Buổi trao quyền chủ tịch của Hoa thị được tiến hành võ cùng thuận lợi, không gặp bất cứ trở ngại nào.

Toàn bộ cổ phần của Hoa Thị liên được giao lại cả cho Tử Đằng.

Sau buổi họp cổ đông chính là phần tiệc chiêu đãi được tiến hành trong tầng của tòa nhà cao nhất Hoa Thị.

Tham dự buổi tiệc có đông đảo nhân viên công ty cùng các đối tác làm ăn và cả những nhà tài phiệt khác.

Bọn họ cùng uống rượu, cùng trò chuyện, cùng tranh thủ tìm thêm những đối tác làm ăn khác.

Tử Đằng tửu lượng kém nên sau khi uống vài ly đã đứng không vững.

Một thiếu gia của tập đoàn kinh doanh thương mại lại đến mời rượu cô: "Chủ tịch Hoa, bất cứ giá nào hôm nay cô cũng phải uống với tôi một ly đấy"

Tử Đằng nghe vậy liên giơ tay từ chối: "Như anh thấy đấy, tôi đã sắp không trụ được rồi"

Anh ta không hề nao núng mà lại càng lấn tới: "Như vậy là cô không nể mặt tôi rồi.

Cô nên nhớ rằng những trang sức của Hoa Thị, một nửa là được bày bán ở trung tâm thương mại do tôi làm chủ đầu tư đấy"

Những lời hăm dọa đó làm Tử Đằng có chút khó chịu.

Nhưng cô không còn cách nào khác đành phải cầm lấy ly rượu mà anh ta mời.

Một bàn tay đưa ra ngay lập tức cầm lấy ly rượu mà Tử Đằng đang cầm.

"Xin cảm phiền vợ tôi hiện đang say rồi.

Tôi là chồng cô ấy, để tôi uống thay chắc là được chứ?"

Phùng Đức Cường bất ngờ xuất hiện.

Vị thiếu gia đó không còn cách nào khác đành miễn cưỡng cụng ly với Phùng Đức Cường: "Thôi được, mời anh"

Hai chiếc ly chạm vào nhau.

Phùng Đức Cường chỉ thoáng chốc uống cạn.

Tên thiếu gia ấy cũng ngay lập tức đi chỗ khác tìm người nói chuyện.

Tử Đằng lúc này mới nói: "Không phải anh nói hôm nay không đến sao?"

Phùng Đức Cường quay sang cô ân cần: "Anh định không đến, nhưng anh lại lo vợ anh sẽ gặp chuyện gì đó giống như hôm bữa anh đã bỏ em ở nơi rừng già nguyên sinh...!

Anh vừa nói đến đây, Tử Đằng ngay lập tức dùng tay che miệng anh lại: "Không cho anh nhắc đến chuyện xui xẻo đó nữa"

Phùng Đức Cường gật đầu: "Thôi được, bà xã không muốn nói thì anh sẽ không nói"

Tử Đằng lúc này dường như nhớ lại chuyện gì đó liền đột nhiên hỏi: "Nghĩ cũng lạ.

Nơi đó có một bộ bộc nguy hiểm như vậy mà chẳng ai nói cho anh hết sao?"

Khi nghe đến chủ đề đó, khuôn mặt của Phùng Đức Cường đanh lại.

.

Ngôn Tình Hài

Nhưng thoáng chốc anh lại khỏa lấp: "Cái này cũng bình thường thôi.

Phùng Đức Cường mỉm cười không nói gì mà một tay kéo cô ra giữa sân khấu, một tay vòng qua eo cô.

Lúc đầu còn có vẻ lúng túng nhưng sau đó điệu valse và hai người nhảy lại vỗ cùng ăn ý với nhau, trong đó còn chứa đựng tình ý tràn đầy nữa.

Tuyết Mai thấy chị mình và anh rể đang tay trong tay liền giục Minh Hải: "Chúng ta ra ngoài nhảy đi chứ nhỉ? Anh nhìn xem, hai người họ nhảy đẹp quá"

Minh Hải đành miễn cưỡng nhận lời vì đang trong đám đông, nếu như anh từ chối sẽ kéo theo rất nhiều chuyện phiền phức.

Có lác đác những cặp tình nhân cũng cùng hòa theo điệu nhảy lãng mạn và cuốn hút đó.

Trên trần nhà, ánh đèn chùm tỏa sáng làm cho căn phòng to lớn cùng thêm lung linh và ảo diệu hơn.

Không biết tình cờ hay cố ý mà hai cặp đó lại khiêu vũ gần nhau.

Tuy nhiên Minh Hải có vẻ rất gượng gạo.

Vòng tay ôm Tuyết Mai của anh cũng vô cùng lỏng lẻo.

Đôi mắt anh lại thỉnh thoảng hướng về Tử Đằng đang vui vẻ cùng Phùng Đức Cường.

Tuyết Mai tức tối liên canh lúc Tử Đằng quay một vòng gần sau lưng cô ta mà lấy chiếc giày thủy tinh dẫm vào chân chị mình một cái.

"Á"

Tử Đằng nhất thời cảm thấy đau nhói ở chân.

Phùng Đức Cường liền nhanh trí kéo cô vào lòng.

Tuyết Mai hớt hải quay sang Tử Đằng nói: "Là em gái bất cẩn xin lỗi chị nhé!"

Tử Đằng dựa vào người Phùng Đức Cường nói: "Không sao.

Dù gì ánh đèn cũng mờ ảo nên không thấy cũng dễ hiểu.

Thật ra chị lo lắng nhất là em đó.

Em đang mang thai phải cẩn thận đi đứng nhiều hơn"

"Vâng"

Tuyết Mai trưng ra bộ mặt cảm động nắm tay Tử Đằng tỏ vẻ quan tâm..