Edit+Beta: Ely/Cam

Khi đến bệnh viện, Tống Dương đi tới bên ngoài phòng bệnh của Quý Dạng.

Qua cửa kính, anh trông thấy cô, giống như ngủ rồi, im lặng mà nằm ở đó

Nghe nói là phải rửa dạ dày, lúc ấy thuốc vẫn chưa hoàn toàn phát tác, hiện tại đã không sao rồi

Tống Dương đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn Quý Dạng rất lâu 

Anh nhìn cô, chậm rãi tỉnh táo lại

Trúng độc

Ai có thể hạ độc

Bữa trưa hôm nay

Mọi thứ đều có chút kỳ lạ

Lâm Diệu Tường đột nhiên xuất hiện, ba của hắn cũng gọi điện thoại tới, còn có…

Khách sạn Quý Dạng đang ở

Khách sạn năm sao đó là của gia đình Lâm Diệu Tường

….

Tống Dương xoay người, nhìn Lâm Diệu Tường đang đi theo sau

Lâm Diệu Tường so với anh khẩn trương hơn nhiều, trên trán đổ mồ hôi. Nhìn thấy ánh mắt Tống Dương, dường như ý thức được anh đã đoán ra chuyện gì rồi, không đợi Tống Dương mở miệng, Lâm Diệu Tường đã bối rối mà khai báo: 

“Anh Dương, anh hãy nghe em nói, em ngay từ đầu cũng không biết chuyện này, về sau…Về sau bác trai, chính là ba anh, bác nói với em kế hoạch của bác, chính là hạ độc A Dạng…Hy vọng anh có thể ý thức được mình không thể bảo vệ cho cô ấy, cho nên mới dùng cách này, bởi vì Tống gia cùng nhà em có quan hệ tương đối tốt, cũng không biết anh sẽ đến ở cái khách sạn này, cho nên…Anh Dương! Em thề, ngay từ đầu em thật sự không biết, về em biết rõ liền chạy tới..”

Nhìn Tống Dương bình tĩnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng: “Cậu vì sao không ngăn cản?”

Lâm Diệu Tường thở dài một hơi: “Là bác trai…Bác nói cái thuốc kia không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là muốn nhắc nhở anh một chút, cũng không cho em nhúng tay…Nhưng em sợ, cho nên em mới tới, anh Dương…”

“Ầm” một âm thanh vang lên

Tài xế đứng ở bên cạnh, còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Tống Dương cầm cổ áo Lâm Diệu Tường lên, nắm đấm hung hăng nhanh chóng lao tới.

Ánh mắt lạnh như băng, cùng đôi mắt đen kịt, bên trong là ngọn lửa thiêu đốt

Bác sĩ, y tá bên cạnh cũng sợ ngây người

Trong bệnh viện yên tĩnh, Tống Dương buông cổ áo Lâm Diệu Tường ra

Lâm Diệu Tường che lấy mũi, máu từ mũi chảy ra, cậu chậm rãi dựa người vào vách tường, ngồi xuống: “Em sai rồi, anh Dương…Em thật sự không biết…Anh đối với A Dạng…”

Tống Dương cũng mệt mỏi, giọng nói rất thấp, có chút khàn khàn: “Cách xa cô ấy ra”

Lâm Diệu Tường chống người đứng lên, cậu được các y tá đỡ đi

Hành lang bệnh viện im lặng, dần dần không có một bóng người

Trong không gian im lặng, Tống Dương nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt rồi chậm rãi buông ra, rồi lặp lại động tác này lần nữa: “Cách xa cô ấy ra”

Dừng lại một chút, giọng nói của anh thấp tới cực điểm, cũng không biết là nói cho ai nghe “Xin ngươi”

Quý Dạng khi tỉnh lại, cô cảm thấy một tia sáng

Cô chậm rãi muốn mở mắt ra. Nhưng mí mắt rất nặng, hơi chút mở ra một đường nhỏ. Cái ánh sáng kia ùa vào, rất chói mắt, chói mắt có chút khó chịu

Quý Dạng còn chưa kịp nhắm mắt lại, có một cánh tay đã đưa ra, che mắt của cô, thay cô che lại cái ánh sáng mặt trời chói mắt

Cô nghe thấy thấy được âm thanh quen thuộc mà cô đã nhung nhớ từ lâu “A Dạng”

Rất thấp, còn có chút khàn khàn

Bởi vì ánh sáng bị che lại, cho nên cô có thể chậm rãi mở mắt ra

Quý Dạng muốn mở miệng, cổ họng lại khàn khàn, giọng nói cũng không phát ra được rõ ràng: “Anh…Anh”

Tống Dương “ừ” một tiếng, giọng nói có chút dịu dàng: “Anh đến rồi”

Quý Dạng chậm rãi thích ứng ánh sáng, quay đầu sang bên cạnh, qua khe hở Tống Dương che mắt cô, nhìn thấy gương mặt của anh

Tống Dương ở bên cạnh giường, rất gần, như chỉ sợ hơi thở của mình cũng làm cô bị thương, giọng nói rất thấp, hỏi: “Có đau không?”

Quý Dạng không nói ra lời, chỉ có thể lắc đầu

Đau, lúc ấy đương nhiên đau, tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt

Hiện tại cũng không phải đau, chỉ là có sức lực có chút yếu

Quý Dạng nhìn Tống Dương

Một lúc sau, cô từ từ dùng hết toàn lực đưa tay lên, muốn chạm vào anh

Tống Dương cúi người xuống

Ngón tay của cô chạm vào gương mặt anh, nhẹ nhàng vuốt đôi lông mày của anh, giọng nói đứt quãng: “Em…Không sao…Anh”

Tống Dương cầm chặt tay của cô, nắm chặt trong lòng bàn tay

Nhìn sắc mặt cô có hơi tái nhợt, rõ ràng muốn nói gì đó nhưng lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng, không nói ra được

Quý Dạng thật ra là một người rất nhạy cảm

Có lẽ đoạn quá khứ kia đã khiến cô trở nên có kinh nghiệm, nên có thể dễ dàng biết được cảm xúc của người khác

Tay của cô ở trong lòng bàn tay Tống Dương, cô cố gắng cầm chặt tay của anh, nhưng cuối cùng vẫn không có sức lực

Quý Dạng khẽ nói: “Anh”

Tống Dương: “Ừ”

Cô nhìn anh: “Em muốn…Đi vũ hội”

Dừng một chút, Quý Dạng lại nói: “Em muốn đi Phần Lan…Xem cực quang”

Khi nói lời này, ánh mắt Quý Dạng mơ hồ

Nhưng cô lại nhìn thấy cơ thể Tống Dương như khựng lại một chút

Anh nắm lấy tay của cô, trong lòng bàn tay có chút mát

Rất nhanh, Tống Dương cúi đầu xuống, đem tay của cô nắm chặt chút nữa, cố gắng làm ấm lên nhưng lại không được, giọng nói cũng theo đó trầm xuống, đồng ý nói: “Được”

Dừng một chút, anh nhìn cô nói: “Chờ em khỏe lên”

Quý Dạng nhìn Tống Dương

Cô mệt quá, rất muốn ngủ, thế nhưng cô không muốn ngủ, cô muốn nhìn Tống Dương

Cô muốn nhìn anh như vậy

Rõ ràng, rõ ràng là không dễ dàng, mới có một chút tiến triển

Thế nhưng vì sao

Vì sao, cô có cảm giác

Anh muốn rời khỏi cô

Quý Dạng nằm viện hai ngày, Tống Dương một bước cũng không rời mà ở cùng cô 

Tống Dương chưa nói cho Quý Dạng biết chuyện xảy ra lần này, cô cũng không hỏi, cứ nằm yên dưỡng bệnh như thế này, có khi ngồi ở trên giường bệnh làm bài tập, có khi lại ngẩn người nhìn Tống Dương đọc sách sở bên cạnh

Qua hai ngày, Quý Dạng cảm thấy mình có thể xuất viện

Tối hôm đó trước khi ngủ, cô nói với Tống Dương: “Anh, em cảm thấy mình không sao nữa rồi”

Không đợi Tống Dương nói chuyện, Quý Dạng lại nói: “Em có thể xuất viện…Hai ngày nữa, em phải trở về trường học” Dừng lại một chút, giọng nói của cô trở nên nhỏ hơn: “Em muốn đi Phần Lan”

Tống Dương cúi đầu suy nghĩ, sau đó đắp chăn rồi nhéo nhéo gương mặt cô: “Được, ngày mai xuất viện đi Phần Lan”

Ngày thứ hai, Quý Dạng xuất viện, ngồi máy bay cùng Tống Dương đến Phần Lan

Buổi tiệc khiêu vũ bị hủy bỏ, nói là người bạn kia tạm thời có việc

Chỉ có thể xem cực quang. 

Nhưng Quý Dạng cũng không có thất vọng. Sau tất cả, mọi thứ đều sẽ tốt lên, chỉ cần cùng Tống Dương ở một chỗ là được rồi 

Thế nhưng đêm hôm đó, thời tiết Phần Lan không tốt

Cực quang rất lâu mới xuất hiện

Đây là đêm duy nhất Quý Dạng ở Phần Lan

Cô cố chấp muốn đợi, Tống Dương kêu cô đi ngủ sớm, anh sẽ trông coi

Cuối cùng, tối nay Phần Lan không xuất hiện cực quang nào

Không nhìn thấy cực quang là tiếc nuối lớn nhất trong chuyến đi này

Chuyến bay trở về nước là khoảng mười giờ nữa

Quý Dạng không có tâm trạng để ngủ, giống như khi cô đi Thụy Sĩ, cô cũng nhìn Tống Dương nhưng cô không biết lần này so với lần trước cô mạnh dạn hơn rất nhiều, cũng không sợ bị anh phát hiện 

Khoang hạng nhất yên tĩnh, Tống Dương hình như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu anh chậm rãi mở mắt ra

Anh quay đầu sang bên cạnh nhìn Quý Dạng

Quý Dạng cũng không né tránh

Một lúc sau, Tống Dương vươn tay kéo tấm che cửa sổ, giọng nói được đè thấp nên có chút khàn khàn: “Tại sao không ngủ?”

Quý Dạng kéo chăn lên, nhỏ giọng nói: “Không ngủ được”

Cô nhìn anh: “Anh, anh đang suy nghĩ gì à?”

Tống Dương nhìn cô “Suy nghĩ một việc” Dừng một chút, giọng anh thấp xuống: “Suy nghĩ năm nay tặng quà sinh nhật gì cho công chúa nhỏ”

Quý Dạng sửng sốt một lát

Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Cái gì cũng được, em không để ý”

Quý Dạng biết Tống Dương nhất định không phải đang nghĩ tới chuyện này

Nhưng không hiểu sao lòng cô lại chùng xuống

Cô sợ nhất là khi anh rời đi

Nhưng may mắn, anh hình như lại không nghĩ đến việc rời đi.