Bốp bốp bốp ………

Cửa cầu thang truyền đến tiếng vỗ tay giòn giã, Ninh Tự Thủy quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Trà Thần lạnh lùng, như ẩn như hiện nụ cười, đôi môi bạc tình khạc ra lời nói đầy lạnh lẽo: "Đẹp thay một đôi chim tình thâm!"

"Kỷ Trà Thần, anh nghe tôi giải thích, tôi và Tề Hạo thật không có gì . . . . . ."

"Em đang sợ sao?" Kỷ Trà Thần từng bước từng bước ép sát đi đến trước mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên bờ vai khẽ run của cô, ánh mắt âm u quét qua trên người người đàn ông không biết sống chết, lại dám dòm ngó thứ thuộc về hắn.

"Tôi. . . . . ."

"Kỷ tiên sinh, từ trước đến giờ anh cũng không yêu Tự Thủy! Vậy anh cần gì phải trói chặt cô ấy không thả?" Tề Hạo cắt đứt lời của Ninh Tự Thủy, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Thần không hề sợ hãi. Nhìn thấy hắn đi tới, Tự Thủy rất sợ hắn, người đàn ông này rất nguy hiểm, giống như một con dã thú ẩn núp, tùy lúc có thể đem người ta xé nát.

Kỷ Trà Thần giận quá mỉm cười, tao nhã ngồi trên ghế sa lon, con ngươi đen nhánh, sắc bén rất ý vị rơi vào trên người Tề Hạo, nhẹ giọng nói: "Chắc hẳn Tề Tiên Sinh còn chưa biết tôi là ai".

Tề Hạo sững sờ, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Thần cẩn thận quan sát một lúc, vẻ mặt rất quen, cũng không nhớ ra đã gặp qua hắn ở đâu.

"Thiếu gia của chúng tôi tên đầy đủ là Kỷ …… Trà …. Thần". Bạch Kỳ gằn từng tiếng ba chữ cuối cùng.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Tề Hạo tái nhợt, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông tao nhã trước mắt này, trong xương lộ ra lười biếng, trong lúc vô hình có một cảm giác bị đè ép không thể kháng cự. Hắn chính là Kỷ Trà Thần trong truyền thuyết! Kỷ Trà Thần một mình nắm giữ bảy phần trong thế giới ngầm!

Kỷ Trà Thần nghiêng đầu, con ngươi ngước nhìn Ninh Tự Thủy, chậm rãi nói: "Tự Thủy, em còn nhớ rõ có một lần trên phố, có người tìm em muốn xin số liên lạc không?"

Thân thể gầy nhỏ của Ninh Tự Thủy cứng đờ, tay chân cũng toát mồ hôi lạnh. Cô chưa từng quên, cô làm sao có thể quên. Một lần đó, cũng chỉ có một tên nhóc muốn xin số điện thoại của cô, kết quả bị Kỷ Trà Thần cắt đầu lưỡi.

"Kỷ Trà Thần, tôi và hắn thật không có gì. Anh đừng dính líu người vô tội. Đứa bé trong bụng tôi từ trước đến giờ cũng không phải là của hắn! Tôi cầu xin anh bỏ qua cho hắn có được hay không?"

Khóe môi Kỷ Trà Thần cười yếu ớt, gật đầu: "Anh tự nhiên biết đứa bé trong bụng em không phải của hắn. Chỉ là ….em quên rồi. Cho tới bây giờ anh đều không thích người khác dòm ngó những thứ thuộc về anh, cho dù có bỏ xuống, cũng không thể lấy. Tới đây!"

Ninh Tự Thủy nắm đôi tay thật chặt, vào giờ phút này, cô không thể chọc giận Kỷ Trà Thần nữa rồi. Nhìn hắn giống như không tức giận, nhưng thực tế hắn vô cùng tức giận như bị lửa thiêu đốt. Cô chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống, bị bàn tay to của hắn trong nháy mắt kéo vào ngực.

"Bạch Kỳ, khoét hai mắt của hắn, chặt hai tay ném ra ngoài".

"Đừng. . . . . . Kỷ Trà Thần, anh không thể đối xử với bạn bè của tôi như vậy!" Ninh Tự Thủy kinh ngạc gào thét, quên mất Kỷ Trà Thần hận nhất chính là cô nói giúp người đàn ông khác.

Tề Hạo cảm thấy người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, lắc đầu: "Anh không thể làm như vậy. Kỷ tiên sinh, cho dù năng lực của anh rất lớn, anh cũng không có quyền đối xử với tôi như vậy".

"Không có quyền?" Kỷ Trà Thần cười lạnh, giọng nói lạnh lẽo từ trong miệng khạc ra: "Tôi chính là có quyền tuyệt đối. Bạch Kỳ!"

"Vâng, thiếu gia!" Bạch Kỳ bắt được vai của Tề Hạo, trực tiếp nắm giữ mệnh môn, làm cho hắn không cách nào phản kháng lại.

"Đừng. . . . . . Đừng! Kỷ Trà Thần, không nên như vậy làm! Tôi van cầu anh. . . . . . Đừng làm như vậy! Đây là một mạng người . . . . . . Tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!" Ninh Tự Thủy nắm thật chặt áo của hắn, mặc cho nước mắt ở trên mặt tràn lan. . . . . . Làm sao có thể?