Mạc Cổn Cổn sợ đến mức lăn một vòng.

Lăn lông lốc đến bên chân Lục Kiêu Kỳ, chạy cái vèo ra sau lưng anh.

Thực sự Lục Kiêu Kỳ đã thành thói quen rồi.

Đây là Cục Cưng Gấu Trúc gặp A Phiêu sao? Thực đúng là hết đợt này đến đợt khác mà. Anh bình tĩnh ôm lấy nhóc con, quét mắt nhìn vào mắt của nhóc.

Chân mày hơi nhướng lên, Lục Kiêu Kỳ nhìn về phía cành cây.

Một con ong mật… à.

Chỉ là nó lớn hơn ong mật bình thường một chút, màu sắc cũng đậm hơn một chút.

Thứ phát ra giọng nữ chính là con ong mật nhỏ này sao? Tuy là ong mật nhỏ, nhưng Mạc Cổn Cổn vẫn nhịn không được bỏ chạy.

Nhóc bình tĩnh nhìn ong mật, nói với thanh âm non nớt: “Ngươi là ai vậy?”

Thể tích quyết định tất cả, sau khi nhìn thấy ong mật nhỏ, tâm lý của nhóc có hơi sợ sợ, nhưng lại không quá sợ.

Tiểu móng vuốt nắm chặt lấy giày của đại quái vật, Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi cảm thấy mình rất anh dũng.

Võ Đại Võ Nhị: “… …” Thực sự là gan của tiểu hậu bối nhà mình quá nhỏ mà.

Thế nhưng!

Quan! Trọng! Hơn! Hết! Là!

Tại sao người đầu tiên thằng bé nghĩ tới không phải là mấy người thân này, mà lại là cái tên xấu xí không có lông kia vậy chứ?!

Ong mật nhìn qua rất tự tại, thực tế nó cũng không dám tới gần, thậm chí có thể nói là phô trương thanh thế. Trên người gấu trúc nhỏ có một hơi thở đáng sợ truyền đến từ ngực, trừ cái đó ra, điều khiến nó kiêng kỵ nhất là thứ lông trắng rất cao rất xấu xí kia.

Nếu không có thứ đó, ong mật sẽ không thiện lương, chào hỏi lễ phép như vậy đâu.

Ong mật: “Xin chào, ta là ong chúa đời trước.”

Ong chúa? Ong chúa tìm tới mình làm gì?

Mạc Cổn Cổn trừng mắt nhìn, bỗng nhiên chột dạ giấu đi nửa cái đầu, chỉ chừa ra một cặp mắt tròn long lanh nhìn ong chúa.

Tiểu móng vuốt không được tự nhiên giật giật, túm lấy dây giày của đại quái vật.

Nhóc chột dạ khịt khịt mũi, muốn ngửi thử xem trong không khí có còn mùi mật quanh quẩn hay không, đây là kẻ thù muốn tính sổ sao.

Mới đây không lâu nhóc đã đào nhà người ta, cướp đi một ly mật ngọt ngào to đùng.

Chỉ là, mật không còn, còn bị chủ nợ tìm tới, Mạc Cổn Cổn cảm thấy mình đặc biệt ủy khuất, đặc biệt đặc biệt ủy khuất.

Nhóc rất muốn chỉ vào cái chồng xương khô, biểu thị mình rất vô tội.

Mạc Cổn Cổn: “QAQ.”

Rốt cuộc cũng không phải ong chúa tới tính sổ, mà nó đến để xin giúp đỡ. Mặc dù nó từng phẫn nộ vì tổ ong truyền thừa của mình bị chọc vào, chỉ là mắt thấy chỉ có nhóc con này có thể giúp nó, nó còn biện pháp nào đâu, nó cũng rất bất đắc dĩ á.

Ong chúa hít sâu một hơi: “Xưng hô thế nào đây?”

Mạc Cổn Cổn: “Ta tên Cổn Cổn.”

Ong chúa: “Cổn Cổn?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu: “Ừm, Cổn Cổn.”

Nhóc con lại nói chuyện với loài khác, Lục Kiêu Kỳ lại chua chát nữa rồi. Cứ như toàn bộ thế giới đều có thể nói chuyện với nhóc con mà không hề có bất kỳ chướng ngại nào, chỉ có anh là không có tư cách! Sau khi nghiên cứu, anh rút ra được kết luận, nhóc nhỏ có thể nghe hiểu lời anh nói, nhưng anh lại không có cách nào hiểu được nhóc con nói cái gì.

Chuyện này đối với tồn tại vẫn luôn được xem là nhân vật lãnh đạo tinh anh, nhân vật linh hồn của quân đội như Lục Kiêu Kỳ mà nói, rất là đả kích.

Có thể chiến thắng vua tộc Hồng Côn, nhưng không có cách nào trấn an một con thú nhỏ.

Ở trong mắt Lục Kiêu Kỳ, nhóc con phát ra tiếng kêu ‘ư ư ư ư’ mềm mại non nớt, mà con ong mật ở một bên lại không ngừng phát ra tiếng ong ong ong quỷ quái.

Cuộc nói chuyện thân thiện giữa ong chúa và nhóc con diễn ra trong chốc lát, rốt cục nó cũng biểu đạt ý đồ mình đến đây.

Ong chúa vô cùng đau đớn: “Ta hi vọng ngươi có thể cứu tộc đàn của ta, mấy con chim đáng sợ kia hủy nhà của ta, còn muốn làm cho bọn ta tuyệt chủng nữa!”

Ong chúa cực kỳ bi thương: “Chỉ cần một ngày tổ ong mà tộc đàn của ta đã khổ công xây dựng nên đã bị bọn chúng nuốt trọn, con của bọn ta cũng vào miệng chúng, nhưng cái bọn tham lam này còn chưa bỏ qua cho bọn ta, bọn ta chỉ còn lại con gái ta là người kế nghiệp cuối cùng. Nếu thật sự bị bọn chúng ăn, tộc đàn của ta…”

Ong chúa khẩn cầu: “Ta hi vọng các ngươi có thể giúp ta, giết chết bọn côn đồ tàn nhẫn đó.”

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, giết chim? Đối với nhóc mà nói chuyện này quá khó khăn.

Võ Đại Võ Nhị nhìn chằm chằm vào ong chúa suốt nửa ngày trời.

Võ Đại: “Ăn nó?”

Võ Nhị: “Có hơi xấu.”

Võ Đại: “Không xấu bằng quái vật này.”

Võ Nhị: “Cũng đúng, tùy tiểu hậu bối thôi, nếu thằng bé không đồng ý, tôi liền ăn nó.” Cùng là quỷ hồn, hồn phách khác có thể bù đắp cho năng lượng của bản thân. Cho nên đối với Võ Đại Võ Nhị mà nói, linh hồn của con ong mật nhỏ này tuy có hơi ít nhưng vẫn còn hơn không có.

Toàn thân ong chúa giật mình một cái, cả người có hơi rét run. Xảy ra chuyện gì? Hình như có ác ý?

Ong chúa lấy lại bình tĩnh tình, nói tiếp: “Ta biết ngươi không có cách nào câu thông với tên đó, nếu ngươi hỗ trợ tộc đàn của bọn ta vượt qua cửa ải khó khăn này, ta sẽ nói cho ngươi biết tin tức của quả lạc lạc.”

Mạc Cổn Cổn đầy mặt hoang mang: “Quả lạc lạc, đó là cái gì?”

Ong chúa: “Một loại trái cây thần kỳ có thể giúp người truyền đạt suy nghĩ ngươi muốn biểu đạt cho giống loài khác.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, thoáng cái cặp mắt bừng sáng.

Nhóc ngẩng đầu lên nhìn Đại Quái Vật.

Quả lạc lạc?

Thật sự có thứ như vậy sao? Nhóc có thể nói chuyện với Đại Quái Vật, Đại Quái Vật cũng có thể nghe hiểu lời nhóc nói.

Mạc Cổn Cổn vui mừng run run tai.

Ong chúa nhịn không được lúc lắc cái râu: “Chỉ cần ngươi giết sạch đám chim chết tiệt kia, đương nhiên ta sẽ nguyện ý dùng hết toàn lực để báo đáp ngươi.”

Sau khi nghe thấy điều kiện cặp mắt lấp lánh liền trở nên ảm đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Cổn Cổn nhăn lại.

Rất muốn nói với Đại Quái Vật. Có thể giết chim…

Mắt ong chúa lóe lóe: “Ngươi cứ suy nghĩ đi, ngày mai ta sẽ quay lại, chuyện này đối với chúng ta mà nói là đôi bên cùng có lợi.”

Quỷ hồn ong chúa bay đi.

Mạc Cổn Cổn ngây ngốc ngồi lên đệm nhỏ, nội tâm nhóc cực muốn nói chuyện với Đại Quái Vật, nếu như nhóc có thể nghe thấy Đại Quái Vật gọi tên nhóc, nhóc sẽ vô cùng vô cùng vui vẻ. Nhưng mà giết sạch chim…

Nhóc không thù không oán gì với chim, thậm chí hồi xưa nhóc còn làm bạn với một con chim xanh nho nhỏ nữa kìa.

Tụi nó rất thân thiện, hát cũng dễ nghe nữa.

Lục Kiêu Kỳ phát hiện sau khi nhóc con gặp ong chúa, tâm tình liền không tốt, khó hiểu lóe lên rồi biến mất, con ngươi sâu thẳm càng trở nên ám trầm.

Mạc Cổn Cổn nâng mặt dây chuyền lên, nói đầy sầu não: “Đại gia gia, Nhị gia gia.”

Hai đốm sáng xuất hiện.

Mạc Cổn Cổn: “Con muốn nói chuyện với Đại Quái Vật.”

Võ Đại Võ Nhị lập tức nóng lên: “Để hai ông đi uy hiếp con ong kia! Nhất định làm cho nó nói vị trí của quả lạc lạc cho con biết.”

Thân là một tiểu hậu bối khống, hai vị gia gia hận không thể bài ưu giải nạn thay nhóc ngay lập tức.

Nhưng đồng thời, cũng có chút chua, tiểu bảo bảo của bọn họ thế mà lại một lòng nghĩ tới tên quái vật không lông kia.

Mạc Cổn Cổn: “… …” Hình như hai vị gia gia có hơi hung tàn.

Khổ não lăn một vòng, Mạc Cổn Cổn đụng vào quả cầu đỏ, nhịn không được ôm lấy nó tiếp tục lăn đến lăn đi.

Thoáng cái hai vị tiểu tổ tiên kinh ngạc đến ngây người: “! ! !”

Tiểu bảo bảo khoan hãy nhúc nhích, trong móng móng của con là cái gì vậy? !

Võ Đại Võ Nhị nghẹn họng nhìn trân trối, vội ngăn cản Mạc Cổn Cổn: “Khoan hãy cử động! Nghìn vạn lần đừng cử động! !”

Mạc Cổn Cổn nghi ngờ ngồi dậy, nhịn không được cắn quả cầu đỏ một cái.

Võ Đại Võ Nhị sợ đến mức đổ một thân mồ hôi lạnh.

Võ Đại lau lau mặt: “Cổn Cổn, con không cần phải khổ sở. Bảo bối này của con còn mạnh hơn quả lạc lạc nhiều lắm đó.”

Mạc Cổn Cổn chớp mắt, rất là không hiểu.

Võ Đại: “Con nhất định phải cẩn thận giữ gìn bảo bối này.”

Võ Nhị có hơi buồn rầu.

Mạc Cổn Cổn chọt chọt: “Nó rất lợi hại ạ?” Dừng một chút nhóc liền cười rạng rỡ: “Đây là quà Đại Quái Vật tặng con đó! Con rất thích nó!”

Tài đại khí thô như này, Võ Đại Võ Nhị không còn lời nào để nói nữa.

Tiếp sau đó, Võ Đại nói sơ qua về tác dụng của quả cầu đỏ cho Mạc Cổn Cổn biết, cũng nhắc nhở nhóc đừng để lộ tài sản ra ngoài.

Mạc Cổn Cổn, “QAQ.” Nghe không hiểu, nhưng mà phải làm bộ như mình sẽ phối hợp!

Nội đan? Đó là cái gì dạ.

Nói chung, gia gia nói là, ôm nó mỗi ngày, nhóc liền có thể nói chuyện với Đại Quái Vật!

Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, Mạc Cổn Cổn cũng không còn xoắn xuýt về thù lao của ong chúa nữa, bất quá diệt tộc thật sự rất đáng sợ đó.

Võ Đại: “Đây chính là tự nhiên, kẻ mạnh thì sống. Nó rất tàn khốc, cũng rất hợp lý. Chúng nó không thay đổi từ bên trong, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt.

Võ Nhị thở dài một tiếng, trong giọng nói tràn đầy ưu sầu, hình như đang bi thương về cái gì đó.

Võ Đại nói xong, đồng dạng cũng trở nên trầm mặc, lắc đầu đầy hoài niệm.

Mạc Cổn Cổn đầy đầu mờ mịt.

Bỗng nhiên Võ Đại lại phấn chấn: “Bất quá, ông trời cũng sẽ cho bất kỳ chủng tộc nào một sinh cơ.”

Võ Đại bình tĩnh nhìn Mạc Cổn Cổn.

Mà sinh cơ của chủng tộc bọn họ, nằm ở trong này.

Mạc Cổn Cổn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là người cuối cùng của chủng tộc, nhóc dựa vào quả cầu đỏ, uốn éo cái mông nhỏ, ăn măng một cách vô ưu vô lự. Cặp mắt long lanh nhìn chằm chằm về phía Đại Quái Vật, âm thầm suy đoán xem anh đang làm cái gì.

Từ lúc Mạc Cổn Cổn biết quả cầu đỏ là bảo bối thật, nhóc càng yêu thích không buông tay, đi tới đâu đều mang theo tới đó.

Đi không nổi, liền ôm quả cầu đỏ cùng lăn với mình.

Lục Kiêu Kỳ ở một bên nhìn, vẻ mặt nhịn không được hiện ra vài phần ý cười, quả cầu đỏ này là vật anh có được một cách ngoài ý muốn sau khi giết chết vua tộc Hồng Côn.

Cũng không ngờ nhóc con lại thích đến như vậy.

Buổi tối, Mạc Cổn Cổn ôm quả cầu lăn lên đệm nhỏ, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Tấm thủy tinh đã có manh mối, Lục Kiêu Kỳ bỏ đồ vật xuống chuẩn bị trở về lều, liền mơ hồ thấy trong lều xuất hiện ánh sáng đỏ.

Anh nheo mắt lại, con ngươi chợt co rút, căng chặt thân thể xốc lều lên.

Bên trong lều, thứ đang phát sáng là quả cầu đỏ anh chưa bao giờ để ý tới, vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ trở nên nghiêm nghị, chẳng lẽ đây là vật xấu?!

Đáy lòng lộp bộp một cái, liền thấy lông trắng trên người nhóc con bị phản xạ thành màu đỏ.

Lục Kiêu Kỳ có hơi hoảng loạn, nhào qua định ném quả cầu đỏ sang một bên.

Ngay lúc vươn tay định giật lấy quả cầu đỏ, cũng thành công lấy nó ra khỏi lòng nhóc con, nhóc con liền thay đổi hình dạng.

Lục Kiêu Kỳ bắt được quả cầu đỏ chợt lóe lên, bên trong lều cũng trở lại bình thường.

Trong bóng tối, Lục Kiêu Kỳ: “… ? ! ? !”

Ban nãy, có phải là anh bị hoa mắt rồi không?