Hỗn Thiên Giới

Chương 2: Lưỡng hồn song tu

Lâm Hoài tỉnh dậy, chợt thấy mình ở trong một không gian trắng xóa.

--" Đang ở đâu, chẳng lẽ ta chết rồi sao, thượng đế, lão thiên a, tại sao một người đẹp trai như ta lại đoản mệnh như thế, ta còn chưa có vợ, chưa được chờ ịch mà... ta không cam tâm aaaa... ".

Hắn không ngừng than trời trách đất.

-- " E hèm... Này tên kia bớt nói những lời làm người khác buồn nôn đi được không,... nếu không thì thức ăn ta ăn từ ba vạn năm trước cũng bị ngươi làm cho ói hết ra ngoài".

Không gian chợt vang lên tiếng nói, rồi một thân ảnh già nua hiện ra, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.

--" Ách... lão già.. lão chui từ đâu ra dậy hả... Chẳng lẽ lão chính là diêm vương".

Nhìn thấy lão già xuất hiện hắn hoảng hồn, miệng lắp bắp.

--" Diêm vương, diêm vương là thằng nào, có bá không... ".

Lão già hơi ngơ ngác nhìn hắn.

--" Ặc... Lão không biết diêm vương sao... Thế lão là ai còn ta đang ở đâu".

Hắn tò mò hỏi.

--"Ta là ai, haizzz... chuyện kể ra rất dài dòng... còn chổ này chính là trong thức hải của ngươi".

Lão già thở dài.

--" Trong thức hải của ta".

Hắn làm ra vẻ mặt kinh ngạc.

--" Ừm".

Lão vuốt chòm râu gật đầu.

--" Là chổ nào".

--" Cái đệch... Ngươi không biết sao".

Lão trợn mắt nhìn hắn.

--" Ta không biết thật mà".

Hắn gãi đầu cười cười.

--" Ngươi, ài... đây lần đầu ta gặp một kẻ như ngươi... Thức hải chính là một chổ bên trong đầu ngươi, là nơi chứa đựng linh hồn của ngươi".

Lão già liếc hắn một cái rồi ôn tồn giải thích.

-- "Àh... thì ra là dậy... thế nhưng nếu nói dậy thì lão làm cái gì ở trong này".

Hắn nhìn lão già ánh mắt nghi ngờ.

--" Nói thì dài lắm, ta chính là một tàn hồn bị phong ấn, không biết như thế nào phong ấn tự nhiên được giải trừ, ta thoát ra và gặp ngươi".

Lão già ôn tồn nói.

--" Dậy có nghĩa là ông chính là khối thủy tinh lúc nãy ta thấy và chính ta đã giải phong ấn cho lão".

--" chắc là dậy, sau đó ta định đoạt xá ngươi để trọng sinh".

Lão gật đầu một cái rồi nói tiếp.

--" Cái gì, đoạt xá ta... lão, lão... "

Hắn kinh hãi nhìn lão già.

--" Ừm, thế nhưng lại bị phản khống, rồi cùng linh hồn ngươi rơi vào một trạng thái gọi là "Lưỡng hồn song tu".

Lão xem thái độ của hắn như không là gì, thản nhiên nói tiếp.

--" Lão già vong ơn bội nghĩa kia, ta có ơn giúp lão giải phong ấn thế mà lão lại lấy oán báo ân, dám đoạt xá ta, cũng may ông trời có mắt cho ta cơ hội, hôm nay ta không đập lão thành bã ta không làm người".

Hắn nổi giận soắn tay áo lên, vung đấm về phía lão già, thế nhưng lão như một hư ảnh khiến nắm đấm xuyên qua, làm cho hắn suýt chút ngã sờ mờ lờ.

--" Ngươi không thể đánh được ta đâu, trong trạng thái lưỡng hồn song tu, hai linh hồn không thể tổn thương lẫn nhau".

Lão vuốt chòm râu nhìn hắn nói.

--" Ta không tin, ta nhấy định phải nện cho lão một trận".

Hắn vẫn điên cuồng đấm đá, thế nhưng lại giống như đấm vào hư không, hoàn toàn không có chút tổn thương nào.

--" Hộc.. Hộc..".

Sau một hồi đấm đá vô ích, hắn ngừng lại, thở hồng hộc.

--" Ta đã nói mà không chịu nghe, ta xem ta cùng ngươi có duyên, hôm nay ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ, thấy thế nào".

Lão ta làm ra bộ dáng như tiên gia nhìn hắn.

--" Ta phi... Đoạt xá ta không được còn đòi ta bái sư, da mặt lão dày đến mức nào dậy".

Hắn phun một bãi nước bọt ( Vào trong đầu mình), khinh bỉ nói.

--" Ta nói ngươi, được ta thu làm đồ đệ là đã cấp công đạo cho ngươi rồi, nhớ trước kia có vạn người quỳ dưới chân ta đòi ta thu làm đệ tử ta còn không màn đến".

Lão ta vẫn làm bộ dáng thản nhiên.

--" Ta cóc cần, giờ ta chỉ muốn đá lão ra khỏi đầu càng sớm càng tốt".

Hắn vẩn thái độ khinh khỉnh nói.

--" Ngươi, ngươi, ta nhận ngươi làm đồ đệ ngươi lại không cần, ta nhìn tư chất linh hồn ngươi chính là phế nhân không thể tu luyện, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi tu luyện, ngươi không cần thì ráng làm phế vật suốt đời đi".

Lão lần này giận thật rồi, tức tối nói một câu rồi không nhìn hắn nữa.

--" Phế vật sao...".

Hắn kinh hãi hỏi.

--" Chính là dậy..".

Lão quay sang trả lời, thế nhưng lại nhìn thấy hắn đã quỳ từ lúc nào.

--" Sư phụ, xin ngài hãy tu ta làm đệ tử, ta nguyện từ nay về sau sẽ hảo hảo nghe theo người".

Hắn dùng bộ dáng đáng thương thuần khiết nhìn lão.

Lão già nhìn hắn trợn mắt, há mồm, không ngờ hắn lại là một tên vô sỉ đến mức này, trở mặt như trở bàn tay, dậy mà còn dám kêu người khác là mặt dày.

--" Lúc nãy ngươi nói không cần mà".

Lão vẫn làm mặt giận nói.

--"Sư phụ, người đại nhân đừng trách kẻ tiểu nhân, ta lúc nãy là có mắt như mù, nếu thượng đế muốn sư đồ chúng ta ở cùng nhau thì đó chính là duyên, ta hứa sẽ chăm chỉ tu luyện, trở thành đệ nhất khiến sư phụ người nở mặt a".

Hắn ôm lấy chân lão, tung chiêu vuốt mông ngựa cũa mình ra.

--" Được rồi đứng lên đi..".

Lão khẽ thở dài, thầm trách số phận đen đủi, sao lại dính vào một thằng vô sỉ đế mức này chứ, nếu không phải hắn không tu luyện được thì lão không thể hồi phục được, lão cũng không rãnh rỗi làm sư phụ của hắn.