Nữ tử kia thậm chí không thèm hỏi han vài câu vừa nhìn thấy hắn đã ra tay động thủ, tay tụ ra hoả quyền cuồng cuộng hướng mặt Lâm Hoài đánh tới. Hắn nhìn thấy một màng như dậy nội tâm kinh hoảng, không hiểu chuyện gì sãy ra vội vàng khởi động linh nguyên hộ thân, khi hoả quyền kia vừa sắp chạm vào mặt hắn liền bị một lực lượng vô hình đẫy sượt qua một bên, thế nhưng hắn lại bị lữa táp vào mặt suýt thì quéo cả lông. Nàng bị mất đà chới với một cái ngã nhào vào người hắn, hắn theo tự nhiên đưa hai tay phòng thủ tại ngực, chợt hai quả đào tơ của nàng rơi đúng vào hai bàn tay của hắn, cảm giác mềm mại từ tay truyền lên là mặt hắn có chút mê li. Giây phút bỡ ngỡ qua đi, nàng ngẩn đầu lên chợt nhìn thấy vẻ mặt vô sỉ của hắn, lại cảm giác ở ngực mình thì nhất thời đỏ mặt, lữa giận xung thiên, miệng hét lên.

--" Đồ vô sỉ khốn kiếp..".

Sau đó đầu gối mạnh mẽ nâng lên, vừa ra tay đã là độc chiêu, định tung một gối đoạn tử tuyệt tông cho hắn, cũng may là hắn vẫn còn linh nguyên hộ thể, một chiêu kia vừa tới trong gang tất liền bị sượt qua còn hắn thì bị phản lực hất bay ngược về sau. Hắn lão đão mấy bước, trán đổ mồ hôi lạnh, một chiêu vừa rồi thật là hung hiểm, nếu bị trúng thì ngay cả bi sắt cũng nát, ánh mắt nhìn nữ tử kia không tự chủ rùng mình một cái. Nhìn thấy một kích sát na của mình lại bị trượt làm nàng có chút kinh ngạc, thế nhưng giây phút đó liền bị cơn giận che lấp lập tức lại biến thành bộ dáng hung hăng định sáp lá cà với hắn một lần nữa, may thay lúc nàng định ra tay thì Nhạc Phi từ phía sau đã kịp thời ôm lấy nàng, miệng không ngừng buôn ra những lời giải thích, còn nữ tử kia thì như lên cơn điên không ngừng vùng vẫy cào cấu về phía hắn, như muốn đem hắn ra bầm thây vạn đoạn mới hả dạ, cũng phải thôi ai biểu hắn lú vô tình bóp vếu người ta. Nhị nữ giằng co nhau một lúc thì có xu thế hoà hoãn lại, cuối cùng thì cơn gió bão mù mịt cũng tan, cả ba người giảm bớt căng thẵng xích lại nói chuyện với nhau, thế nhưng Lâm Hoài vẫn âm thầm phòng bị sợ nữ tử kia nữa chừng ra tay âm độc. Nữ tử kia thái độ đối với hắn cũng không tốt gì mấy lâu lâu lại hừ hừ mấy tiếng làm hắn cảm thấy bất đắc dĩ không thôi, cứ như hắn là cừu nhân kiếp trước cũa nàng dậy. Nói chuyện hồi lâu cuối cùng hắn cũng tinh tường mọi chuyện, nữ tử này tên gọi là Hồng Diễm, cũng là đệ tử Thiên Sơn Môn, bình thường cũng là một trong những nhân vật nỗi bật, đối với Nhạc Phi thân tình như tỷ muội ruột thịt, cơ hồ so với Tố Như còn có phần hơn chứ không kém. Chuyện là hôm nay lúc tỷ muội bọn họ thân tình trò chuyện, nàng mơ hồ nghe được Nhạc Phi nói mình bị nam nhân ức hiếp, với tính cách cũ nàng thì nghe xong liền đùng đùng tức giận chẵn thèm hỏi kĩ càng thì đã hùng hổ kéo Nhạc Phi đi đòi công đạo nói sẽ dạy cho hắn một bài học mới ra cớ sự như bây giờ.

Nhạc Phi áy náy nói với hắn vài câu như xin lỗi thế nhưng lại bị Hồng Diễm khịt mũi bất mãn, Lâm Hoài đối với cô nàng này có một chút không thiện cảm, thế nhưng chợt nhớ tới cảm giác mềm mại lúc nãy nội tâm hoà hoãn không ít, dù sao thì ớt cũng có cái ngon cũa nó a.

Ba người luyên thuyên hồi lâu rồi Hồng Diễm bị Nhạc Phi lôi đi, cuối cùng chỉ còn mình hắn đứng đó, bất đắc dĩ thở dài một cái, hắn khẽ quay đầu mở cửa trở về đình viện cũa mình.

Bên trong vẫn là một mảnh thanh bình vắng lặng, khung cảnh làm tâm tư của hắn nhẹ nhàng không ít, cánh cửa căn phòng lớn vẫn đóng chặt. Hắn từng bước trở về căn phòng nhỏ của mình, chợt cánh cửa tưởng chừng như đóng vĩnh viễn ấy lại vang lên tiếng kẽo kẹt, sau đó từ từ mở ra, Tố Như trong bộ bạch y nhẹ nhàng bước ra, thế nhưng thầng sắc lại có phần không tốt, rõ ràng là đang bực mình không vui, nhìn nàng nội tâm hắn nỗi lên sự bất an. Hướng nàng đang đi tới chính là chổ hắn đang đứng, nàng rất nhanh đã đi tới, hắn chưa kịp phản ứng đã bị nàng nắm áo lôi đi, qua khoảng sân rộng đến chổ tảng đá bị gọt phẵng một bên, thoạn nhìn cao hơn cả đầu người, mặc dù bề mặt bóng loáng thế nhưng lại chi chít những lổ nhỏ nhìn vô cùng kì dị. Nàng lôi hắn đến gần tảng đá, bảo hắn đứng soay lưng về phía hòn đá đó mặt thì hướng ra ngoài. Sau đó liền lấy trong tay một loại quả kì lạ đưa cho hắn.

--" Cái này cho ta... ".

Hắn có chút ngơ ngác hỏi.

--" Ừm..".

--" Thế thì đa tạ sư phụ...".

Hắn vui vẽ định đưa lên cắn một cái thì vô duyên vô cớ bị cú cho một cái vào đầu.

--" Ai bảo cho ngươi ăn...".

Nàng gằn giọng mắng.

--" Chứ để làm gì.. ".

Hắn soa soa cái đầu đau đớn hỏi.

--" Để lên đầu đi...".

Hắn không hiểu chuyện gì chỉ ngây ngốc làm theo, nàng sau đó liền rời đi, khi cách hắn chừng vài chục mét thì dừng lại, mặt lại hướng về phía hắn, tay ngọc khẽ chìa ra sau đó từ bàn tay một mũi phi tiêu bằng băng nhanh chóng được tụ ra. Giờ hắn đã biết nàng định làm gì, nột tâm hoảng sợ, chỉ nghe vút một cái, mũi tiêu kia giống như một cơn gió lao đi, " Phập" một âm thanh trầm đ-c vang lên, hắn toàn thân run rẫy ngẫn đầu nhìn lên, mũi tiêu băng lúc này đang cắm trên tảng đá, bên trên còn có khói lạnh nhàn nhạt, cuối cùng hắn cũng biết mấy cái lổ kia từ đâu mà có, về phần trái cây kia đã sớm bị cắt làm hai khúc nắm lăn lóc dưới đất, cái hột chính giữa giống như con mắt đang mở chừng chừng vẻ chết không cam tâm. Thế nhưng vẽ mặt nàng vẫn chưa tối thêm gì mấy, lại tiếp tục ném lại mấy trái khác, Lâm Hoài nhìn thấy mấy loại trái kia đang lăn lốc dưới đấy trong lòng buồn bực không thôi, thế nhưng cũng chỉ biết cười khổ một tiếng, cuối người nhặt lên lại như lúc nãy để lên đỉnh đầu.

--" Phập....".

Buổi chiều, ánh nắng lặng lẽ rút đi, màng đêm như cơ lũ đang từ từ bao phủ. Lâm Hoài lê cái thân mệt mõi đau khổ trở về phòng, hôm nay đối với hắn quả thật là một ngày xúi quẩy, toàn gặp chuyện gì đâu không, hắn thần tình không tốt chút nào, cũng chẵng buồn tu luyện, phóng tọt lên giường đánh một giất. Ngoài đình viện màng đêm đã buông xuống, mọi thứ lại chìm vào một mảng tĩnh lặng. Dưới ánh đèn leo loét của những đình viện trong Thiên Sơn Môn, một bóng đen âm thầm xoẹt qua những mái nhà, như một bóng ma, không hề tạo ra một tiếng động nào, cứ thế hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong màng đêm, sau đó rơi xuống một căn đình viện, bên trong ánh đèn chập chờn, có một trung niên đang ngồi trên bàn đọc sách. Hắc nhân lặng lẽ đi vào, đến gần gã trung niên kia, hắn cảm nhận được có người đến gần cũng ngẩn đầu lên, chợt nhìn thấy hắc nhân kia đang chăm chăm nhìn mình, tuy thế ánh mắt hắt lại chẵng có chút ngạc nhiên nào, hai người cứ thế trầm mặt hồi lâu sau đó hắc nhân kia lạnh lùng hỏi.

--" Đã tìm được thứ đó chưa...".

+-" Vẫn chưa...".

Gã trung niên trầm giọng tả lời.

--" Ừm... có điều tra được gì không... ".

--" Có một ít... trong giáo có chuyện gì sao...".

--" Tình hình có chút thay đổi...".

--" Chuyện gì...".

Hai người kia cứ thế, nhỏ giọng nói với nhau, giống như đang bàn tính chuyện gì đó. Màng đêm vẫn thế, âm u lạnh lẽo như một bóng ma che phủ cả thế gian.

__________ Lạc Kỳ Nam____