“Lam Dư Khê, tuy tôi không biết rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất luận thế nào, chỉ cần chúng ta vẫn còn sống, thì chúng ta đều nên trân trọng bản thân, đúng không?” lời cô nói là để cho anh nghe và cũng chính là để nói cho bản thân mình.

Tuy, Lam Dư Khê thể hiện ra ngoài rằng anh ta sống rất thoải mái, nhưng, Diệp Dĩ Muội lại luôn có một cảm giác rằng anh làm như vậy, chẳng qua chính là một cách trốn tránh mà thôi.

Quá khứ có khó khăn thế nào nhưng đó cũng là một phần của cuộc sống, nếu như không đối mặt được, vậy thì chẳng khác nào phủ định quá khứ của bản thân.

“Đúng, chúng ta đều nên trân trọng bản thân.” Lam Dư Khê gật đầu, cười cười trả lời cô.

“Ừm!” cô bị nụ cười của anh ảnh hưởng rồi, cô cũng nhìn anh cười.

Khi cô cười một bên má bị đấm liền rất đau, làm cô cười rồi liền suýt xoa một tiếng, nhăn mặt lại.

“Đau lắm đúng không?” anh nhìn một bên má của cô vẫn còn sưng lên, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy có lỗi và thương cô.

“Đúng thế, rất đau!” Diệp Dĩ Muội cầm lấy túi chườm đá bên cạnh, chườm vào một bên má của mình, nhìn vào gương xe rồi nheo mày lại.

Đau, cô có thể chịu được, thế nhưng lát nữa về tới nhà Tần Hàm Dịch nhìn thấy cô biết ăn nói thế nào?

Nếu để Tần Hàm Dịch biết được nguyên nhân thật sự anh sẽ lại nổi đóa lên với cô, nói không chừng còn thốt ra những lời khó nghe.

“Dĩ Muội, việc này tôi sẽ giải thích với Hàm Dịch.” Lam Dư Khê nghĩ cũng thấy đau đầu, nhưng anh chủ động nói rõ ràng ra trước sẽ tốt hơn là để tự Diệp Dĩ Muội đi đối diện với Tần Hàm Dịch.

“Không cần đâu, tự tôi nói là được rồi.” cô hiểu Tần Hàm Dịch, càng có người bảo vệ cô anh càng tức giận.

Còn về việc tại sao anh lại như thế, cô cũng không biết, coi như là anh không thích cô thì làm thế đi!

“.......Vậy được!” Lam Dư Khê liếc mắt nhìn cô thăm dò, trong lòng tuy là vẫn không yên tâm, nhưng cũng không làm khó cô: “Đi ăn cơm thôi, vất vả cả ngày rồi, chắc cô cũng đói rồi đúng không?”

“Thôi không đi nữa, bộ dạng này của tôi mà đi ăn cơm có mà dọa người trong quán ăn sợ chết khiếp!” Diệp Dĩ Muội tự chỉ tay vào mặt mình, cô không muốn trở thành tâm điểm chú ý trong quán ăn.

“Ừm, cúng đúng, tránh bị hiểu lầm, tôi lại ra tay bạo lực với phụ nữ, danh tiếng của tôi có mà lại chẳng còn nữa.” Lam Dư Khê vuốt cằm rồi cười cười nói.

“Lam Dư Khê, mặt tôi vốn dĩ là do bị anh đánh còn gì, làm gì phải hiểu lầm đâu?” Diệp Dĩ Muội cố ý đả kích anh, rồi lại cười “ha ha”, không hề có ý trách móc.

“Mỹ nhân, giữ thể diện cho tôi chút đi được không hả?” Lam Dư Khê giả bộ nhìn Diệp Dĩ Muội với khuôn mặt đáng thương. 

“Được, vậy anh hùng đã có thể lái xe đi chưa?” Diệp Dĩ Muội vừa cười vừa lắc đầu, cái người này đúng vẫn là một đứa trẻ.

“Tuân lệnh.” Lam Dư Khê không chút chậm trễ, lập tức khởi động xe.

Diệp Dĩ Muội vẫn khẽ cười quay sang nhìn anh, rồi cả người cô dựa vào ghế.

Cả ngày bao nhiêu là chuyện, cô mệt không chỉ có cơ thể, mà cả còn tim cũng rất mệt mỏi.

Lúc này khó lắm mới có một người ở bên cạnh bản thân, thư giãn một chút cũng tốt.

Lam Dư Khê quay đầu sang nhìn Diệp Dĩ Muội, thấy cô nhắm hai mắt lại, đôi lông mày hơi nheo lại như đang suy nghĩ gì đó.

Hôm nay anh đã làm liên lụy đến cô, anh phải làm thế nào thì cô mới bớt phải chịu khổ một chút đây?

Anh vừa lái xe vừa suy nghĩ làm thế nào để tốt nhất cho cô.

Cảm quãng đường không ai nói gì, mỗi người đều có suy nghĩ cho riêng mình, nửa tiếng sau, chiếc xe màu đỏ đỗ lại dưới một gốc cây cổ thụ phía ngoài căn biệt thự cổ.

Diệp Dĩ Muội cảm nhận thấy chiếc xe dừng lại, mở mắt ra, nhìn căn biệt thự: “Đây là đâu?”