Edit: YuanKit

Beta: YuanKit – Cam

Quý Dạng đờ người suốt cả tiết toán học. 

Tiết hai là giờ thể dục. 

Sau khi giáo viên cho tan học, học sinh cả lớp đều thi nhau hò reo, ùn ùn lao xuống tầng, gây ồn ào kinh khủng. 

Giờ thể dục kết thúc toàn thân như bị hun nóng, giáo viên cho mọi người hoạt động tự do. 

Vì sắp đến đại hội thể thao, có lớp trên muốn biểu diễn tiết mục nhảy dây, thi đấu giữa các lớp với nhau. Nên chưa gì đã có bạn nam lấy dây thừng dài từ trong phòng dụng cụ ra, gọi hết bạn cùng lớp tới cùng luyện nhảy dây. 

Ngoại trừ một bạn nữ mập mũm mỉm không muốn nhảy và một bạn khác không được hòa đồng với đám con trai cho lắm thì ai cũng đi đến. 

Quý Dạng cũng đi theo. 

Cô sẽ không thích nhảy dây. Vừa nhìn sợi dây thừng vừa thô vừa dài, cô đã thấy ớn lạnh. 

Hai bạn nam mỗi người cầm một đầu dây, kéo xa một khoảng cách nhất định rồi bắt đầu quăng. Mỗi lần dây quăng xuống bề mặt sân thể dục, tiếng “Bang” inh ỏi vang lên, vô cùng đáng sợ. 

Học sinh xếp hàng ngay ngắn, lần lượt từng người luồn mình vào trước sợi dây.

Họ cảm nhận nhịp điệu rất chuẩn. Từng người từng người một, khi dây thừng quăng lên thì chui vào, khi dây chạm đất thì nhảy lên, lúc được vung lên lại chạy ra ngay để bạn học sinh tiếp theo có thể bắt kịp ngay lập tức. 

Khá là trôi chảy. 

Quý Dạng siết tay, tự nhủ rằng mình cũng có thể. 

Nhưng mà khi đến lượt cô.. 

Quý Dạng cũng muốn luồn người vào trong nhưng mới chạy vài bước, không biết do nỗi sợ dây thừng hay cái gì mà thân thể cô không thể khống chế nổi, ngừng lại. 

Đội ngũ trôi chảy cứ như vậy bị cắt đứt. 

Bạn nam quăng dây không nhịn được, thúc giục: “Mau lên mau lên đi.” 

Quý Dạng liếc dây thừng thô dài, cảm giác sợ hãi trào dâng tột độ. 

Cuối cùng, dưới sự hối thúc của đám học sinh cô chạy vào. 

Tiếng vụt không dừng. Dây thừng “cha” một phát, dữ dội nện lên trên người cô. 

Hai bạn nam không nói gì. 

Bọn họ lại tiếp tục quăng dây. Một bạn nữ vừa chui vào dây dài, nhảy dây vô cùng lợi hại hét lên với cô: “Cậu bị đần hả, muốn vào thì nhanh cái chân lên.” 

Quý Dạng mím môi, giữ yên lặng. 

Bị dây thừng quất vào người nói không đau là giả. 

Nhưng không hiểu sao, cô nhớ tới Tống Dương. 

Anh bảo cô yếu đuối, công chúa, thích khóc. 

Quý Dạng nín thở, tuy hơi tủi thân nhưng nhất định không để bản thân phải khóc. 

Sau đó, cô thử nhảy thêm vài lần. 

Không phải do Quý Dạng vào chậm, mà là do có lúc thì tiến vào sai thời điểm hoặc dẫm phải dây thừng, hay bị dây đập trúng. 

Giờ tan học bữa đó, Quý Dạng khoác cặp sách nhỏ, ủ rũ cụp đuôi đi về phía cổng trường. 

Chu Duy bám theo cô, chạy theo(*). 

(*)Từ gốc: 亦步亦趋 nhắm mắt theo đuôi mà bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác

Bây giờ mối quan hệ của Quý Dạng và Chu Duy đã cải thiện. Vì cô có thể sai vặt Chu Duy rất nhiều việc, Chu Duy cũng vui vẻ để cho cô sai khiến, nên Quý Dạng không còn ghét Chu Duy nữa. 

Trong khi ngồi trên xe riêng về nhà, Quý Dạng thấy Quý Hàng Nam, người ít khi ở nhà đang gọi điện cho ai đó. 

Quý Dạng vốn không định để ý xem Quý Hàng Nam gọi cho ai, nhưng lúc Quý Hàng Nam thấy cô về, cười kêu: “A Dạng, bà ngoại gọi điện này.” 

Quý Dạng ngơ ngác. 

Cô chợt sững lại, khiến Chu Duy theo sau suýt nữa va vào cô. 

Lát sau, cô bé liều mạng lao tới, ném cặp sách xuống nhận lấy điện thoại từ tay Quý Hàng Nam: “Bà ngoại!” 

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của Viên Lan. 

Quý Dạng nói chuyện điện thoại với Viên Lan đến tận giờ cơm tối. 

Thật ra, phần lớn đều là Viên Lan nói, Quý Dạng nghe. Viên Lan hỏi cô, về rồi có chăm đọc sách không, có quen biết bạn bè mới không, ở trường thế nào, có ngoan ngoãn làm bài tập, sống chung với Chu Duy ra sao…… 

Quý Dạng dịch một chiếc ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh máy bàn, trả lời rành mạch hết cái này đến cái khác. 

Viên Lan còn kể cho cô nghe chuyện về Tống Dương. 

Viên Lan nói, hiện tại Tống Dương cũng sẽ thường xuyên đến nhà ngồi chơi một chút. 

Tống Dương cũng không làm việc ở tiệm sửa xe nữa. 

Anh đã quay về trường chăm chỉ học tập. 

Đáng lẽ phải học lớp 11, anh lại quay về lớp 10 học lại. 

Bởi vì Tống Dương cảm thấy, muốn rời thị trấn Cửu Long thì chỉ làm công sẽ không có đường lui. Lối ra duy nhất chính là học tập. Đỗ trúng một trường đại học tốt là có thể rời khỏi thị trấn Cửu Long. 

Viên Lan nói trong điện thoại: “Thằng bé này còn nhỏ tuổi mà đã sáng dạ như vậy. Về sau chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn.” 

Quý Dạng cầm điện thoại, gật đầu. 

Tống Dương luôn rất trưởng thành không giống những người cùng tuổi khác.

Viên Lan bảo: “Bà nghe mẹ Bàng Thời Gia kể là lúc Tống Dương mới lên năm nhất sơ trung, thành tích rất tốt…… Ầy, đều do ba nó cả, về sau lại chơi bời với mấy đứa khác nên bị dạy hư.” Dừng một chút, Viên Lan cười: “Chẳng qua, giờ đây nó bằng lòng về trường học tập là tốt rồi. Đã thế, nó còn có thêm không ít bạn bè nữa. Trước đó bà cứ nghĩ nó sẽ luôn một mình đấy……” 

Viên Lan lải nhải: “Lúc trước bà gặp Tống Dương, liếc thấy một cô bé đang trò chuyện với nó. Chắc bé gái đó cũng học lớp 10, cũng xinh đẹp, ngoan ngoãn lắm, nhìn là biết rất xứng đôi. Sau này hai đứa cùng đi thi đại học……” 

Đoạn sau Viên Lan còn nói gì nhưng Quý Dạng không nghe rõ nữa. 

Ngay khi Viên Lan thốt ra câu vừa nãy, chỗ mà có chị gái nói chuyện với Tống Dương, khen bọn họ rất xứng đôi vừa lứa, Quý Dạng cảm giác trái tim như bị thứ đập mạnh một cái. 

Buồn ghê gớm, nhức nhối khó tả. 

Giống như có một bàn tay bóp lấy trái tim khiến cô không thở nổi.

Quý Dạng không biết đây là cảm xúc gì. 

Cũng không biết thứ cảm xúc này từ đâu tới. 

Cô chỉ muốn biết. 

Anh Tống Dương có phải đã quên mất cô rồi hay không. 

Có phải đã có người mình thích. 

Thật ra chính Quý Dạng cũng không hiểu thích rốt cuộc là gì, nhưng từ chỗ mấy đứa bạn gái ở lớp, cô biết, thích một người là muốn tâm sự cùng người đó, muốn cùng người đó ở bên nhau. 

Mà cô cũng dần hiểu được, hình như bản thân mình từng chút một đã thích Tống Dương. 

Nhưng hẳn chỉ là sự yêu thích dành cho anh trai thôi. 

Không phải là thích theo kiểu kia. 

Tâm tình của Quý Dạng rối loạn. 

Đến khi trò chuyện điện thoại với bà ngoại Viên Lan xong, cô liền quay gót về phòng. 

Quý Dạng đứng ở trước gương trong phòng, nhìn bản thân mình thấp bé. 

Tống Dương cao như vậy thì chị gái đó chắc cũng rất cao. 

Bọn họ còn học cùng trường, chắc sẽ cùng anh đọc sách. 

Cô chỉ là công chúa nhỏ, là một cô em gái nhỏ. 

Lần đầu tiên Quý Dạng nảy sinh ra cảm giác thất bại, vì sao mình lại nhỏ con như thế chứ.

Lúc ăn cơm tối, Quý Dạng cũng ỉu xìu. 

Buổi tối làm bài, Quý Dạng bỗng muốn khóc. 

Không phải do nhảy dây dở, cũng không phải do bị các bạn trách mắng một hồi mà Quý Dạng mới rơi lệ. 

Giờ cô lại rất muốn rơi nước mắt. 

Cô bé ngồi trên ghế, dụi mắt, tiếp tục làm bài tập. 

Thời gian trôi nhanh lên, nhanh để đến kì nghỉ hè, để cô mau chóng được đến thị trấn Cửu Long. 

Thời gian trôi mau lên nhé, để cô lớn lên thật nhanh. 

Nếu không thì anh Tống Dương của cô sẽ biến mất đấy. 

Vừa vặn đến kì nghỉ hè lớp 5, Quý Dạng trở lại thị trấn Cửu Long. 

Vẫn giống y như lúc trước, Quý Hàng Nam dẫn cô và Chu Duy tới. 

Quý Dạng không bắt Quý Hàng Nam đưa đến quầy hàng lạnh, mà kêu Quý Hàng Nam dẫn đến sân nhà bà ngoại Viên Lan, chào hỏi bà ngoại với ông ngoại rồi mới lén chạy đi. 

Cô không cho Chu Duy đi theo. 

Tháng bảy giữa mùa hè, bầu trời của thị trấn Cửu Long vẫn sáng sủa như vậy, xanh lam trong vắt, gần như không có một tảng mây. Hẻm nhỏ vẫn y như cũ, chỉ nghe thấy tiếng ve rì rì, hơi chút ồn ào làm nhịp tim cũng đập nhanh hơn. 

Quý Dạng chạy đến quầy hàng lạnh. 

Cô dừng chân, nhìn vào bên trong. 

Không có người, vẫn không một ai. 

Quý Dạng soi mình trên cửa kính của quầy hàng, chỉnh lại làn váy. 

Tuy một năm nay hai má của Quý Dạng vẫn còn vẻ mũm mỉm trẻ con, hơi có chút thịt, nhưng đã lộ ra vài đường nét khác trước, đáng yêu mà xinh đẹp. Hôm nay cô mặc váy vàng nhạt chấm hoa, đội nón thêm chiếc nón đan bằng rơm có họa tiếc hoa nhí, tết hai bím tóc đuôi sam linh động như công chúa nhỏ thực thụ. 

Quý Dạng nhẹ nhàng đẩy cửa quầy hàng lạnh. 

Một cơn gió lạnh ào tới, thổi làm người phát run. 

Phòng khách của quầy lại vang một âm thanh quen thuộc, nhẹ nhàng: “lạch tạch”. 

Quý Dạng bước vào trong phòng. 

Ánh mặt trời lùa vào. Bên kia phòng khách vẫn là bố trí quen thuộc gồm máy chơi game, sô pha, và bàn bida. 

Nhưng không thấy Tống Dương đâu. 

Nằm trên sô pha nghịch bật lửa là Bàng Thời Gia. Cậu gối đầu lên cánh tay, không để ý tới Quý Dạng, chán ngán cầm bật lửa mở ra khép lại liên tục. Cậu cứ chơi như vậy từ nãy đến giờ. 

Trái tim vốn sắp nhảy đến cổ họng lại đột nhiên rớt xuống. 

Quý Dạng nhìn xung quanh phòng khách, muốn ở đây tìm Tống Dương. 

Nhưng ngay sau đó cô lại nghe thấy tiếng bước chân. 

Từ phía sau truyền đến, không nhanh không chậm, thật chậm rãi. Từng bước như đạp vào trong lòng cô, rất mau đã ngừng ở phía sau cô. 

Quý Dạng không kịp phản ứng. 

Đã nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, ai đó ngồi xổm sau lưng cô. 

Sau đó bên tai cô cảm giác được tiếng hít thở vô cùng rõ ràng, còn có hơi nóng. 

Cô nghe tiếng tim mình đập nhanh hơn. 

Ngay lúc đó, thiếu niên như cười nhẹ một tiếng, giọng khàn khàn hỏi: 

“Công chúa nhỏ ở đâu ra vậy?” 

HẾT CHƯƠNG 12