Lý Phù Dao ôm nàng vào lòng, nhìn thẳng mắt nàng nhấn mạnh từng chữ: “Ta thích nàng, theo kiểu chồng yêu vợ ấy.”

Cả người Đồ Linh Trâm như tê dại.

Nàng không biết phải trả lời hắn thế nào. Lý Phù Dao là sư đệ của nàng, nàng một mực xem hắn là sư đệ, nhưng hôm nay hắn đột nhiên nói cái gì mà yêu nàng…

Yêu? Rốt cục là yêu cái gì đây?

Đồ Linh Trâm từ nhỏ chỉ có đam mê với võ công, bị phụ thân xem như nam nhi mà dưỡng lớn, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu qua tâm tư nữ nhi, hơn hai mươi năm không biết tình yêu là gì. Nàng có chút hoảng loạn đứng lên, môi dưới định mở nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Thật lâu sau không nhận được hồi đáp, ánh mắt Lý Phù Dao dần dần lạnh xuống, hắn cứ thế ôm lấy nàng, cúi đầu xuống nhìn nàng, giữa trán là nét sầu bi khó xóa đi, trong ánh mắt có vài phần van lơn.

Ánh mắt hắn quá mức nóng bỏng, như thể muốn thiêu đốt tất cả. Đồ Linh Trâm có chút chịu không nổi, luống cuống đẩy hắn ra, xoay người hướng về phía cửa.

Nàng cần phải tỉnh táo lại một chút.

“Sư tỷ!” Lý Phù Dao đột nhiên khẩn thiết gọi nàng.

Đồ Linh Trâm ngoái đầu nhìn, biểu hiện Lý Phù Dao vô cùng hoảng loạn. Hắn thẳng tắp đứng tại chỗ tựa hồ muốn đến gần nàng, lại kiêng kị, chỉ có thể nghiêng người, uy khuất nói: “Sư tỷ, tỷ đừng đi.”

Hai mắt ân ẩn nước mắt, phảng phất mênh mông. Rõ ràng là nam nhân uy nghiêm như thế lúc này lại làm vẻ đáng thương thật khiến người ta đau lòng. Đồ Linh Trâm mềm nhũn, trầm mặc chốc lát, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ta không đi. Ta ngủ bên ngoài, ngươi để ta an tĩnh một mình đi.”

Đi được hai bước, nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn, Lý Phù Dao vẫn khoác lên mình tấm áo đơn bạc, thân thể vẫn nghiêng nghiêng đứng tại chỗ. Thấy nàng quay đầu, đôi mắt u ám lại sáng lên, như thế bé con được cho kẹo thẹn thùng nở nụ cười.

Đồ Linh Trâm cũng cười cười nhìn hắn: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Yêu nàng như ánh mặt trời gay gắt, yêu nàng như bụi trần bi ai. Mỗi lần nàng xoay đầu lại đều khiến lòng ta tan nát, mỗi lần nàng xoay đầu lại khiến lòng ta say mê. 

Hai người cách nhau một tấm bình phong, đều trải qua một đêm mất ngủ, mở mắt chờ bình minh.

Sáng sớm, Mộc Hương và các cung tỳ khác đã hầu hạ Lý Phù Dao rửa mặt thay y phục. Thấy Đồ Linh Trâm vẫn chưa rời giường,  Lý Phù Dao ra hiệu nô tỳ im lặng miễn quấy nhiều người ấy nghỉ ngơi.

Sau khi đã ăn mặc chỉnh tề, Lý Phù Dao cho cung tỳ lui hết, đứng một mình trước giường nàng rất lâu, ngắm nhìn khuôn mặt nàng, tựa hồ muốn xóa đi nét nhăn khinh sầu giữa trán nàng. Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng thở dài một cái.

Thực ra Đồ Linh Trâm đã sớm tỉnh rồi. Nàng không biết đối mặt với Lý Phù Dao thế nào, đành trốn trong chăn giả ngủ, chờ đến lúc Lý Phù Dao lâm triều, nàng mới nặng nề bước xuống giường.

Một lúc sau, Lý Phù Dao quay về, phát hiện gian giường nhỏ bên ngoài điện trống không, chỉ còn lại một tờ giấy. Lý Phù Dao khẩn trương chạy đến giường lấy tờ giấy lên đọc, đã thấy mấy nét chữ quen thuộc, viết rằng: Hồi phủ ít ngày sẽ về, đừng nhớ ta quá. Đồ Linh Trâm.

Này là gì đây? Hắn đáng sợ vậy sao? Một người trải qua sinh tử cũng không sợ lại tránh hắn như tránh tà?

Lý Phù Dao tức giận đến buồn cười, hắn vò tờ giấy lại, bước ra điện quát lên: “Người đâu!”

Thị vệ lập tức chạy đến: “Bệ hạ có gì phân phó?”

“Chuẩn bị xe, đến Đồ phủ!”

Nói đoạn, hắn lại có chút bực mình đã cốc trà, lúc này mới vẫy tay, mệt mỏi nói: “Thôi đi, lui xuống đi!”

Kể từ khi trị xong Lâu Tần, hoàng quyền đang thịnh, thị vệ không thể làm gì khác hơn là cúi đầu lui xuống.

Lai Nghi điện lúc này im ắng lạ thường, Lý Phù Dao ngã lên giường nhỉ. Hắn một tay giữ trán, một tay mở lại tờ giấy bị vò mai nãy, dần dần vuốt ra. Hắn dán mắt vào nét chữ quen thuộc, lúc này mới cười nhẹ, trùm tờ giấy lên mắt, che đi hai mắt đang tràn ngập bi thương.

Không thấy được hình ảnh nàng, không thấy được nụ cười nàng, Lai Nghi điện tựa hồ so với ngày trước còn tịch mịch hơn.

….

Mà lúc này bên trong Đồ phủ.

Đầu hạ ve kêu rả rích, Đồ Linh Trâm lơ đãng bưng lấy cầm bánh ngọt lên, ngắm sen trong hồ đến ngẩn người. Ô Nha và Đồ Anh đi qua đi lại trước mặt nàng cũng không nửa điểm phản ứng.

Trong ký ức của mình,Đồ Anh chưa từng thấy sư tỷ hồn bay phách lạc như này bao giờ. Nàng cùng Ô Nha nhìn nàng, nàng vẫn không chút để ý.

Đồ Anh thở dài, duỗi tay huơ huơ trước mặt nàng, lo lắng nói: “A tỷ, ngươi có tâm sự à? Không bằng nói ra đi, đừng giấu trong lòng mãi.”

Đồ Linh Trâm lúc này mới bình tĩnh lại, mắt nhìn bánh ngọt trong tay như muốn nướng nó lần nữa không bằng. Qua rất lâu rất lâu sau, nàng mới nhăn mày, ngước nhìn Đồ Anh, nghiêm túc thỉnh giáo: “A Anh, muội nói xem thích một người…là cảm giác thế nào?”

Ve sầu thanh thanh, gió nhẹ thoang thoảng, bốn phía vắng lặng.

Một lúc sau, Đồ Anh và Ô Nha cùng lùi lại một bước như không thể tin được.

Đồ Anh kinh ngạc nhìn tỷ tỷ: “A tỷ…ngươi có người trong lòng rồi?”

Đồ Linh Trâm một mặt nghi ngờ: “Người trong lòng là gì?”

“Ngươi…ôi!” Đồ Anh suy nghĩ một chút, lại thêm kinh nghiệm bản thân, chững chạc nói: “Người trong lòng chính là người mà tỷ yêu thích ấy. Ngươi thấy hắn sẽ thấy vui vẻ, không thấy sẽ nhớ nhung, hắn bị thương sẽ đau lòng, hắn khổ sở sẽ khổ sở, hắn đến gần hay nhìn ngươi lâu ngươi sẽ thấy loạn nhịp…ngươi sẽ không tự giác được đem tất cả hỉ nộ ái ố của bản thân ký thác lên người hắn, dù hắn có ăn không no mặc không ấm cũng sẽ biến thành nỗi lo của tỷ.”

Đồ Linh Trâm cẩn thận suy ngẫm về lời muội muội, trong đầu không ngừng tìm tòi những chi tiết đấy giữa nàng và Lý Phù Dao. Mặc dù không đến mức cao siêu như muội muội nói nhưng thực ra thì nếu Phù Dao vui nàng cũng vui, không gặp hắn sẽ nhớ, hắn bị thương sẽ đau…

Vậy là nàng có yêu hắn hay không đây?

Đồ Anh nhìn vẻ mặt biến hóa thần sầu của tỷ tỷ, cuối cùng chốt hạ: “Bây giờ tỷ đang nghĩ về ai thì người đó chính là người tỷ thích!”

LÝ PHÙ DAO!

Đồ Linh Trâm suýt té, nàng trợn to mắt, cười nói: “Thích hắn? Sao có thể!”

Đồ Anh cười khổ, tỷ tỷ mình cái gì cũng tốt, chỉ có chuyện yêu đương là ngố đến lợi hại, cũng không biết làm sao cho nàng hiểu.

“Theo muội nói, nếu Ô Nha với muội ngã bệnh ta cũng sẽ đau khổ, không thấy các ngươi ta cũng sẽ nhớ nhung, nhưng đây không phải yêu.” Đồ Linh Trâm ngẩng đầu híp mắt lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc phải làm sao mới xác định được tình cảm ta với hắn không phải là tình bạn tình thân mà là tình cảm nam nữ đây?”

“Này đơn giản!”

Một âm thanh bất cần đột ngột vang lên, khiến ba người kia hoảng sợ một phen. Vương Thế Lan không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau Đồ Anh, cầm quạt giấy cười cười: “Chuyện tình cảm thì phải hỏi đến bản vương ta này!”

Ô Nha lộ vẻ khinh thường, Đồ Anh nhìn hắn làm mặt xấu. Chỉ có Đồ Linh Trâm nghiêm túc: “Thỉnh chỉ giáo!”

“Thực lòng yêu một người, là cam nguyện ngủ chung giường với hắn, muốn sinh con cho hắn chứ gì nữa!” Vương Thế Lan thong thả ngồi cạnh nàng, chỉ vào Đồ Anh và Ô Nha nói: “A Anh cô nương là người nhà thì xếp ra ngoài. Lấy Ô Nha làm ví dụ, ngươi sẽ nguyện ý hôn hắn, ngủ chung, sinh con, làm chuyện ngọt ngào sao? Phu thê ấy mà, có nhiều chuyện để làm lắm nha!”

Nghe đến đây Đồ Anh gào lên một tiếng “Yaaaa” , hai tay che mặt nói với Vương Thế Lan: “Sao ngươi lại nhắc đến mấy chuyện xấu hổ này chứ!”

Đồ Linh Trâm nghiêm túc suy nghĩ, hôn Ô Nha, ngủ với Ô Nha, nhất thời cả người nổi da gà, nàng vội lắc đầu: “Cùng với Ô Nha…chưa từng muốn!”

Thế nhưng lúc Lý Phù Dao thể hiện tình cảm với nàng, nàng ngoài chút cảm thấy thất thố ra cũng không thấy đáng ghét. Vậy có thể tính là nàng thích hắn không?

Bất quá sinh đứa nhỏ…cho Lý Phù Dao?

Đồ Linh Trâm thẳng thắng nhìn Vương Thế Lan, nghiêm túc nói: “Cùng người mình thích, làm sao để sinh đứa nhỏ?”

Ngữ khí ngây ngô, Vương Thế Lan phụt cười, hắn nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, nghĩ thầm: Không nghĩ ngươi lại là thế này đó Đồ Linh Trâm!

Sau khi cười đến bải hoải, hắn mở quạt che khuất nửa mặt, cười đen tối: “Sinh con cần kỹ thuật cao, phải là hai bên tình nguyện ngủ cùng nhau, lại hmmm mơn trớn vuốt ve rồi thủy…dung…Ấy đoạn này không thể miêu tả thêm được nữa! Nếu ngươi hứng thú ta có thể cho ngươi mượn sách đọc!”

Còn phải đọc sách, rất khó à?

Mẫu thân Đồ Linh Trâm là người khuê tú, nhà lại không có dì bác gì, chưa ai dạy nàng vấn đề này. Thưở nhỏ nàng ngây thơ hỏi mẫu thân, mình và muội muội được sinh ra như thế nào, kết quả bị mẫu thân cho úp mặt vào cây kiểm điểm…

“Ta từng thấy phu nhân Hoắc Thành Công sinh con, ở ngoài nghe nàng gào khóc môt ngày một đêm, nước nóng bưng vào đều bị nhuộm đỏ. Khi đó ta đã nghĩ người bị lăng trì chắc cũng không đau thế, đến tột cùng là phải yêu một người bao nhiêu thì mới nguyện vì hắn mà chịu thống khổ đến thế.”

Đồ Linh Trâm kiến thức nửa vời, tự lẩm bẩm: “Ta có chút hiểu ra rồi, yêu một người là sẽ vì hắn mà khóc, vì hắn mà chịu đau khổ, lại còn cam tâm tình nguyện.”

Vương Thế Lan phẩy quạt.

“A Trâm, ngươi nói những lời nàng kích trúng tâm hồn bổn vương rồi.” Vường Thế Lan nghiêng đầu chống cằm nhìn nàng, tủm tỉm cười nói.