Ở cách Thiên Sơn môn ngoài trăm dặm, trên một ngọn núi  khác, trong một căn đình viện lớn xa hoa, có một gã trung niên đang đứng gần một kệ sách nhỏ, hắn đứng đó trầm ngâm hồi lâu sao đó từ từ đưa tay lần từng quyển sách, một quyển lại một quyển, cho đến quyển thứ sáu hắn dừng lại đôi chút rồi ấn mạnh quyển sách vào trong. Một tiếng ken két vang lên, bỗng dưng mặt nền phía dưới kệ sách bắt đầu chuyển động soay tròn vào trong vách, đem hắn cuốn vào trong, một kệ sách khác lại hiện ra thế chổ kệ sách bị mất đi, mọi thứ lại trở về một mảng tĩnh lặng.

Bên trong vách tường, trung niên đang đứng đối diện với một thông đạo ngầm, đứng bên trong còn có thể cảm nhận sự ẩm ướt từ lòng đất, chỉ có chút ít ánh sáng leo lét phát ra từ những viên dạ minh châu được đính phía trên thông đạo, làm cho nơi đây thêm một tầng âm u, đáng sợ. Hắn thở ra một hơi sau đó từ từ cất bước đi về phía trước, thông đạo không dài lắm, tầm hai mươi bước chân liền đi qua, nó nối với một quảng trường lớn, chính giữa còn có một đài cao, trên đài cao còn có một cái quan tài bằng đá, bộ dáng vô cùng cổ xưa. Bên dưới đài là một khoảng sân rộng, trên sân còn có hơn trăm cổ thây khô đang lững thững đi tới đi lui một cách vô hồn càng khiến cho nơi đây thêm cổ quái. Trung niên không hề để ý tới những thây khô kia bước lại gần cổ quan tài kia, nhìn gần cổ quan tài giống như đã tồn tại từ ngàn năm trước, bên trên còn có một cổ hắc khí quanh quẩn, trung niên nhìn cổ quan tài thành kính cuối đầu một cái, sau đó rầm rì nói một mình như đang khấn vái chỉ có thể mình hắn có thể nghe được.

--" Huyết Vương, xin ngài chờ thêm một thời gian nữa, thuộc hạ sẽ hồi sinh người, để người trả thù bọn người khốn kiếp kia".

Hắn trầm trầm nói. Ánh mắt tràn đầy căm phẫn, hắn đi tới chỗ một đám người đang bị trói dưới đất tiện tay nhất một tên lên, phút chốc hắn từ một người bình thường khuôn mặt bỗng biến thành đáng sợ, hai chiếc răng dogy (răng chó ý mà) tự nhiên dài ra thành hai cái nanh sắc bén, hắn há mồm ra lớn hết cỡ rồi cắn phập vào cổ tên kia, tên kia chỉ kịp ú ớ đau đớn vài tiếng rồi từ từ hóa thành một cổ thây khô. Sau khi hút cạn máu của tên kia, hắn liền ném sang một bên, miệng thở ra một hơi, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Sau đó hắn lại cất bước rời đi, bỏ lại sau lưng những kẻ đang bị trói tay chân, sợ hãi đến run rẩy.

...........

Phía xa trên đỉnh Thiên Sơn bên trong một hạp cốc, cạnh một vườn tuyết liên lung linh tren tuyết trắng, bên trong một căn phòng tắm tan hoang có hai con người đang nằm cạnh nhau trong tư thế nam trên nữ dưới, họ đang ngủ rất say do vừa trải qua một cơn hoang lạc. Chợt người nam nhân khẽ nhúc nhích, sau đó hắn từng cơn mê tĩnh lại, hắn lồm cồm ngồi dậy sau đó đưa mắt ngắm nhìn cơ thể nàng, (Thật đẹp) hắn cảm thán nghĩ, cho dù có ngắm nhìn bao lâu thì vẫn trông thấy nàng rất xinh đẹp đẹp, nhất là dáng người tuyệt mỹ của nàng, chính là mơ ước của biết bao nam nhân, cho dù là hoa hậu ở địa cầu 🌐 cũng chỉ xứng đi xách dép cho nàng mà thôi. Ánh mắt hắn khẽ chuyển xuống nơi bí mật ở bên dưới nàng, nơi đó có một vệt chất nhầy màu trắng đ-c chảy ra kéo dài xuống tận sàn nhà, bên trong còn có vài vết máu màu đỏ sậm nhìn vô cùng đặc biệt. Hắn nhìn cảnh tượng đó, nhìn đến thẩn thơ, sau đó hắn thở dài một tiếng, tìm y phục mặt vào, tiện tay lấy chiếc khăn tắm đắp lên người nàng sau đó rời khỏi phòng tắm.

.........

Sau khi rời khỏi phòng tắm, hắn đi tới một tảng đá lớn cạnh vườn tuyết liên trèo lên ngồi đến thất thần. Hắn ngồi một lúc cho đến khi hắn cảm thấy trên gáy truyền tới một cảm giác lành lạnh.

--" Nàng tới rồi sao".

Giọng hắn nhàn nhạt vang lên, phía sau Hàn Băng Băng đang cầm băng kiếm chỉ thẳng vào cổ hắn, lưỡi kiếm tõa ra hàn quang nhàn nhạt. Nàng đứng đó lạnh lùng nhìn hắn.

--" Ta đang đợi nàng ".

Hắn nhẹ nói.

--" Đợi ta".

Nàng có chút ngỡ ngàng hỏi.

--" Ừm, có phải nàng muốn giết ta".

--" Đúng dậy ".

Nàng lạnh lùng nói.

--" Được rồi, nàng ra tay đi".

Hắn thở dài một cái, nhẹ nói.

--" Tốt... ".

Nàng hô một tiếng, băng kiếm 🗡 xé gió lao tới, đôi mắt hắn nhằm lại, chỉ thấy lưỡi kiếm vừa chạm vào cổ hắn thì dừng lại, hắn rõ ràng còn cảm thấy được vài sợi tóc của mình bị cắt rơi xuống vai.

--" Sao ngươi không tránh ".

Nàng khẽ hỏi.

--" Nếu nàng muốn giết ta thì tại sao ta lại tránh ".

Hắn nhẹ nhàng trả lời.

--" Thế nhưng ngươi sẽ chết đó, ngươi không sợ sao.".

--" Sợ".

--" Dậy tại sao ngươi không tránh ".

Giọng nàng có phần gắt gỏng.

--" Nhưng ta vẫn không tránh ".

Hắn nhàn nhạt nói.

--" Ngươi".

--" Ta biết ta đã làm ra chuyện có lỗi với nàng, nên ta chấp nhận, dù có chết ta vẫn không hối hận ".

--" Không phải lỗi của ngươi ".

Chợt băng kiếm tan rã, nàng đứng lặng người nhìn về phía vườn Tuyết liên.

--" Nếu lúc đó không có ngươi ta đã bị hắn làm nhục, ngươi cũng đã vì ta mà liều mạng, ta làm sao có thể trách ngươi".

Giọng nàng mang theo một chút u uất. Hắn phía sau chỉ biết lặng im nhìn nàng.

--" Khi độc tính của xuân dược phát tác, ta đã không làm chủ được bản thân mình, ta biết đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà so với bị hắn làm nhục thì có khác gì chứ".

--" Có... ".

Hắn chợt lên tiếng.

--" Có khác, khác ở chỗ ta không phải là hắn, ta là một nam nhân, ta tự có trách nhiệm với gì ta đã làm(câu này nghe quen quen), và hơn hết là ta yêu nàng".

Hắn từ từ bước lại gần nàng, vòng tay ôm lấy nàng, thế nhưng nàng không đẩy hắn ra mà chỉ đứng lặng yên.

--" Chịu trách nhiệm thì được gì, cũng không thay đổi được gì cả ".

Nàng nức nở nói.

--" Có lẽ nàng không yêu ta, thế nhưng ta sẽ làm cho nàng yêu ta, ta biết hiện tại nàng rất đau khổ thế nhưng ta tin sau này nàng sẽ rất hạnh phúc ".

Hắn ôn nhu nói. Nàng nghe xong không nói gì, khẽ phủi tay hắn ra sao đó định rời đi, thế nhưng lại loạn choạng một cái ngã ngồi xuống tuyết. Hắn thấy vậy bước đến, vòng tay bế nàng lên, nhẹ nhàng đem nàng trở về nhà.

--" Hãy bỏ mặc ta đi".

Nàng không nhìn hắn chỉ nhàn nhạt nói, hắn im lặng không đáp lời nàng, cứ một mực đi vào nhà sau đó đem nàng đặt xuống giường 

--" Nàng cứ nghỉ ngơi cho khỏe, thương thế trong người vẫn còn cần phải tịnh dưỡng nhiều, lát nữa ta sẽ đi hái ít thuốc, nàng ngủ đi".

Hắn nhìn nàng quan tâm nói.

--" Tại sao lại phải quan tâm ta như vậy ".

Nàng trầm trầm nói.

--" Nàng đừng hỏi nữa, ngủ đi cho khỏe ".

Hắn nói xong cũng không nhìn nàng nữa mà xoay người rời đi. Nàng giương đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn sau đó chầm chậm thiếp đi.

_________________[Lạc Kỳ Nam]