Edit: YuanKit

Beta: YuanKit

Tống Dương quay về phía Quý Dạng, “hừm” một tiếng, giọng điệu hờ hững, cong môi: “Có bản lĩnh đấy. Nói anh nghe, chuyện này diễn ra được bao lâu rồi?”

Lúc đó trong đầu Quý Dạng hoàn toàn bị “bạn gái nhỏ” của Tống Dương xoay mòng mòng, giờ sợ không kịp, cúi đầu.

Cũng may khay tôm hùm đất xào cay đã lên sàn.

Quý Dạng dán mắt vào khay tôm hùm xào cay đỏ au, lòng không hiểu sao chợt nảy ra một suy nghĩ.

Bàng Thời Gia hỏi Tống Dương: “Anh Dương làm một ly chứ?”

Tống Dương đáp: “Anh đây còn phải lái xe.”

Bàng Thời Gia lại bảo: “Anh tìm người lái hộ là được mà.”

Có lẽ thấy ý kiến này không tồi, Tống Dương liền chấp thuận: “Được rồi, vậy anh làm mấy hớp.”

Bàng Thời Gia đứng phắt dậy lấy bia.

Chu Duy ngồi bên cạnh đã nhanh tay bóc tôm hùm, đánh chén đỏ lừ cả miệng.

Tống Dương nhìn Quý Dạng: “Sao em không ăn?”

Quý Dạng liếc thấy Bàng Thời Gia đang bận tìm bia đằng xa, bụng thầm hừng hực nổi lên ý muốn làm nũng.

Cô chỉ thử một lần thôi, xem anh ấy có thích kiểu người này không.

Cứ thử một tí đã.

Thấy Bàng Thời Gia sắp quay lại, tim Quý Dạng muốn tung hoành.

Cô móc chặt tay, cố gắng bắt chước giọng điệu của mấy bạn nữ hay làm nũng với bạn trai ở trường, lí nhí: “Anh ơi.”

Tống Dương: “Ừ?”

Xung quanh làn khói xông lên mù mịt, người đến kẻ đi, tiếng cười đùa văng vẳng ngoài đường. Không ai ngờ một người có tài sản trăm triệu còn là tổng giám đốc công ty mạng lưới xã hội lại ngồi ăn tôm hùm đất ven đường.

Tống Dương nhìn Quý Dạng.

Thấy cô chớp chớp đôi mắt tròn đen láy như quả nho, hình như hơi mất tự nhiên mà nhẹ nhàng nói: “Em vừa chăm móng tay nên không bóc được.” Ngập ngừng bảo: “Anh có thể bóc cho em không?”

Tiếng nói chưa thả xuống, ở con phố đối diện gần đó, tiếng nhạc dội lại cùng âm thanh ồn ào của Jazz.

Tiếng nhạc đệm được mở rất lớn, nhiều người không nhịn được mà quay đầu lại.

Bởi vì bài hát đó là “Trời cao biển rộng”.

Chu Duy ho khù khụ hai lần, không biết do bị cay hay gì, nốc hai cốc sữa đậu, cũng ngóng xem ca sĩ bên kia.

Quý Dạng thật sự không biết lời cô vừa nói có lọt vào tai Tống Dương không.

Gần như lúc ấy tiếng nhạc vang lên cùng lúc.

Quý Dạng cũng ngoái nhìn, nhìn ca sĩ con phố đối diện.

Cô lặng lẽ siết tay, mím môi, thầm mong Tống Dương chưa nghe thấy lời cô nói vì quả thật nghe muốn nổi da gà.

Chưa kể còn kỳ quặc nữa chứ.

Cô cảm giác là nếu anh mà nghe được chắc chắn sẽ phát hiện ra gì đó.

Tuy nhiên, chủ ý của cô chính là……muốn cho anh biết.

Nhưng không bằng cách này.

Cô đã chuẩn bị gì đâu.

Chỉ muốn thử chút thôi.

Không hiểu mấy cô gái làm nũng thế nào hay vậy.

Quý Dạng nhìn ca sĩ bên kia, lòng lại không ở nơi đây. Nhìn hoài nhìn mãi mà chả nghe thấy người bên cạnh có động tĩnh gì, nghĩ hẳn là không có gì xảy ra liền quay lại, chuẩn bị tự ăn tôm hùm đất.

Thế mà vừa quay đầu đã thấy đĩa có thêm vài con tôm hùm đất bóc nhẵn vỏ.

Quý Dạng ngạc nhiên.

Tống Dương vẫn ngồi bên ung dung bóc tôm hùm đất.

Quý Dạng ngơ ngác nhìn Tống Dương.

Người đàn ông ấy hờ hững nâng mí mắt, liếc cô, đáy mắt đen thẫm như có ý cười: “Làm sao, không phải em bảo bóc hộ à?”

Quý Dạng bỗng thấy mũi hơi cay cay.

Tống Dương lại bóc một con tôm bỏ vào đĩa cô: “Về sau tôi già rồi, em cũng nhớ chăm sóc như này nhé.”

“……”

Bàng Thời Gia ôm bốn chai bia về, mỗi tay kẹp hai chai, ngồi thụp xuống: “ ’Trời cao biển rộng’ sao? Hợp thời đấy.”

Tống Dương khẽ cong môi, im lặng.

Quý Dạng cúi đầu, ăn một con tôm lại ngẩng đầu ngắm Tống Dương.

Không hiểu sao rõ ràng con phố đối diện vặn nhạc to vậy, cô vẫn nghe thấy lúc Tống Dương hạ mắt bóc tôm, nhỏ nhẹ ngâm nga một giai điệu.

“Thứ lỗi cho anh, cuộc đời này không thể trói buộc thứ tình yêu tự do phóng khoáng

Anh cũng sợ ngày nào đó sẽ vấp ngã,

Ai cũng có thể ruồng bỏ hy vọng

E rằng có một ngày chỉ còn anh và em……”

Ngón tay Tống Dương thon dài, trắng trẻo, cử động tác nhanh nhẹn. Cổ tay áo sắn lên lộ ra hình xăm, mỗi khi bóc tôm đều mang vẻ bâng quơ, phong lưu phóng khoáng, không đứng đắn xíu nào.

Quý Dạng không tưởng tượng nổi dáng vẻ của Tống Dương khi yêu ai đó ra sao.

Sẽ bóc tôm hùm đất cho cổ?

Sẽ tặng cô ấy chú gấu bông đáng yêu cùng bó hoa trọn đời?

Vẫn là dáng vẻ như bây giờ à.

Cô không rõ.

Giống như lần đầu tiên gặp anh, gặp Tống Dương khi 15 tuổi, cô đã cảm thấy anh sẽ độc thân, không phải vì lãnh đạm vô tâm mà ngược lại, vì anh phóng khoáng khó tả, dễ khiến người khác rung động. Từ ánh mắt đến động tác đều có thể dụ người đắm chìm.

Nhưng anh luôn chỉ đứng ngoài, không để ý, thậm chí thờ ơ trầm tĩnh, y như thuở thiếu thời anh đối với Mục Tuyết Nhi.

Cho nên cô có muốn cũng không mường tượng được khi Tống Dương yêu ai, người bị mê mẩn sẽ cảm thấy thế nào.

Quý Dạng đờ đẫn hồi lâu.

Khi lấy lại tinh thần, đĩa tôm hùm đất đầy gấp đôi.

Cô bất ngờ.

Lúc lâu sau, Quý Dạng khẽ khàng mà kìm nén nói: “Anh à, anh..”

Tống Dương: “Gì?”

Quý Dạng bảo: “Anh không cần bóc nữa đâu ạ.”

Tống Dương cười cười: “Nhiêu đây đã đủ rồi sao? Em ăn ít thế?”

Quý Dạng: “…… Quá đủ luôn ạ.”

Tống Dương: “Ờ, lúc muốn ăn tiếp thì bảo tôi.”

Quý Dạng cảm thấy hơi xấu hổ.

Chiêu làm nũng vô dụng, không những không thử được mà còn làm bản thân mặt đỏ tai hồng.

May là đám Chu Duy và Bàng Thời Gia chưa để ý đến bên này. Một ông vùi đầu vào ăn lấy ăn để, một ông vừa uống bia vừa xem ca sĩ phố nọ hát, vẻ bồi hồi nhớ về năm tháng khi xưa.

Trên đường khói dày đặc, khắp nơi là âm thanh ồn ào náo nhiệt.

Ăn xong bữa này, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Quý Dạng và Chu Duy sắp phải về trường học.

Tống Dương và Bàng Thời Gia gọi người đến lái thay.

Quý Dạng định chờ Tống Dương lên xe rồi mới về trường nên đứng lại đợi trong chốc lát.

Chờ Tống Dương và Bàng Thời Gia rời khỏi, Quý Dạng mới cùng Chu Duy về trường.

Cả phố đều có các loại quà vặt, khắp nơi tưng bừng không ngừng nghỉ, gió đêm thổi mang theo đủ loại mùi hương.

Đi được một đoạn, Chu Duy lên tiếng: “Chị, em thấy có vẻ chị rất hợp để làm nũng đấy.”

Quý Dạng: “?”

Cô ngoái đầu nhìn Chu Duy.

Chu Duy khụ một tiếng: “Em nghe thấy hết rồi.” Cậu hơi ngừng: “Lúc ấy em suýt nữa sặc chết.”

Quý Dạng: “……”

Cô với tay định vỗ ót Chu Duy mà cậu trốn thoát được mất rồi.

Chu Duy vòng qua bên kia, kiến nghị với Quý Dạng: “Chỉ là em nghĩ chị vẫn có thể tấn công mãnh liệt hơn tí.”

Hiếm khi Quý Dạng giữ im lặng.

Cô chầm chậm đi dọc theo con đường phía trước, tiếng huyên náo cũng xa dần, càng tới gần trường học càng yên tĩnh.

Qua một lúc Quý Dạng mới rũ mắt, nói nhỏ: “Chị sợ lắm.”

Chu Duy sững sờ.

Quý Dạng: “Anh Tống Dương lớn hơn chị tận 8 tuổi, khác với mấy tên con trai non nớt cùng tuổi chị, lại từng trải, sao mà không nhìn thấu được suy nghĩ của chị.”

Cửa phía bắc trường học càng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng ve mùa thu ve kêu.

Quý Dạng cúi đầu.

Cô thì thầm, mũi vô thức lại chua xót: “Dù chị nói gì thì lần nào anh ấy đều có thể gạt bỏ dễ như trở bàn tay.” Cô ngập ngừng: “Chị thấy, hoặc là anh ấy thật sự không biết, hoặc là biết nhưng giả ngu.”

“……”

Quý Dạng: “Nhưng bất kể là cái nào, đối với chị đều là vô vọng.”

Hôm nay cô đã nếm mùi vài lần, tuy mỗi lần cô đều cảm thấy dường như rất giống giả bộ.

Nhưng nhiều năm đã qua đến vậy.

Cô không nghĩ Tống Dương là hạng người như thế.

Anh thật sự, dù chỉ một chút, không phát hiện ra ư.

Đi từ cửa bắc đến hướng ký túc xá còn một đoạn rất dài. Khi đi qua thư viện còn thấy ánh đèn sáng trưng, tầng nào tầng nấy cũng bật đèn như bầu trời sao vào ban đêm.

Lúc di chuyển, Quý Dạng cảm thấy dạ dày có chút nhoi nhói.

Cô gặp tình trạng này cũng nhiều, định tìm một chỗ để ngồi xuống. Đúng lúc gần đây có hàng ghế dài dưới ánh đèn đường, cô liền bước đến, ngồi xuống.

Chu Duy tưởng cô ăn no quá nên ngồi nghỉ bụng, cậu cũng ngồi xuống theo.

Quý Dạng từ từ xoa bụng một lúc mới khe khẽ bảo: “Nếu chị không biết điều thì người cuối cùng bị bẽ mặt, khổ sở, đau đớn, thậm chí chịu đựng lời nói tàn nhẫn của anh ấy sẽ là chị.”

Tống Dương sẽ không yêu bất kỳ ai, nếu có, thì người đó cũng không phải là cô.

Chu Duy không ngờ chỉ đi chung có một ngày mà cô biến thành dạng này.

Cách đó không xa là ánh đèn thư viện, nhìn tưởng ấm áp, nhưng loại ấm áp này lại rất xa xôi, chạm không đến.

Chu Duy không biết nên nói gì, nhưng cậu biết lời Quý Dạng nói hoàn toàn đúng.

Yên lặng một lúc, Chu Duy thở dài, nhìn về phía trước: “Chị à, chị vốn không nên thích anh Tống Dương. Chị nên tìm một thằng con trai bình thường, người sẽ chăm sóc chị, người giản dị mà nghiêm túc. Chị xinh đẹp như vậy cơ mà, đám thích chị đâu thiếu, chị không cần thích anh Tống Dương.”

Quý Dạng không hé ra lời nào.

Cô ấn chặt bụng, cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Cô cũng đâu muốn thích anh ấy.

Bằng cách nào đi chăng nữa cô cũng không thể buông bỏ được, thực sự rất khó khăn.

Sự tồn tại của một người sao lại thấy khốn khổ đến thế.

Rõ ràng không muốn lại cố ý muốn chiếm lấy toàn bộ thế giới mà mình không thể với tới.

Ai đến trị thói hư tật xấu của cô được đây.

Một giọt nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống, thấm trên giày.

Cơn đau bụng không thuyên giảm lại còn càng ngày càng đau đớn.

Mồ hôi trên trán ứa ra.

Quý Dạng muốn nói chuyện nhưng chỉ cần mở miệng, tiếng ấm ức lại thốt lên.

Chu Duy sốt sắng, quay đầu lại mới phát hiện Quý Dạng bất thường: “Chị bị làm sao vậy?”

Quý Dạng lắc đầu.

Chu Duy đứng phắt dậy: “Chị khó chịu chỗ nào? Đau bụng à?”

Quý Dạng chịu đựng, một cơn đau co giật như ập đến dạ dày, đau đến mức cả người cô gần như khom xuống.

Có lẽ hôm nay cô không nên ăn tôm hùm đất xào cay.

Chu Duy lấy điện thoại: “Để em gọi cho anh Tống Dương.”

Quý Dạng chợt ngẩng đầu, lại đau không chịu nổi: “Đừng kêu anh ấy.”

Hơi ngừng lại, cô thở hổn hển: “Dẫn chị đến phòng y tế là được.”

Chu Duy: “Phòng y tế đóng cửa rồi.”

“Vậy……” Quý Dạng hít sâu: “Đến bệnh viện. Em gọi xe hộ chị, chị có thể tự đi.”

Chu Duy tức giận thở gấp: “Chị có thể làm cái gì?!”

Cậu cầm điện thoại, bước xa hai bước: “Em gọi xe đây, chị ngồi đó đừng nhúc nhích.”

Quý Dạng không nhúc nhích, và vốn là cô không động đậy được.

Cô từ từ cong thân dưới, áp bụng áp lên đùi, mong sẽ giảm bớt được chút đau đớn.

Nước mắt không nhịn được mà tuôn ra xối xả.

Gần đó Chu Duy đã nối được máy với Tống Dương.