“Triệu Nhân Uyên. Anh thật sự khiến cho tôi ghê tởm.”

Ném xuống câu này, Diêu Hữu Thiêu cũng bỏ đi không quay đầu lại.

Triệu Nhân Uyên muốn kéo cô, lại nhìn trên người mình chỉ mặc áo choàng tắm.

Không có cách đuổi theo, lại không cam tâm để cô đi như vậy. Anh ta ở phía sau tức giận đến giậm chân.

“Diêu Hữu Thiên, cô đi để làm gì? Cô thật sự đi mua bao cho người đàn ông kia? Cô, cô, người phụ nữ phóng đãng này, cô. Cô không biết xấu hổ. Cô vong ân phụ nghĩa.”

Đối với tiếng mắng chửi của Triệu Nhân Uyên, Diêu Hữu Thiên có tai như điếc. Chỉ khi nghe thấy câu vong ân phụ nghĩa kia, đôi bàn tay buông xuống ở bên người, cùng nắm lại thật chặt.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

Trong nhà hàng.

Từ Tư Nhiễm nhìn Diêu Hữu Thiên ngồi ở đối diện mình, vừa mới chọn một bàn lớn thức ăn, lúc này đang mãnh liệt đút vào trong miệng. Trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc.

“Thiên Thiên, cậu có ổn không?” Cho dù là cô mời khách, cũng không cần dùng cách ăn như vậy đâu.

“Mình rất ổn.” Chẳng qua là bị phụ tình mà thôi, có cái gì mà không ổn.

.

Ngoài miệng Diêu Hữu Thiên nói như vậy, nhưng chỉ có chính cô biết, cô có nhiều khổ sở ra sao. Thậm chí vừa rồi cô không biết mình đi ra khỏi khách sạn thế nào, không biết mình đi tới nhà hàng này thế nào.

Cô hoàn toàn chỉ phản ứng dựa vào bản năng.

“Không phải à. Cậu muốn kết hôn, cậu ăn như vậy không sợ mập sao?”

Nếu như mập mặc áo cưới sẽ không đẹp. Từ Tư Nhiễm không tin Diêu Hữu Thiên không để tâm. Mỗi người phụ nữ đều muốn làm cô dâu xinh đẹp nhất.

Diêu Hữu Thiên nuốt thức ăn trong miệng xuống, lại uống một ngụm canh, lúc này mới ngẩng đầu đối mặt với Từ Tư Nhiễm: “Sẽ không có lễ cưới.”

“...” Có ý gì vậy? Từ Tư Minh không hiểu rõ.

“Ý tứ chính là, lễ cưới hủy bỏ rồi. Sẽ không có lễ cưới.” Diêu Hữu Thiên bỏ một miếng thịt bò vào trong miệng, dùng sức nhai, dùng lực giống như miếng thịt đó chính là thịt của Triệu Nhân Uyên.

Sau khi nuốt miếng thịt trong miệng xuống, thản nhiên nói một câu: “Vừa nãy giúp cậu giao quần áo, phát hiện anh ta cùng với một người phụ nữ khác ở khác sạn. Cho nên ———— ”

.

Nhún vai một cái, không cần nói câu sau, Từ Tư Nhiễm cũng đã hiểu.

Mở lớn hai mắt, khuôn mặt thanh tú của Từ Tư Nhiễm tràn đầy vẻ kinh hãi.

Yêu nhau bốn năm. Triệu Nhân Uyên và Diêu Hữu Thiên cũng xem như là một đôi được công nhận trong khuôn viên trường đại học năm đó. Lại càng không nói, năm đó hai người đều là tài tử giai nhân, là một đoạn giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân trong khuôn viên trường.

Tình cảm bốn năm, hôm nay trở thành tình cảnh này. Thật khiến cho người ta thổn thức.

“Thiên Thiên, cậu ——”

“Cậu yên tâm đi, mình không sao.” Lòng rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Thế nhưng trên mặt, lại vẫn là vẻ vân đạm phong khinh*.

*Vân đạm phong khinh: mây thưa gió khẽ, ý chỉ vẻ ôn hòa, thoải mái.

Nhưng cá tính của cô chính là như vậy, nếu không ổn, nếu không thoải mái, cũng không thích khiến người bên cạnh lo lắng theo.

“Đừng nghĩ nhiều, Thiên Thiên, người đàn ông tiếp theo sẽ rất tốt thôi.” Từ Tư Nhiễm và Diêu Hữu Thiên cũng đã quen biết nhiều năm, làm sao lại không hiểu rõ cá tính của cô.

Nhất thời cũng không nghĩ ra lời nào khác, chỉ có thể an ủi Diêu Hữu Thiên như thế. Trong lòng hận chết cái tên “khiến người khác oán hận” kia vô liêm sỉ như vậy.

Diêu Hữu Thiên trầm mặc không nói, người đàn ông tiếp theo? Cô đâu còn có tinh lực đi tìm người đàn ông tiếp theo chứ?

Vừa nghĩ tới tiếng mắng đầy miệng của Triệu Nhân Uyên. Còn có dáng vẻ người phụ nữ kia dính sát vào cơ thể của anh ta, thật ra Diêu Hữu Thiên đã hối hận. Hối hận tại sau lúc ấy mình không vung cho Triệu Nhân Uyên hai cái bạt tai.

Nhưng cuối cùng cô không làm như vậy, bởi vì một câu vong ân phụ nghĩa sau cùng của Triệu Nhân Uyên.

.

Vong ân phụ nghĩa, quả thật Triệu Nhân Uyên có ơn với cô. Hơn nữa còn là ơn cứu mạng.

Đó là thời điểm vừa mới kết thúc kỳ huấn luyện quân sự vào đại học, một đoàn tân sinh viên các cô, hẹn một nhóm bạn vài người tương đối thân nhau cùng đi leo núi.

Kết quả cô không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô ngã xuống chân núi.

Là Triệu Nhân Uyên một thân một mình đi xuống cứu cô lên núi. Lãi cõng cô đi đường núi năm sáu tiếng đồng hồ đưa cô đến bệnh viện, cứu cô về.

Nếu như không có anh ta, mình đã chết từ lâu rồi.

Bây giờ cô vẫn nhớ rõ, khi đó, đầu của cô bị đập vào tảng đá, ý thức cả người mê man, trong lúc mơ màng, thì cảm giác được bờ vai dày rộng của Triệu Nhân Uyên. Tấm lưng như vậy khiến người ta yên tâm, tràn đầy cảm giác an toàn.

.

Nhưng hiện tại, lại có thể đối xử với cô như vậy. Tại sao Triệu Nhân Uyên năm đó lại thành ra bộ dạng như bây giờ?

Là vấn đề của cô? Hay là vấn đề của anh ta?

Lại đặt toàn bộ sự chú ý lên trên thức ăn một lần nữa, cũng dồn nén những giọt nước mắt vốn muốn trào ra quay trở lại.

Cô là Diêu Hữu Thiên, cô không khóc.