Edit: Tiểu Điềm Điềm

Đang tức giận mắng, chân Lý Văn Nhiễu liền mềm nhũn, suýt nữa đã lảo đảo ngã xuống đất.

Sau đó, vang lên một tiếng nổ ầm ầm.

Thoáng cái khói tràn ra, phi thuyền vốn có dưỡng khí sung túc bỗng nhiên trở nên mỏng manh.

Trương Ư Ư nhức đầu đến muốn nổ tung, nó nâng cặp mắt chỉ nhìn thấy một mảnh màu đen lên, loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu quen thuộc.

A, là tiếng kêu của tiểu thiên sứ ca ca.

Là nằm mơ sao.

Ô, có thể là nó sắp chết rồi, cho nên mới nghe nhầm, nghĩ như vậy, Trương Ư Ư bóp bóp mặt.

Mạc Cổn Cổn y như một con trâu đực nhỏ đang phẫn nộ, nhảy từ trên người Thừa Phong xuống, nhóc nhanh chóng vừa đi vừa liếc nhìn. Nhóc nghe thấy tiếng rên thê lương của Lý Văn Nhiễu. Lý Văn Nhiễu vốn đã trọng thương, hôm nay bị người cực mạnh của tinh tế bắt lấy, căn bản là không có chút lực phản kháng nào, hắn trợn mắt nhìn.

Bỗng nhiên Mạc Cổn Cổn quay đầu lại, hai mắt như muốn toát ra lửa.

Chính là cái người này!

Suýt nữa giết Đại Quái Vật, thương tổn Thừa Phong, còn thiếu chút nữa giết mẹ, hại đệ đệ của nhóc!!!

Đây hoàn toàn là thù không đợi trời chung!

Cả người Mạc Cổn Cổn lại bùng lên hỏa diễm màu trắng, nhóc đằng đằng sát khí đi về phía Lý Văn Nhiễu, động tác như đạn pháo hình thành cả tàn ảnh. Mạc Cổn Cổn nói: “Cho ngươi thương tổn Đại Quái Vật, thương tổn đệ đệ của ta!!”

Tiếng kêu của tiểu gấu trúc đặc biệt non nớt, lại trung khí mười phần, Lục Kiêu Kỳ và Trương Ư Ư ngây người.

Gấu trúc liều mạng xông về phía Lý Văn Nhiễu, trực tiếp chui xuyên qua bộ ngực của hắn, đáp xuống mặt đất, trong miệng còn ngậm một quả tim.

Đằng sau là Lý Văn Nhiễu đang bốc cháy, không gào thét nổi tiếng thứ hai.

Mạc Cổn Cổn rơi xuống đất, thở dốc kịch liệt.

Ánh mắt nhóc lóe lên nhìn Lý Văn Nhiễu vẫn đang giãy dụa cũng đã bị thiêu đến hoàn toàn thay đổi.

Cái người này, nên chết!!

Mạc Cổn Cổn làm một con gấu trúc mười phần thú tính, tuy rằng được nuôi trong nhà, nhưng vẫn có hung tính của dã thú.

Ban nãy tiềm lực trong cơ thể nhóc đã được kích phát.

Miệng nhỏ của Mạc Cổn Cổn đã biến thành màu đỏ, bỗng nhiên nhóc phun máu thịt ra. Nhóc chợt phát hiện gấu trúc biến dị nằm trên một vũng máu ở trong góc, con ngươi co lại, gấu trúc phát ra một tiếng kêu bén nhọn, nhào qua.

Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nhíu lại, non nớt khóc oa oa lên.

Nhóc vừa khóc vừa chạy đến trước mặt của Trương Ư Ư, tiểu thân thể bao trùm lấy mặt của Trương Ư Ư, cực kỳ thương tâm.

Đệ đệ! Đệ đệ đệ đệ!!

Trái tim của Mạc Cổn Cổn bị nhấc lên, chỉ trong một giây hốc mắt của nhóc liền ướt át.

Tuy rằng thời gian ở chung với đệ đệ không dài, nhưng nhóc đã thật sự xem con gấu trúc có kích thước lớn hơn mình này thành người thân.

Đệ đệ đừng chết!!

Mạc Cổn Cổn khóc chít chít nhào qua, túm lấy mặt của Trương Ư Ư.

Đệ đệ chết! Ô ô ô!

Trương Ư Ư hít hít mũi, mê hoặc mở mắt ra, chật vật tập trung tiêu cự, trong mơ mơ hồ hồ nó thấy tiểu thiên sứ ca ca.

A, loại xúc cảm này, loại khứu giác này đều chân thực như thế, thì ra nghe nói trước khi chết có thể nhìn thấy điều mình rất muốn thấy là thật á.

Trương Ư Ư cọ cọ vô cùng thân thiết, lây cả vết máu ở khóe miệng vào trên người Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi sạch sẽ.

Ngây người, trong lòng Trương Ư Ư nghĩ ảo giác này cũng quá chân thực.

Làm dơ tiểu thiên sứ ca ca xinh đẹp lại tinh xảo của mình, Trương Ư Ư có chút đau lòng.

Tiểu thiên sứ ca ca của nó nên là tồn tại đáng yêu nhất trên thế giới.

Đang nghĩ ngợi, trong tai liền truyền đến tiếng kêu gấp gáp của tiểu thiên sứ ca ca, ca ca nói: Trương Ư Ư, đừng chết!

Giọng nói nghẹn ngào vô cùng, tiểu thiên sứ ca ca đang khóc ư.

Trương Ư Ư bị thiếu máu khiến cho đầu óc chậm chạp rốt cục mới phản ứng lại, bỗng nhiên nó trừng lớn hai mắt, chăm chú nhìn Mạc Cổn Cổn.

Vẻ mặt vạn niệm câu diệt ban nãy của Trương Ư Ư bỗng nhiên chấn động, nó ngây ngốc nhìn Mạc Cổn Cổn nhào vào trên người mình biến ca ca thành quả cầu đỏ, nhịn không được chật vật lè lưỡi liếm liếm.

Xúc cảm và độ ấm chân thật khiến Trương Ư Ư hoảng hốt, nó run lên kịch liệt.

Là…

Là thật á á á á!

Mạc Cổn Cổn bị liếm một cái, tuy rằng trong nước miếng có mùi máu tươi rất nồng, nhưng nhóc lại ngạc nhiên nhảy lên.

Nhóc ôm Trương Ư Ư chảy nước mắt mừng như điên.

Trương Ư Ư đệ đệ không có chết! Đệ đệ còn sống.

Mạc Cổn Cổn sờ sờ nó, sau đó thấy trên bụng nó có một vết chân to, con ngươi co lại. Nhóc bước cặp chân ngắn qua, đầu nhỏ dán vào bụng của Trương Ư Ư, tai áp sát vào.

Nhóc nghe thấy tiếng tim đập của Trương Ư Ư, Mạc Cổn Cổn thả lỏng được một ít, nhóc hít sâu một hơi, liền lấy một cây nhân sâm từ trong mặt dây chuyền ra. Nhân sâm này có hình dạng rất giống người, chắc là đã có không ít năm, ít nhất cũng phải cỡ năm trăm năm.

Nhóc cắn một miếng, trực tiếp dùng tiểu móng vuốt bỏ một khối lớn vào trong miệng Trương Ư Ư.

Trương Ư Ư bị nhét đầy miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh hân hoan vui sướng, suýt nữa liền mắc nghẹn: “Khụ khụ.”

Hỏa diễm đã tắt, Lý Văn Nhiễu bị thiêu đốt đến tro cũng không còn, nhưng không biết là tinh thần lực của hắn cường đại hay là do nguyên nhân khác, linh hồn thế mà lại không bị bỏng toàn bộ, một phần linh hồn còn sót lại kêu to, chạy trốn ở xa xa.

Nhưng một giây kế tiếp, hắn liền bị Tiểu Ôn cười híp mắt chộp vào lòng bàn tay.

Lý Văn Nhiễu hoảng sợ kêu to: “Các ngươi, các ngươi là…” Hắn biết rõ mình đã chết, nhưng đây là tình huống thế nào.

Tiểu Ôn cười ha ha: “Hoan nghênh ngươi đến với quốc gia của người chết.”

Tôn Tiểu Tuyền áp sát vào, liếm liếm miệng: “Có vẻ như hắn không quá ngon, bất quá có chút ít còn đỡ hơn không nha.”

Lý Văn Nhiễu giãy dụa: “Các ngươi là ai, buông, ngươi!”

Tiểu Ôn cười, ý cười không đến đáy mắt, cậu ta chỉ chỉ Mạc Cổn Cổn ở một bên đang vòng quanh Trương Ư Ư: “Bọn ta là tiểu đệ của cậu ấy.”

Lý Văn Nhiễu nhìn qua, con ngươi co lại.

Bỗng nhiên Tôn Tiểu Tuyền cũng không nóng nảy ăn hắn, cậu ta nở nụ cười đáng sợ, đầy mặt không có hảo ý.

Biết mình lần này chạy trời không khỏi nắng, ngược lại Lý Văn Nhiễu lại bình tĩnh xuống, hắn nhìn về phía gấu trúc khóc chít chít kia, sau đó nhếch môi.

Lý Văn Nhiễu hốt hoảng, tự lẩm bẩm: “Một con gấu trúc…”

Tôn Tiểu Tuyền cười nhạo một tiếng: “Ngươi biết lão đại của bọn ta có bao nhiêu chán ghét ngươi sao? Ngươi làm Tướng quân bị thương, là lão đại của bọn ta cứu! Ngươi muốn giết đệ đệ của lão đại bọn ta, hiện tại cũng bị lão đại phá hư! Mà người hù dọa hại ngươi xui xẻo, chính là do bọn ta làm!”

Tiểu Ôn quét mắt Tôn Tiểu Tuyền đắc ý dào dạt, “… …”

Người này rất có tư chất làm pháo hôi.

Nói quá nhiều.

Lý Văn Nhiễu há hốc miệng, cười có chút khó nhìn: “Cho nên, ta nỗ lực nhiều năm như vậy lại bị phá hư bởi một con súc sinh!”

Hắn nhìn về phía Mạc Cổn Cổn, lộ ra thù hận thấu xương.

Nếu như cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn sẽ lăng trì hành hạ con gấu trúc này đến chết trước tiên!

Sau đó, bỗng nhiên hắn nhếch miệng, lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Như vậy cũng tốt, nhất định các ngươi sẽ thích món quà ta để lại cho các ngươi!” Hắn hận hận liếc nhìn Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn, liền dồn sức, linh hồn nổ tung thành bột mịn, biến mất theo gió.

Mặt Tôn Tiểu Tuyền bị vụ nổ làm tổn thương, cậu ta ui da một tiếng, bụm mặt không dám tin tưởng.

Tôn Tiểu Tuyền bất khả tư nghị nâng cao giọng: “Tôi bị một tiểu tàn hồn làm bị thương?!” Cậu ta nào còn mặt mũi của đại lệ quỷ nữa đây!

Khóe miệng Tiểu Ôn giật giật.

Ừm, xem ra là pháo hôi không sai, may mà đi theo lão đại là nhân vật chính của thế giới, bằng không sớm đã chết ở chỉ số thông minh thiếu hụt rồi.

Lục Kiêu Kỳ đá đá thi thể, xác nhận hắn đã triệt để tử vong, con ngươi đen kịt càng thâm thúy.

Anh nhếch môi, chậm rãi đi tới trước mặt Mạc Cổn Cổn, nhẹ nhàng ôm lấy nhóc nhỏ kia, đặt vào lòng bàn tay, giọng nói có chút khàn khàn.

Lục Kiêu Kỳ nói: “Cảm ơn.”

Mạc Cổn Cổn đang lo lắng tình huống của Trương Ư Ư, bỗng nhiên bị ôm lấy, còn có chút không biết nên theo ai.

Nhóc run run tai, chớp chớp mắt đầy nghi hoặc.

Đại Quái Vật cảm ơn nhóc cái gì nha.

Đang mơ hồ, Mạc Cổn Cổn liền nghe được tiếng hắt xì của Trương Ư Ư, vội giãy dụa khỏi lòng bàn tay của Đại Quái Vật, một lòng muốn nhào qua.

Lục Kiêu Kỳ với lòng bàn tay trống rỗng: “… …”

Quét mắt thân thể gấu trúc biến dị có chút run rẩy, vẫn như cũ muốns cọ Mạc Cổn Cổn, Lục Kiêu Kỳ mím môi.

Nếu không phải thấy hiện tại tình huống của con gấu trúc này thực sự không quá tốt, Lục Kiêu Kỳ cũng sắp nhịn không nổi nữa rồi.

Anh cẩn thận đóng gói hai gấu trúc cùng đưa đi, mới vừa đi tới trước mặt Thừa Phong, Thừa Phong liền nói: “Tướng quân, có một tin xấu.”

Lục Kiêu Kỳ đảo mắt.

Thừa Phong: “Gen của Cổn Đoàn Nhi đã bị công khai.”

Bị công khai?! Con ngươi Lục Kiêu Kỳ co lại.

Thừa Phong mở tin tức kia ra: “Đã bắt được, đây là chuyện cuối cùng Lý Văn Nhiễu làm ra.”

Sắc mặt Lục Kiêu Kỳ âm trầm, anh nghĩ đốt chết Lý Văn Nhiễu vẫn là quá nhẹ nhàng.

Thừa Phong vô cùng phẫn nộ: “Tướng quân! Chúng ta lấy roi đánh thi thể đi!”

Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi.

Mạc Cổn Cổn nghe thấy bọn họ đang nói về mình, liền ngước mắt lên, không phát hiện cái gì, nhóc lại cúi đầu đi quan sát tình huống của đệ đệ.

Bài bốn của nhóc rất có ích cho quỷ quái, nhưng đối với sinh vật sống lại không có tác dụng gì.

Mạc Cổn Cổn cọ cọ đệ đệ, “Ư ư!”

Đệ đệ phải kiên trì nha!

Nhóc còn có rất nhiều nhân sâm treo mệnh đâu!!

Trương Ư Ư bị nghẹn đến sắp hộc máu cảm động chảy nước mắt. Tiểu thiên sứ ca ca đúng là một thiên sứ, nhưng mà cổ họng của nó lại không lớn như vậy, có hơi nghẹn đến hoảng, tiểu thiên sứ ca ca đừng bỏ vào nữa, nó sắp nghẹt thở!

Oa!

Trương Ư Ư đang khó chịu phun nhân sâm ra, cuối cùng mới có thể hít thở bình thường.

Mạc Cổn Cổn thất kinh, nhóc định đi nhặt lại nhân sâm: “Ư ư! Ư ư!”

Trương Ư Ư vươn tiểu móng vuốt vịn Mạc Cổn Cổn lại, tiểu thiên sứ ca ca đừng đi, nhét cái kia nhiều quá thực sự chết gấu trúc á!

Lúc này nó đã đỡ hơn rất nhiều, phải nói, nếu không nhờ Lý Văn Nhiễu quá coi thường nó, nó cũng không sống nổi nữa. Thường ngày Trương Ư Ư vẫn chưa bước chân vào xã hội, năng lực biến thân của nó còn đặc biệt không ổn định, với lại hình dạng cũng không đủ khôi ngô, cho nên nó rất ít khi biến hình, càng bởi vì huyết thống đặc thù của nó, nó cũng ít xuất hiện ở bên ngoài, Lý Văn Nhiễu biết đến nó cũng là cơ duyên xảo hợp.

Cuối cùng Trương Ư Ư cũng chậm rãi bình ổn lại, nó ôm tiểu thiên sứ ca ca, cũng không ngại thân thể bị máu của nó nhuộm thành màu đỏ tươi, ôm không buông tay. Ca ca chính là một tiểu thiên sứ, lúc nó tuyệt vọng nhất đã từ trên trời giáng xuống, anh dũng giết chết tên bại hoại kia, Trương Ư Ư nhìn không rõ lắm, lại lờ mờ ghi tạc vào nội tâm.

Trương Ư Ư nhìn Mạc Cổn Cổn, hai mắt trừ thích, còn có quấn quýt và sùng bái sâu đậm.

Tuy rằng tiểu thiên sứ ca ca nhỏ nhắn bỏ túi, nhưng ca ca chính là đại anh hùng!

Cứu gấu trúc Trương Ư Ư ra, ba người Lục Kiêu Kỳ trở lại trung ương Celta, Lão Nguyên soái ngồi bên giường bệnh, mỹ thực gia đã hôn mê, trán của y vẫn cứ nhíu lại, hình như là đang gặp ác mộng. Lo lắng trong mắt Lão Nguyên soái gần như tràn ra, ông nắm chặt mỹ thực gia, nhẹ nhàng chà lau cái trán đầy mồ hôi lạnh của y.

Cốc cốc.

Cửa bị gõ từ bên ngoài.

Bỗng nhiên Lão Nguyên soái xoay người, lúc ông thấy Lục Kiêu Kỳ liền đứng phắt dậy. Sau đó liền thấy gấu trúc biến dị mềm nhũn trong ngực anh, đuôi rũ xuống, cả người đầy máu…

Thoáng cái Lão Nguyên soái lúc nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng.

Trương Ư Ư!!

Ông còn chưa kịp khóc ra tiếng, gấu trúc biến dị ngẩng đầu, thấy gương mặt vặn vẹo của Lão Nguyên soái, nó lộ ra vẻ mặt vui sướng và ghét bỏ.

Lão Nguyên soái: “… …”

Nước mắt còn chưa kịp rơi xuống triệt để rơi xuống, ông chạy qua giành lấy con gấu trúc: “Tiểu tử thúi này! Cái đồ tiểu tử thúi này! Ha ha, đồ tiểu tử thúi! Tiểu tử thúi này! Con đúng là tiểu hỗn đản mạng lớn! Làm ba mẹ lo lắng gần chết!!”

Lục Kiêu Kỳ nhìn về phía Lão Nguyên soái, nhẹ nhàng sờ sờ Gấu Trúc Đoàn Nhi nhà mình.

Mạc Cổn Cổn cọ cọ tay anh, cọ máu trên bộ lông vào lòng bàn tay của Đại Quái Vật.

Lục Kiêu Kỳ ngây người, trong mắt chứa đầy sự bất đắc dĩ và buồn cười.

Lão Nguyên soái rơi nước mắt vui mừng, mà mỹ thực gia cũng hốt hoảng ngồi dậy, ngây người một hồi. Sau đó y nhảy mạnh xuống dưới, giật lấy Trương Ư Ư từ trong tay Lão Nguyên soái.

Mỹ thực gia lại khóc không thành tiếng.

Mỹ thực gia hung hăng hôn một cái: “Ư ư!”

Trương Ư Ư ngẩng đầu, kêu một tiếng với y, sau đó thân thể lóe lên hóa thành một so thiếu niên có hơi cao hơn Mạc Cổn Cổn.

Trương Ư Ư biến thành thiếu niên rất soái, là loại hình dương quang.

Cậu ta ôm ngược lấy mỹ thực gia: “Mẹ! Con còn sống.”

Sau khi cậu ta biến hóa, Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người.

Mạc Cổn Cổn ngây ngây ngốc ngốc nhìn Trương Ư Ư đại biến người sống, hậu tri hậu giác phát hiện hình như mình lại so không bằng.

Đệ đệ cao hơn nhóc.

Giống như bị bạo kích, Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt nhỏ.

Nhóc nhìn về phía người đàn ông, lộ ra biểu tình ngân ngấn nước mắt, nhóc là người thấp nhất.

Lục Kiêu Kỳ buồn cười sờ sờ đầu nhóc con.

Lão Nguyên soái khôi phục tâm tình, ông nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ bằng ánh mắt tràn ngập cảm kích: “Lãnh tiểu tử, lần này, cám ơn cậu.”

Lục Kiêu Kỳ khẽ lắc đầu.

Trên thực tế, cứu Trương Ư Ư là Cổn Cổn, anh vẫn chưa ra tay.

Mỹ thực gia vỗ vỗ Trương Ư Ư, liền nghe thấy cậu nhóc hít ngược một hơi, con đau ập tới, sắc mặt chợt biến.

Mỹ thực gia dùng hai tay bắt lấy vai của Trương Ư Ư: “Con sao vậy? Con…” Y chợt thấy Mạc Cổn Cổn đã biến thành một quả cầu máu, liền ném Trương Ư Ư qua một bên, khóc rống chạy tới ôm lấy Mạc Cổn Cổn: “Cổn Cổn, con sao vậy!!”

Suýt nữa Trương Ư Ư đã đau đến tắt thở.

Mạc Cổn Cổn: “… …”

Lục Kiêu Kỳ rũ mắt.

Lão Nguyên soái bất đắc dĩ, thân là Nguyên soái, nhãn lực của ông rất tốt, người thực sự bị thương đã bị ném qua một bên kia.

Bất quá thằng nhóc Ư Ư này khuyết thiếu rèn luyện, bị thương chính là do còn chưa đủ lợi hại.

Tiểu móng vuốt của Mạc Cổn Cổn chỉ chỉ Trương Ư Ư, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Ư ư ư ư ư!”

Mỹ thực gia sửng sốt, quay đầu nhìn Trương Ư Ư che ngực đứng dậy không nổi.

Mỹ thực gia: “!!!”

Rốt cuộc Trương Ư Ư được mỹ thực gia quan tâm quá sẽ loạn đưa vào phòng bệnh nặng, ngồi chồm hổm trong phòng bệnh, Trương Ư Ư nhìn một loạt người cách ở ngoài cửa sổ với cặp mắt trông mong, cuối cùng rơi vào bóng dáng quả cầu nhung đã biến thành màu đỏ.

Tiểu móng vuốt của Mạc Cổn Cổn vịn lên kính, để lại một dấu móng vuốt nho nhỏ.

Trương Ư Ư muốn nhúc nhích, nhưng thân thể bị gắn đầy các loại máy móc khiến cậu ta không có cách nào nhúc nhích nổi, suýt nữa cậu nhóc đã lệ bôn.

Mà Mạc Cổn Cổn bị mỹ thực gia cứng rắn yêu cầu ném vào máy móc kiểm tra một vòng lúc này có chút thương hại đệ đệ, mới nãy nhóc bị lăn lộn trong mấy móc chưa được bao nhiêu vòng, thiếu chút nữa đã choáng váng, hiện tại đầu còn có chút mông lung đây nè.

Lục Kiêu Kỳ báo cáo sự tình cho Lão Nguyên soái, sau đó nói: “Huyết thống của Cổn Cổn bị bại lộ.”

Anh mở máy tính ảo, tin hot nhất trùng hợp đã trở thành gấu trúc võng hồng siêu được yêu quý có thể biến thành nhân loại.

“Trời đất ơi, lúc trước mị chỉ ôm tâm thái xem thử, nhưng mị hoàn toàn không ngờ tới mình đã nhìn thấy cái gì?! Là kỳ tích sao? Trời đất quỷ thần ơi! Mọi người có nhìn thấy không! Nhân loại có thể tiến hóa trở thành dị thể chân chính!!”

“Gấu trúc kỳ thực là người???”

“Ha ha ha, nhất định là tui nằm mơ rồi, ta có huyết thống của gấu, là 50%, như vậy gần như đã là cực điểm tinh tế. Tui mới không tin gấu trúc có thể biến thành người, không không không, là người có thể biến thành gấu trúc chứ! Tui mới không tin!!”

“A, hôm nay gấu trúc lại lên tin hot, tôi còn tưởng rằng là tiết mục gì, suy nghĩ xem thử giữa lúc sắp chiến tranh này, không nghĩ tới lại thấy một tin tức nghe rợn cả người, tôi thiết nghĩ, chuyện này không quá chân thực, dù sao nếu thật sự có thể làm như vậy, nhân loại đã sớm làm được ở mấy vạn năm hoặc là hơn mười vạn năm trước rồi. Ha ha.”

“Tôi thật sự không ngờ tới, gấu trúc là người! Nghĩ lại cũng thấy bình thường, dù sao con gấu trúc kia có thể nghe hiểu được mọi thứ, lúc đó chỉ cảm thấy nó rất đáng yêu, rất có linh tính, hiện tại nghĩ rõ chính là một tồn tại lấy lòng người khác á! Cậu ta thực sự có hơi đáng trách rồi! Lúc trước tôi vẫn rất thích cậu ta nha. Hiện tại xem ra… Không có biện pháp. Tôi cảm thấy mình bị lừa.”

“Loại thể chất này nên đưa vào viện nghiên cứu đi, để cho toàn bộ nhân loại đều có thể được lợi!”

“Tôi vốn không tin, nhưng lúc nhìn thấy bên cạnh Lục Nguyên xuất hiện một thiếu niên mỹ lệ, còn có con kia gấu trúc không hiểu ở đâu ra kia, tôi liền tin. Hình như gấu trúc và thiếu niên chưa bao giờ cùng xuất hiện, cho nên kỳ thực tôi vẫn luôn xem kỳ tích biểu diễn sao?”

“Haiz mấy người thực sự quá đại kinh tiểu quái rồi! Sẽ biến thân thì thế nào! Có cần khiếp sợ như thế không. Mấy người cũng không sợ cái cổ dài một thước tám của tôi, có cái gì mà lại khiếp sợ gấu trúc đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất, ngầu nhất, thông minh nhất có thể biến thành người cho được chứ!”

“Tui ủng hộ lầu trên, gấu trúc biến thành người cũng được, người biến thành gấu trúc cũng được. Tui thích nhóc ấy, bởi vì tui là fan não tàn.”

Trong các loại bình luận bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều cách nói bảo vệ Mạc Cổn Cổn, bọn họ biểu thị bất luận Mạc Cổn Cổn là dạng gì, bọn họ đều vĩnh viễn ủng hộ, mấy cách nói này có chút kỳ lạ, rất giống với cái cổ dài một thước tám kia.

Về phần đạo diễn《 Ngôi sao 》.

Ông đã kinh ngạc đến ngây người, ông ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay khoanh lại cùng một chỗ, đang nhớ lại chuyện trước đây.

Ông nhớ tới tình huống tiếp xúc với Mạc Cổn Cổn, kỳ thực lúc đó ông gọi đến thông tin của gấu trúc, mà người nhận máy cũng là gấu trúc, bất quá chỉ là con gấu trúc này biến thành thiếu niên, cho nên ông vẫn cho rằng kỳ thực thiếu niên là người nhà của Lục Kiêu Kỳ, gấu trúc là thú cưng của bọn họ, ngay từ đầu ông chưa từng nghĩ tới gấu trúc vốn là thiếu niên!!!

Chuyện này thực đáng sợ.

Cũng quá chấn động nhân tâm, nếu không phải sắp chiến đấu với trùng tộc, chương trình của bọn họ sẽ hot nhất rồi.

Một con gấu trúc có thể biến thành người…

Đạo diễn nuốt nước miệng, yên lặng đóng tin hot này lại. Không thể không nói, đúng là tầm mắt của Lục Nguyên soái rất cao.

Nếu như, nếu như bọn họ chiến thắng trùng tộc, nhất định ông sẽ cho con gấu trúc này một like.

Nhóc ấy đã thành toàn chương trình của mình.

Sau đó, ông mở tin tức mới nhất không thua kém gì tin hot ban nãy, đây là tin thuộc về Lục Kiêu Kỳ.

Anh ấy sắp xuất binh.

Trùng tộc nên chết!!!!

*

Lục Kiêu Kỳ sắp ra chiến trường, quân đoàn của anh đã triệt để tập kết xong, từ trang bị đến đội.

Bởi vì thương thế của Trương Ư Ư rất nặng, thậm chí nó còn không thể đi đưa tiểu thiên sứ ca ca của mình, nó ngồi trên giường trong phòng bệnh nặng rũ đâu, nó muốn đi cùng với tiểu thiên sứ ca ca! Nhìn chằm chằm màn hình lơ lửng xa xa ngoài cửa sổ, nó thấy tiểu thiên sứ ca ca, Trương Ư Ư vốn đang ỉu xìu lập tức ngồi dậy, trực tiếp nhào qua.

Nhưng bị mấy cọng dây máy móc cuốn lấy, không thể động đậy, nó nỗ lực giãy dụa một lát, sau đó phát ra tiếng kêu phẫn nộ lại ủy khuất.

Ư a ư a!

Mỹ thực gia đi lấy nước, lúc về nhìn thấy Trương Ư Ư, liền thấy bé đáng thương Trương Ư Ư đạp đạp chân. Không phát hiện ra y, lúc này nó vẫn đang giãy dụa, đặc biệt hoạt bát, căn bản nhìn không ra bất kỳ thương tích gì.

Mỹ thực gia: “… …”

Có thể con gấu trúc ngáo ngơ nhà y đã khỏe lại rồi.

Lần thứ hai ngồi lên Thừa Phong, hai mắt Mạc Cổn Cổn trở nên kiên định, nhóc đã phá rồi lập lại, sau này sẽ càng cường đại hơn!!

Nhóc muốn cùng lên chiến trường với Đại Quái Vật, mấy con sâu này, ghê tởm!

Nghĩ đến đệ đệ suýt nữa tử vong, nhớ tới Đại Quái Vật gần như sắp tử vong, lồng ngực Mạc Cổn Cổn tràn đầy lửa giận. Bên ngoài là chiến sĩ và anh hùng lại ra chiến trường, Mạc Cổn Cổn nghe bọn họ tiếng hô của bọn họ, tâm tình dâng trào, nhóc vung lên tiểu móng vuốt: “Ư ư! Ư ư ư!!”

Lục Kiêu Kỳ ghé mắt, trong mắt xoẹt qua một tia ý cười.

Lục Kiêu Kỳ vung tay lên: “Xuất phát!!”

Giọng nói của anh tràn đầy từ tính, ánh mắt thâm thúy, trong mắt của vô số người dân tinh tế, anh là vĩ đại như vậy.

Đứng trên chủ hạm, ánh mắt Lục Kiêu Kỳ sâu thẳm, anh sờ sờ đầu Mạc Cổn Cổn: “Sợ không?”

Mạc Cổn Cổn kiên định lắc đầu, nhóc không sợ!

Hoàn toàn bất đồng với Gấu Trúc Đoàn Nhi túng đát đát của trước đây, hôm nay gấu trúc cứ như là đã lột xác rồi.