Hàn Viễn Thiên cùng Mạc Cảnh Hiên ra ngoài để Nhan Tịch ở lại cũng Thiên Tâm.

Hai người họ xuống công viên bệnh viện hút thuốc chọn nơi không người qua lại tiện cho việc nói chuyện.

"Đã xác định được mục tiêu chưa?" Hàn Viễn Thiên nhả ra một ngụm khói nhìn về phía trước.

Đôi mắt tĩnh lặng của Mạc Cảnh Hiên rợn sóng, "Có rồi."

Anh từ từ kể lại chi tiết sự việc. Hàn Viễn Thiên nghe đến chuyện Thiên Tâm có quan hệ huyết thống với Châu Hiểu Linh thì giật mình, liền cắt ngang lời anh: "Khoan đã. Châu Hiểu Linh và Thiên Tâm là chị em? Không thể nào, tôi chơi cùng cậu ấy cậu ấy từ nhỏ Bạch gia chỉ có một đứa con gái là Thiên Tâm."

Mạc Cảnh Hiên trầm ngâm trong giây lát mới lên tiếng: "Tôi đã điều tra kĩ rồi, năm đó mẹ vợ tôi sinh ra một cặp song sinh nữ. Nhưng không rõ là tại sao đến lúc nhận con thì chỉ có Thiên Tâm, đứa trẻ còn lại là Châu Hiểu Linh đã bị y tá mang đi. Tôi đã hỏi mẹ vợ tôi bà ấy nói rằng năm đó khi cái thai được hai tháng bà ấy có đi khám một lần, về sau vì không đủ điều kiện nên đến không đi khám nữa. Vì thế cả Bạch gia không ai biết năm đó mẹ vợ tôi là thai song sinh."

Hàn Viễn Thiên chửi thề một tiếng liền buông lời trêu chọc: "Cậu đúng là tốt số, cô chị cô em đều thuộc về cậu."

Mạc Viễn Thiên không vui, dùng ánh mắt sắt như dao nhìn cậu ta: "Cậu đừng nói bậy. Năm đó quả thật tôi và Châu Hiểu Linh yêu nhau nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng."

Nói cách khác anh chỉ thuộc về Thiên Tâm, từ nay về sau chỉ là của riêng cô.

Hàn Viễn Thiện bật cười, vỗ vai anh: "Rất tốt. Nhưng tôi thấy Châu Hiểu Linh là kẻ đáng thương nhất trong câu chuyện này đấy. Cậu định giải quyết cô ta thế nào?"

"Đợi Thiên Tâm tỉnh dậy, để cô ấy toàn quyền quyết định."

Cùng lúc đó chuông điện thoại của anh reo lên, Mạc Cảnh Hiên nhìn cái tên trên màn hình liên nhấc máy.

"Tôi muốn gặp anh."

Mạc Cảnh Hiên: "Được. Vừa hay tôi cũng có chuyện cần nói với cô."

Anh cúp máy rồi quay sang nhìn Hàn Viễn Thiên: "Châu Hiểu Linh tìm tôi, cậu về phòng Thiên Tâm hay muốn đi cùng tôi."

"Tôi đi cùng cậu, muốn xem thử cô gái kia giống Thiên Tâm đến mức nào."

Hai người đi đến phòng Châu Hiểu Linh. Chiều nay cô ta sẽ vào phòng phẩu thuật, chuyện Thiên Tâm bị ngã cầu thang anh vẫn chưa nói cho ông bà Bạch biết.

Đánh giá đầu tiên của Hàn Viễn Thiên về Châu Hiểu Linh là quá giống Thiên Tâm. Nếu như Thiên tâm không hôn mê trên giường thì anh nghi ngờ cô gái đang ngồi đây là cậu ấy.

Châu Hiểu Linh thấy anh không phải đến một mình mà đến cùng người khác liền không vui nói: "Tôi muốn gặp riêng anh."

"Có gì nói đi." Anh không đáp ứng yêu cầu của cô ta.

"Chiều nay tôi phẩu thuật, khi nào anh mới đem xác ông ta đến đây. Nếu như tôi phẩu thuật xong mà không nhìn thấy thứ mình muốn thì anh thừa biết hậu quả rồi đấy."

Giờ thì Hàn Viễn Thiên đã nhận ra một điểm giống nhau của bọn họ nữa chính là tính cách đều ngang ngược, có thù tất báo. Nếu như Châu Hiểu Linh được sống ở Bạch gia thì có lẽ đã không khổ như thế. Chỉ trách số trời.

Mạc Cảnh Hiên không muốn ở lại đây, nếu không nể mặt cô ta là chị em của Thiên Tâm có lẽ cô ta sẽ rất thê thảm vì anh số liệu kia anh đã xử lí xong.

Anh xoay người rời đi chỉ bỏ lại một câu: "Đợi cô phẩu thuật xong tôi sẽ cho cô một bất ngờ."

Châu Hiểu Linh gần như hét lên: "Tôi chỉ cần mạng Mạc Cảnh Hành ngoài ra không cần gì cả." . Ngôn Tình Trọng Sinh

Bước chân Hàn Viễn Thiên khựng lại, anh cũng góp vào một câu: "Cô gái, đừng vội đưa ra quyết định. Có lẽ bất ngờ này còn đáng giá hơn thứ cô đang muốn đấy."