lại từ phía sau, đi song song với cậu: “Tiểu Hứa, có phải cậu quen giám đốc Thẩm không?”

Hứa Gia Ngôn đáp: “Đúng vậy.”

Quản lý Lý: “Thật à? Tôi còn tự hỏi sao anh ta lại mời cậu khiêu vũ, hơn nữa còn khoác áo cho cậu.”

Hứa Gia Ngôn ngượng ngùng trả lời: “Hai chúng tôi tình cờ gặp nhau ở đây thôi, không biết có ảnh hưởng đến bữa tiệc không?”

Quản lý Lý vội xua tay: “Không, không, bên phía Thụy Lạp rất vui mừng, hôm nay bọn họ vốn chỉ định triển lãm váy, kết quả cậu và giám đốc Thẩm nhảy mấy điệu giúp nâng tầm thiết kế kia, nãy có người ngỏ ý mua lại, nghe nói giá cả đưa ra cực kì cao, gấp mấy lần giá trị vốn có.”

“Thật á?” Tuy Hứa Gia Ngôn không biết bán được bao nhiêu nhưng cũng vui lây.

Quản lý Lý vô thức liếc Hứa Gia Ngôn một cái.

Hứa Gia Ngôn nhận ra anh ta có nghi vấn bèn hỏi: “Anh Lý, có vấn đề gì à?”

Quản lý Lý xoa tay, do dự một lúc mới hỏi: “Thật ra tôi không hiểu lắm, nếu cậu quen giám đốc Thẩm thì sao còn định thuê nhà cạnh vành đai số sáu? Hai người không phải bạn bè à? Sao không nhờ anh ta giúp đỡ?”

Hứa Gia Ngôn hơi xấu hổ: “Thật ra chúng tôi không hẳn là bạn bè, tôi và anh ấy chỉ là quen biết, ông nội tôi và ông nội anh ấy mới là bạn bè.”

Quản lý Lý vỗ trán: “Quan hệ lâu đời à?”

Hứa Gia Ngôn: “Xem như là thế, thật ra từ thế hệ của ông nội tôi, hai nhà đã ít liên lạc, sau khi tới thành phố A tôi ở tạm nhà bọn họ.”

“À, thì ra là thế.” Quản lý Lý lẩm bẩm, đang định tiêu hóa dần tin tức vừa hóng được thì nghe Hứa Gia Ngôn hỏi lại: “Đúng rồi, anh Lý, sao hôm nay tôi không thấy giám đốc Thẩm trong lời quản lý Lưu nói nhỉ?”

“Hả?” Quản lý Lý sửng sốt, “Còn giám đốc Thẩm nào nữa?”

Hứa Gia Ngôn: “Chẳng phải có nhân vật quan trọng nào đó họ Thẩm à? Nghe nói là số một số hai ở thành phố A đó.”

Quản lý Lý nhìn đôi mắt ngây thơ không hiểu sự đời của cậu, khóe miệng giật giật, hỏi: “Cậu không biết người bạn họ Thẩm của cậu làm gì à?”

Hứa Gia Ngôn: “Biết chứ, bà nội bảo nhà anh ấy mở cửa hàng bách hóa.”

Cửa hàng bách hóa?

Quản lý Lý bắt đầu phân tích hai từ “bách hóa”, nếu trang sức, kim cương, ô tô cao cấp, thiết bị bay hay bất động sản, v.v… được gọi chung là “bách hóa” thì lời Hứa Gia Ngôn nói không có vấn đề gì, “Đúng vậy, là cửa hàng bách hóa.”

Hứa Gia Ngôn cảm thấy phản ứng của quản lý Lý hơi kì lạ nên tò mò hỏi: “Thế nhân vật lớn kia không tới sao?”

Quản lý Lý bật cười: “Tới, có lẽ cậu không thấy thôi.”

Hứa Gia Ngôn cảm thấy tiếc nuối vì không được gặp nhân vật quan trọng đứng trên đỉnh kim tự tháp trong truyền thuyết kia.

Nhưng chẳng bao lâu sau cậu đã vứt tiếc nuối ra sau đầu, cho đến khi dừng lại trước ô tô đỗ cạnh cổng công ty.

Cậu còn tưởng Thẩm Thanh Dứu đã về rồi, không ngờ anh vẫn chờ cậu ở đây.

Hứa Gia Ngôn chào Thẩm Thanh Dứu qua cửa sổ hạ kính.

Thẩm Thanh Dứu ngồi trên ghế lái lướt máy tính bảng, màn hình lấp đầy chữ, anh nghe thấy tiếng Hứa Gia Ngôn thì ngẩng đầu, chưa kịp đáp lại đã ngẩn ngơ.

Khác với ở bữa tiệc, lúc này Hứa Gia Ngôn đã thay váy bằng quần áo của mình, cậu vẫn mặc bộ vest mua ở ngõ Quảng Ninh, bên trong là áo sơ mi, cúc áo cài nghiêm chỉnh đến tận nút trên cùng.

Hết thảy không khác gì ngày thường, chỗ bất thường là trang điểm trên gương mặt.

Lúc nãy ở sàn nhảy, anh biết cậu tô lớp son mỏng, nhưng bởi vì đeo mặt nạ nên toàn bộ đôi mắt bị giấu đi, dẫn tới việc anh chưa thấy nét trang điểm hoàn chỉnh của cậu.

Mà giờ khắc này, cậu đã cởi mặt nạ lộ ra ngũ quan, đồng thời lộ ra gương mặt khác hẳn vẻ thanh tú thường ngày.

Có lẽ muốn xứng đôi với chiếc váy lấp lánh nên chuyên viên trang điểm của Thụy Lạp đã nhấn trọng tâm vào đôi mắt, tuy bị mặt nạ chặn lại nhưng tay nghề chuyên viên không tồi, dễ dàng nhận thấy lớp trang điểm không dày nhưng lại phác họa được đôi mắt xinh đẹp như tinh linh sống giữa màn đêm.

Thẩm Thanh Dứu nhìn sâu vào mắt Hứa Gia Ngôn mà thất thần, lúc sau lấy lại tinh thần mới đặt máy tính bảng xuống, bảo cậu lên xe.

Hứa Gia Ngôn hưng vấn ngồi vào xe, nhân lúc Thẩm Thanh Dứu chưa thắt dây an toàn, bất ngờ móc bao lì xì trong túi ra.

“Phật phật…”

Thẩm Thanh Dứu thấy cậu cầm bao lì xì lắc qua lắc lại, hỏi: “Cái gì đây?”

Hứa Gia Ngôn: “Tiền lương đó, tiền lương hôm nay tôi làm người mẫu, tám trăm một tiếng!”

Thẩm Thanh Dứu thấy cậu vui vẻ, chắc hẳn rất hài lòng với thu nhập tối nay, lựa lời theo tâm trạng của cậu: “Nhiều thế hử?”

“Ừm!” Hứa Gia Ngôn đáp, “Năm tiếng này gần bằng thu nhập hai tháng trước của tôi đấy.” Rồi nói tiếp, “Bây giờ tôi có thể mời anh ăn cơm, dạo này anh có thời gian không?”

Thẩm Thanh Dứu không hứng thú với ăn uống cho lắm, chỉ là thấy Hứa Gia Ngôn chờ mong anh trả lời nên mới đáp lại: “Có.”

Hứa Gia Ngôn: “Vậy anh có thứ gì muốn ăn không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không.”

Hứa Gia Ngôn lại hỏi: “Bình thường anh hay đi nhà hàng không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không.”

Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ, thầm thì: “Cũng đúng, làm gì có nhà hàng nào rán trứng lại bỏ lòng đỏ trứng ra rồi bán đâu.”

Thẩm Thanh Dứu nghe thấy, liếc cậu: “Cậu cười nhạo tôi?”

Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Không, không, tôi lỡ miệng thôi.”

Hỏi như thế phỏng chừng không ra được kết quả, nếu cậu muốn mời khách, địa điểm hẳn là cậu chọn. Cậu đang định hỏi Thẩm Thanh Dứu ăn kiêng gì không thì thấy anh thắt dây an toàn chuẩn bị lái xe, thôi thì về nhà hỏi dì Vương là được, dù sao bà làm việc ở nhà họ Thẩm nhiều năm, chắc hẳn hiểu rõ khẩu vị của anh.

Lúc trước dì Vương chỉ nói Thẩm Thanh Dứu cực kỳ kén ăn, nhưng đến cùng là kén ăn đến mức nào thì chưa rõ. Cho đến sáng hôm sau, vừa thức dậy Hứa Gia Ngôn đã vào phòng bếp, cầm giấy bút ghi chép hai trang thực phẩm Thẩm Thanh Dứu không ăn, khóe miệng đã cứng đờ.

Nếu dựa vào khẩu vị của anh để chọn nhà hàng, có lẽ chẳng có mấy quán có thể tới.

Dì Vương thấy cậu bối rối thì cười nói: “Muốn cảm ơn đâu nhất thiết phải mời cơm?”

Hứa Gia Ngôn khó hiểu: “Còn có cách khác ạ?”

Dì Vương: “Có thể tặng quà hoặc mời cậu ấy ra ngoài chơi.”

Hứa Gia Ngôn đã nghĩ tới chuyện tặng quà, nhưng bởi vì không biết Thẩm Thanh Dứu thích gì nên cậu vẫn đang xem xét, dù sao tặng quà và mời cơm không giống nhau, Hứa Gia Ngôn cảm thấy tặng quà nên có phần bất ngờ hơn một chút.

“Đi ra ngoài chơi…”

“Đúng vậy.” Dì Vương kéo cậu lại gần, giúp cậu bày mưu tính kế, “Hiện tại đang có xu hướng du lịch ngắn ngày vào cuối tuần, vừa có thể thả lỏng cả thể xác và tinh thần, vừa tận hưởng bầu không khí mới lạ, trong quá trình đó cậu có thể mời ngài Thẩm bữa cơm, tính cậu ấy bắt bẻ như thế, với nhà hàng bình thường thì sẽ chú ý khẩu vị nhưng du lịch có thể phân tán sự chú ý về bữa ăn, cậu mời cậu ấy gì đó thì cậu ấy cũng không gay gắt quá đâu.”

Dì Vương đã đến tuổi trung niên nhưng tư tưởng lại song song với giới trẻ, về phương diện nào đấy còn thời thượng hơn cả Hứa Gia Ngôn.

Mời Thẩm Thanh Dứu không phải trọng điểm, Hứa Gia Ngôn chỉ muốn tìm cơ hội thích hợp để cảm ơn sự quan tâm của anh trong thời gian này thôi.

Nếu Thẩm Thanh Dứu không hứng thú với đồ ăn, vậy mời anh ra ngoài chơi cũng là một lựa chọn, chỉ là không biết anh có thời gian rảnh vào cuối tuần không.

Dù sao anh bận rộn như thế cơ mà.

Vào bữa sáng, Hứa Gia Ngôn hỏi anh chuyện này.

Dạo này anh tới công ty làm việc, mỗi ngày xuống tầng ăn sáng đúng giờ, nghe xong đề nghị của Hứa Gia Ngôn thì suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Có thể.”

Hứa Gia Ngôn không ngờ anh trả lời dứt khoát như thế, vui vẻ nói: “Thế để tôi chọn địa điểm!”

Nhắc đến du lịch, thật ra Hứa Gia Ngôn chưa đi đâu hết, cậu rất ít ra ngoài, ngay cả tốt nghiệp cấp ba vào đại học, trường học cũng không cách huyện M quá một trăm cây số.

Thành phố A là nơi xa nhất cậu tới trong suốt hai mươi lăm năm qua, cậu không quen chỗ này, hiển nhiên không biết nên tới đâu chơi.

Nhưng đã bảo mời Thẩm Thanh Dứu, đương nhiên cậu không thể phiền anh nhúng tay.

Nhân lúc rảnh rỗi, Hứa Gia Ngôn tìm kiếm rất nhiều địa điểm du lịch ở thành phố A, rồi đánh dấu lại những chỗ có đánh giá cao, ngồi trên xe buýt đọc một lượt.

Đến tối thứ năm, Hứa Gia Ngôn chọn được hai địa điểm, hai chỗ này đều cách thành phố A khoảng hai trăm cây, một nơi dựa núi, một nơi gần biển, cả hai đều có danh tiếng rất tốt.

“Nhưng gần biển, mùa này hơi lạnh…” Hứa Gia Ngôn ngồi trên sô pha lẩm bẩm, một tay cầm bút, tay còn lại lướt điện thoại.

Màn hình là những lưu ý khi du lịch vùng ven biển, cậu nhìn danh sách thực phẩm được đề cử rồi lật quyển sổ trên bàn.

Cuốn sổ tay chứa đầy kế hoạch của cậu trong hai ngày qua, rất nhiều sơ đồ rắc rối, mỗi sơ đồ đều đánh dấu đặc điểm của từng danh lam thắng cảnh, hai trang trước đó là những thực phẩm Thẩm Thanh Dứu không ăn được.

Hứa Gia Ngôn bận tối mắt tối mũi, lúc thì xem danh sách đề cử, lúc thì lật sổ, lúc thì dựa theo khẩu vị của Thẩm Thanh Dứu mà gạch đi nhà hàng không thích hợp.

Tuy dì Vương bảo đi du lịch không ai chú trọng quá vào đồ ăn nhưng Hứa Gia Ngôn vẫn muốn Thẩm Thanh Dứu ăn thoải mái, chơi vui vẻ một chút.

“Không ăn tôm cua… tức là không đi biển được á? Không ăn hạt tiêu… Thế thì cá kho tiêu không được? Không ăn đồ ngọt…”

“Hiện tại có thể ăn một ít đồ ngọt.”

Hứa Gia Ngôn đang lẩm bẩm bất chợt nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Dứu trên đỉnh đầu thì ngẩng đầu lên, quả nhiên là Thẩm Thanh Dứu không biết đứng sau lưng cậu từ bao giờ.

Hứa Gia Ngôn đang lật “Danh sách ăn kiêng của Thẩm Thanh Dứu”, lúc này thấy chính chủ xuất hiện bèn vội vàng gấp lại, đứng lên chào: “Ngài Thẩm, anh về rồi.”

Thẩm Thanh Dứu nhướng mày, liếc cuốn sổ tay Hứa Gia Ngôn cố ý đè điện thoại lên, nghĩ thầm có người bên ngoài thì lịch sự gọi anh ngài Thẩm, sau lưng thì gọi thẳng cả họ và tên Thẩm Thanh Dứu.

Tuy nhiên anh chẳng để ý Hứa Gia Ngôn gọi mình là gì, chỉ hỏi: “Chọn được đi đâu chưa?”

Hứa Gia Ngôn: “Chưa, bây giờ tôi vẫn phân vân.”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu, đưa cho Hứa Gia Ngôn một chiếc túi giấy.

Hứa Gia Ngôn chỉ vào mũi mình: “Cho tôi?”

Thẩm Thanh Dứu: “Ừ.”

Hứa Gia Ngôn nghi hoặc nhận lấy túi giấy, lấy ra chiếc mũ bucket che được cả mưa và nắng.

“Đây là…”

“Mũ.”

Hứa Gia Ngôn: “Tôi biết là mũ… Nhưng sao tự nhiên anh đưa mũ cho tôi?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không vì sao hết, chỉ là cảm thấy cậu dùng được nên tiện tay mua.”

~Hết chương 13~