Thành phố P, màn đêm buông xuống, mây tía lóe ra, một nơi xa hoa lãng phí.

Trong KTV Hoàng Triều, xa hoa truỵ lạc, vô cùng náo nhiệt, nơi này giá phòng cũng không hề nhỏ, cho nên tham dự nơi này, đương nhiên cũng có quyền có tiền, người bình dân như Tần Tích, cũng chỉ có thể đi theo bạn tốt là Diệp Thập Nhất tới đây, nhìn rượu còn có hoa quả miễn phí, Tần Tích uống thành nghiện, Diệp Thập Nhất cũng tùy cô, cầm điện thoại di động ở bên cạnh lướt lướt, không chút để ý hỏi:

"Tiểu Tích, chút nữa cậu thật sự muốn thổ lộ với Phạm Thành Trạch sao?"

"Đó là đương nhiên, thư mình cũng đã viết xong, đã dốc hết tâm huyết rồi, uống rượu để lấy thêm can đảm, chút nữa liền đi, mình nhất định có thể một lần hành động liền bắt được Phạm Thành Trạch, đến lúc đó mình mời cậu ăn cơm!" Tần Tích uống đến có phần mơ mơ màng màng, đôi má đỏ bừng, cô ngồi ở trên sàn, đầu tựa vào bàn trà, suy nghĩ đến sắp thổ lộ với Phạm Thành Trạch, cả người liền cười ngây ngô.

Những thứ rượu này thật sự là quá dễ uống vào, từ trước đến nay cũng không uống qua, đột nhiên, Tần Tích ợ một hơi rượu, cô vội vã che miệng, "Không được. . . . . . Mình đi phun ra đã. . . . . . Cậu chờ mình. . . . . ."

Diệp Thập Nhất nhìn bóng dáng Tần Tích lung lay thoáng động, ném chiếc điện thoại qua muốn đi đỡ cô, "Mình đưa cậu đi!"

"Không cần. . . Mình chưa say. . . Mình biết WC ở đằng kia. . . Cậu chờ mình ở đây đi. . ." Tần Tích mở cửa đi ra ngoài, bước đi có chút mơ hồ, tay chỉ cuối hành lang, nở một nụ cười tươi, lầm bầm lầu bầu nói, "WC ngay tại chổ này, mình biết, ha ha."

Ngày thường Tần Tích đều ăn mặc rất đơn giản, nhưng hôm nay khó có được một lần đến nơi sang trọng như vậy, vẫn cứ mặc một bộ váy liền áo bó sát người màu đen, một đôi giày xăng-̣đan, tăng thêm vài phần quyến rũ, chỉ là trong phần quyến rũ này lộ ra vài phần non nớt, rất có sức hút của hai loại cảm giác, vừa hài hòa vừa có một chút phong tình.

Khi Tần Tích đến, cửa WC không mở, đúng là lần này không biết sao lại thế này, như thế nào lại đẩy không ra, cô có chút tức giận, cửa này bị hư rồi sao? Nếu đã hư mất, vậy cô giẫm một cước chắc là không có việc gì chứ.

Quản không được nhiều như vậy, kiếm được nhiều tiền như vậy, kết quả ngay cả WC cũng không tiện lợi.

Tần Tích vén làn váy lên, lui về phía sau vài bước, sau đó dùng hết khí lực toàn thân tiến lên, đúng là ai ngờ, vừa mới chuẩn bị nhấc chân giẫm lên, cửa lại đột nhiên mở ra, cô phanh lại đã không còn kịp nữa rồi, cả người nhào về phía trước, trước mắt liền sắp ngã xuống như chó ăn chè, cô vội vã ôm lấy một cây cột, ổn định thân thể.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì luống cuống rồi!

Mà một màn này, khiến nguyên phòng đang náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh lại, mắt mọi người chớp cũng không chớp nhìn cô gái lạ xông tới, mà mấu chốt nhất chính là, cô gái này vậy mà ôm lấy…..Cái người thích sạch sẽ nghiêm trọng, tuyệt đối không cho phép phụ nữ đến gần người của mình —— Cố Mộ Nghiêm.

Tình huống vô cùng không ổn, mọi người đều đang suy đoán, một giây sau, kết cục của cô gái này sẽ như thế nào?

Cố Mộ Nghiêm cũng không phải là loại đàn ông không ra tay với phụ nữ, chỉ cần chọc tới anh, dù bạn là nam hay là nữ, dù là con ruồi, chỉ cần dám kêu ong ong ở bên tai Cố Mộ Nghiêm, cũng chờ bị “Ngũ mã phân thây” đi!

Mọi người đều đã thấy khuôn mặt của Cố Mộ Nghiêm từ từ trở nên xanh mét, cùng với ngón tay buông xuống ở bên người cũng từ từ nắm chặt, khi Cố Mộ Nghiêm nắm cánh tay của Tần Tích, liền muốn đá văng cô gái chết tiệt này ra, có mấy người không đành lòng nhìn lại, cái kết cục thê thảm kia, giơ tay lên che mắt, đúng là một giây sau, cùng với một tiếng nôn mửa, Cố Mộ Nghiêm cảm thấy ngực một hồi ẩm ướt.

Căn phòng càng thêm tĩnh mịch hơn so với vừa rồi, ai cũng không dám phát ra một tiếng động, yên lặng đến mức mỗi người giống như đều có thể nghe được trái tim mình đập ở trong lồng ngực, nhảy thùng thùng thùng.