Không thể hạ thủ, nghĩ không ra biện pháp, trẫm lại không tiện giữa đủ loại quan lại mừng thọ ở lại lâu lắm, lại không muốn về cung, liền chui vào trong phòng Thừa tướng uống trà ăn điểm tâm. Trẫm ăn uống thật sự là happy (vui vẻ), đương nhiên, trong lòng cũng có hy vọng tràn trề —— nếu có người hạ độc thì thật tốt! Với những kinh nghiệm ở đời trước của ta, thủ đoạn hạ độc rất nhiều rất khéo, cho vào nước trà, chén trà, điểm tâm, chén đĩa ăn điểm tâm, nhang thơm, vật trang trí bồn hoa, hoa cỏ cây cối, hoặc là mấy thứ không có độc giống nhau để cùng một chỗ…

Trẫm ẩn ẩn có chút chờ mong và hưng phấn. Nói đến, chuyện trẫm muốn tới chúc thọ ông cụ nhà họ Tiết đã sớm truyền ra, những nhóm thế gia đại tộc bị trẫm tước(cách chức hoặc tước mất một phần đất) một lần lại một lần cùng nhóm dư nghiệt (tàn dư còn xót lại) của tình yêu đích thực của cha hôn quân cũng không nên bỏ qua cơ hội tốt như vậy a, nếu không trẫm sẽ thất vọng đó!

Thừa tướng và cha cùng ông của y trò chuyện được một lúc thì lại đây, hai ông lão qua chiếm chỗ ngồi, đã bị trẫm đuổi ra ngoài. Trẫm không muốn nhìn thấy bọn họ, vậy sẽ khiến trẫm nhận thức sâu rằng trẫm uất ức đến cỡ nào, vô dụng đến cỡ nào, rất phiền lòng!

Ăn uống no say xong có chút buồn ngủ, nằm trên cái giường mềm mại của Thừa tướng, gối lên đùi Thừa tướng, trẫm rất nhanh liền ngủ đến nỗi nước miếng bay tứ tung không biết trời đất gì.

Tỉnh chưởng thiên hạ quyền, túy ngọa mỹ nhân tất. (*) Này là giấc mộng của bao nhiêu con trai xuyên qua a, chính là trẫm cảm thấy áp lực thật lớn, thật lớn thật lớn!

(*khi tỉnh nắm quyền cả thiên hạ, khi say gối lên chân mỹ nhân)

Ngọ nguậy tỉnh lại, vươn tay sờ soạng trên lưng Thừa tướng mỹ nhân một phen, trẫm rốt cục cảm giác được mình đã trở lại —— rút lưỡi ở địa ngục thật là khủng khiếp —— về sau không bao giờ ăn lưỡi heo nữa! Khóc, lưỡi heo chị ta làm ăn ngon, dùng chung với rượu thì cực hạnh phúc, mỗi lần ăn anh trai đều giành với ta!

Khai tiệc, trẫm dẫn ông cụ ngồi xuống vị trí chủ nhà.

Lễ vật mừng thọ trẫm cũng có chuẩn bị. Xét thấy trẫm luôn luôn tiết kiệm, những món đồ chơi quý lỗi thời linh tinh trong kho cũng luyến tiếc, trẫm liền tự tay vẽ một bộ tranh mừng thọ.

Lễ vật mừng thọ ban xuống, trẫm vốn miễn quỳ cho Tiết lão gia để Thừa tướng thay thế, nhưng Tiết lão gia xem xong tranh mừng thọ quá kích động, gắng sức quỳ xuống cảm tạ ân huệ.

Trẫm nhận lễ, nhìn đến ở phía sau là đôi mắt long lanh của Thừa tướng, thở dài. Ai, Cảnh Hoa a, ánh mắt ngươi rất có nhiệt huyết, nhưng mà, cho dù ngươi dùng ánh mắt đó cầu xin trẫm, trẫm cũng không để ngươi tìm ra các ẩn sĩ cao nhân đâu! Đây thật sự là trẫm viết, thân từ trong cung văn hoá ra tới văn nghệ thanh niên, lẽ nào lại không cầm được một hai cây cọ, chỉ là một trăm chữ thư pháp mà thôi, chút lòng thành rồi!

Lễ vật mừng thọ hoàng đế tự tay viết, đương nhiên phải trưng ra một lần, Tiết lão gia luyến tiếc giao vào tay người khác, ra lệnh cho chắt trai lớn nhất tự tay cầm ra chính giữa đại sảnh khoe khoang một phen, rồi nhanh chóng tự mình run run rẩy rẩy thu lại.

Từ nay về sau, Đại Tần lưu hành tranh mừng thọ, trẫm dùng tiền riêng mở ra chuỗi cửa hàng giấy bút hăng hái buôn bán kiếm lời một cây lại một cây.

Tiểu Tam ở tiền phương đánh giặc, trẫm rất là nóng lòng. Tiểu Tam bên kia ngày nào chưa an ổn trở lại, Thừa tướng ngày đó không thể đuổi đi, điểm mấu chốt trẫm rất rõ ràng, bệnh dịch tả còn có thể chấp nhận được, nhưng biên cương tuyệt đối không thể loạn!

Vừa sốt ruột vừa kiếm tiền, trẫm đột nhiên phát hiện thì ra trẫm cũng giỏi kiếm tiền lắm. Trẫm cho xây xưởng giấy, mở một cái lại một cái, cửa hàng giấy bút cũng mở một cái lại một cái, những điều này là do lao động đạt được. Còn có một chút tiền lời, vậy quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.

Nói đến hiểu biết về quyền tài sản quyền sáng chế gì đó, thời cổ đại có thứ này sao?

Công dụng của giấy đều nhận thấy được. Trẫm mở Đồ thư quán, cũng mở khoa cử, bài thi khoa cử chính là dùng đến giấy, cứ như vậy, người đọc sách trong thiên hạ ai không cần tới giấy a! Cung không đủ cầu. Sản xuất giấy không phải quá khó, đối với một số đại gia tộc mà nói phương thức cũng không phải tìm không ra, vì thế, các xưởng sản xuất giấy đồng loạt xuất hiện như măng mọc sau mưa.

Trẫm cười kiểu Eggy (*). Hàng đạo gì đó, không chịu được loại chuyện ngu ngốc này, trước quyền lực tuyệt đối, hết thảy mọi thứ đều là cọp giấy(có tiếng không có miếng).

(* Một nhân vật hoạt hình Trung Quốc)

Phương thức là trẫm tự mình “trải qua thí nghiệm” mà ra! Đồ của hoàng đế dễ trộm như vậy sao?

Trộm đồ của hoàng đế, theo luật, đây là tội gì hình phạt gì đấy nhỉ?

Trẫm rất có kiên nhẫn đợi hẳn mấy ngày, đợi cho những xưởng sản xuất giấy đi vào quỹ đạo mới từng bước từng bước đi thăm dò niêm phong, tịch biên, phạt tiền. Chủ nhà không phục? Gây trở ngại công vụ, luận tội kháng chỉ. Còn quậy? Tịch biên tam tộc. Chủ nhà, nam nữ cùng nhau đi đào kênh. Tôi tớ, nam thì đưa đi Trường Thành, nữ thì gả đến Tây Bắc làm quân tẩu (người con gái cưới lính).

Trẫm đối với Liêu Tiểu Tam thật tốt a, muốn tiền cho tiền muốn quyền cho quyền muốn vợ cho vợ, một hoàng đế ôn nhu biết chăm lo như trẫm đi chỗ nào tìm a, trẫm chính mình cũng thấy cảm động! Trẫm nếu là nữ, trẫm nhất định sẽ tự cưới trẫm, hừ!

Tiểu Tam, không cần cảm động nha, nếu thấy trẫm thật tốt, mau làm phản đi! Cho dù không muốn phản, cũng nhanh mà đánh xong người Hung Nô rồi trở về đi, trẫm rất nhớ người gãi lưng cho trẫm!

Có lẽ là nghe được lời kêu gọi thiết tha của trẫm, cuối năm, Liêu Tiểu Tam thật sự đã quay về. Hơn nữa là đại thắng mà về, tam quân (lục quân, không quân, hải quân) để tang xuất chinh, đánh cho dân tộc Hung nô đều phải lui tám trăm dặm.

Liêu Tiểu Tam không phải trở về một mình, hắn còn mang về một người con gái, một người con gái làm cho cả triều đình lần thứ hai trở nên hỗn loạn.