Thiên Tâm quay trở lại công ty thì nghe mọi người không ngừng bàn tán về mình. Họ nói cô dựa vào quan hệ với Viễn Thiên mà mới đi làm vài ngayg đã nghĩ hơn một tuần. Khó nghe hơn là cô chỉ giỏi leo lên giường đàn ông để có vị trí này. Những lời nói thật sự rất chói tai, nhưng Thiên Tâm vẫn giữ im lặng. Bởi vì nghĩ một tuần nên việc của cô chất như núi, ngoài Hạ Chi ra không ai muốn giúp đỡ cô.
Đa số bọn họ đều ghen ghét, đố kỵ. Vì Hạ Chi giúp cô rất nhiều việc nên cô đã mời cô ấy ăn trưa.Hạ Chi dẫn cô đến một quán ăn nhỏ gần Hàn thị. Món ăn ở đây rất vừa miệng, phải nói là ngon hơn những nhà hàng năm sao mà cô thường ăn."Cả tuần qua cô đi đâu mà nghĩ làm thế?" Hạ Chi vừa ăn vừa hỏi cô."Tôi bệnh phải nằm viện." Cô trả lời đúng với trọng tâm câu hỏi, không muốn nói nhiều.Hạ Chi hỏi thăm cô vài câu. Khi thanh toán xong hai người quay trở về làm việc. Trưởng phòng đúng lúc đó vào thông báo thứ năm tuần này công ty sẽ tổ chức một buổi kỉ niệm mừng ba mưoi năm thành lập Hàn thị. Tổng giám đốc đề nghị mọi người đều tham gia.Buổi chiều Thiên Tâm được tan ca sớm nên cô đi taxi đến thẳng Mạc thị. Bởi vì không thông báo cho anh trước nên đến cửa thì bảo vệ chặn cô lại. Cô lấy điện thoại gọi cho Từ Phóng, bảo anh xuống đón mình và đừng để Cảnh Hiên biết.Rất nhanh sau đó cô đã thuận lợi lên đến tầng cao nhất Mạc thị, đứng trước phòng anh, cửa chỉ khép hờ. Cô nghe loáng thoáng anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó."Tiếp tục tìm kiếm đi. Sống phải thấy người chết phải thấy xác."Thiên Tâm không hiểu gì, anh muốn tìm ai?Mạc Cảnh Hiên nói chuyện điện thoại xong nhìn thấy cô đang đứng ở cửa nhìn mình. Anh nhanh chóng thu lại dáng vẻ lạnh lùng kia trở lại vẻ ấm áp thường ngày khi gặp cô."Sao em không đợi anh đến đón?" Anh tự nhiên ôm lấy eo cô."Tan ca sớm nên em muốn đến tìm anh. Anh xong việc chưa?""Vẫn chưa, nhưng em ở đây có lẽ tầng suất làm việc sẽ nhanh hơn vì tâm trạng thoái mái."Anh vừa nói vừa ôm cô tới bàn làm việc ngồi xuống ghế rồi kéo cô ngồi lên đùi mình."Đây là công ty đấy." Thiên Tâm định đứng lên, tay anh siết chặt lấy eo cô không cho cơ hội tẩu thoát."Em ngồi yên, nếu không ạn sẽ không kiềm chế nổi mà như lần trước đấy." Mạc Cảnh Hiên nhéo vào eo cô, giọng nói rất trầm.Những hình ảnh lần trước liên tục xuất hiện trong đầu Thiên Tâm. Đó là thứ của hai người, là do cô chủ động quyến rũ anh. Nghĩ đến đây mặt cô đỏ bừng nhưng vẫn biết thân biết phận không dám nhúc nhích.Mạc Cảnh Hiên cứ như vậy ôm cô trong lòng mà giải quyết công việc. Thiên Tâm nhàm chán gục đầu vào vai anh nghịch điện thoại. Lâu sau đó anh mới lên tiếng: "Đói rồi?"Cô gật đầu,"Vừa đói vừa chán."Anh vỗ vào mông cô, không vui nói:"Ở cạnh anh làm em thấy chán à?"Ông xã lại giận rồi, phải dỗ thôi.Cô ôm lấy cổ anh, hôn chụt một cái lên má anh rồi lắc đầu,"Được ở bên anh là hạnh phúc nhất. Không chán."Khóe môi anh cong lên, véo mũi cô nói:"Ngoan lắm."Thiên Tâm nhìn anh cười mà đần ra. Ông xã cô bình thường đã đẹp trai rồi bây giờ cười lên lại đẹp nghiên nước nghiên thành như thế. Không được, cô không để anh đem gương mặt hại nước hại dân này ra ngoài.Cô đưa tay che miệng anh lại, "Anh không được phép cười với cô gái khác đấy. Không, anh không được cười khi xung quanh có người. Chỉ được cười với em."Anh vẫn nhìn cô cười không nói gì, Thiên Tâm thẹn quá hóa giận cắn mạnh vào càm anh nói, "Có nghe em nói không hả?" Cô cắn mạnh làm anh khẽ rên lên một tiếng. Nhưng bà xã cố tình để lại dấu vết trên người anh, làm anh rất thõa mãn gật đầu:"Được, em nói gì anh đều nghe." "Ngoan lắm." Cô xoa xoa vào chỗ mình vừa cắn. "Thế có thưởng không?" Anh cầm lấy bàn tay mềm mại đang xoa càm mình đưa lên môi hôn. "Muốn thưởng gì nào?" Mạc Cảnh Thiên nói gì đó vào tai cô mà khiến hai tai Thiên Tâm đỏ bừng. Cô biết ngay mà, chẵng thể đứng đắn được bao lâu. Hai người vờn nhau một lúc mới rời khỏi Mạc thị về nhà. Chuyện cô vô tình nghe bên ngoài phòng anh cô quyết định giữ im lặng. Anh biết cô đã nghe thấy nhưng anh không muốn nói thì chắc chắn có lí do của nó.