Cô không phải đang đoán, mà là nỗi đau của anh cô cảm nhận được, là sự cảm nhận bằng cả con tim.

“Đừng có lôi Hạ Lam vào đây.” Tần Hàm Dịch đột nhiên tức giận, gầm lên với cô.

Anh đã hạ mình nói ra như vậy rồi, tại sao cô vẫn hiểu lầm ý anh?

“Sao hả? tôi nói chạm vào nỗi đau của anh rồi à?” Diệp Dĩ Muội ngẩng đầu lên nhìn anh, lại một lần nữa hiểu lầm ý anh.

Cô có thể cảm nhận thấy nỗi đau trong lòng anh nhưng lại không đoán ra được tâm tư của anh.

“Diệp - Dĩ - Muội!” anh bị chọc cho mặt tái xanh đi, bàn tay anh bóp lấy cằm cô: “Cô không xứng để đoán tâm tư của tôi.”

Trên thương trường, anh là người không có đối thủ, nhưng trong chuyện tình cảm, anh lại không biết thể hiện thế nào, thậm chí là xấu hổ khi thể hiện.

Khó khăn lắn anh mới đột nhiên muốn thể hiện một lần, nhưng lại bị Diệp Dĩ Muội “chà đạp” lên như thế, anh vì muốn đem tất cả những gì vừa thể hiện che giấu đi nên chỉ có thể xấu hổ quá mà trở nên tức giận.

“Tần Hàm Dịch, không có ai muốn đoán tâm tư của anh làm gì, hay sống hay chết thì có liên quan gì tới tôi?” Diệp Dĩ Muội bị lời nói của Tần Hàm Dịch làm cho tức giận, cũng bắt đầu không tiếc lời nói lại anh.

Bàn tay đang bóp lấy cằm Diệp Dĩ Muội của anh run lên, lời nói của cô giống như một gáo nước lạnh dội vào làm anh tỉnh hẳn rượu.

Anh đang làm cái gì thế này? Đang cầu xin một cô gái nghèo khổ bố thí tình cảm à?

Không, người phụ nữ như thế này không xứng ở bên anh.

Mẹ anh từng nói, dòng máu của anh là dòng máu cao quý, ngay từ khi sinh ra đã được sắp đặt là người thượng đẳng cao quý, ở cùng với người đẳng cấp thấp hơn như thế chỉ làm hạ thấp thân phận của anh. 

Vậy là, anh hất tay đẩy cằm Diệp Dĩ Muội ra, giật lấy một tờ giấy ăn, không ngừng lau đi lau lại bàn tay vừa bóp vào cằm cô.

Anh cố ý làm vậy, Diệp Dĩ Muội không quan tâm tới anh thì anh cũng chẳng thèm để ý tới cô.

Diệp Dĩ Muội nhìn hành động của anh đúng là tức sôi máu lên, rốt cuộc anh là loại người gì? Anh tới quấy rầy cô trước mà, bây giờ lại với cái bộn dạng như sợ cô lây bệnh truyền nhiễm cho anh vậy.

Có điều, cô chẳng thèm so đo với anh, tránh lát nữa anh lại lấy cái gì để uy hiếp cô, như vậy chẳng khác nào cô tự tìm tới phiền phức.

Tần Hàm Dịch sau khi lau chán chê, liền vứt tờ giấy ăn nhàu nát vào mặt Diệp Dĩ Muội, không đợi cô phản ứng lại, anh đã quay người đi ra khỏi căn phòng.

“Tần – Hàm - Dịch!” Diệp Dĩ Muội nghiến răng gọi tên anh, lấy chân di lên tờ giấy anh vừa vứt lại, cũng không thể làm dịu cơn tức giận trong lòng cô.

Bây giờ cô đang thực sự thấy may mắn, may mắn vì lúc trước khi anh nói cô yêu anh, cô không quên mất khả năng của bản thân mình mà buột miệng nói theo anh, bằng không anh chưa chắc đã không soi mói cô!

Người đàn ông kì quái này, có phải là trúng gió rồi không?

Ngồi trên ghế sô pha, Diệp Dĩ Muội thực sự cảm thấy ở cùng người đàn ông này, có một cảm giác bất lực không diễn tả được.

Anh thỉnh thoảng lại làm khó cô, rồi lại không muốn để cho cô được yên.

Cô đã làm mọi chuyện như ý anh, nhưng anh vẫn không hài lòng.

Rốt cuộc anh muốn cô phải làm gì, anh mới hài lòng đây?

Nỗi đau mất mẹ, tìm không ra thủ phạm cô đã tự rất trách bản thân mình, sự tức giận và phẫn nộ đối với Tần Hàm Dịch, rất nhiều cảm xúc trong cô lúc này, đêm nay Diệp Dĩ Muội lại một đêm không chợp mắt.

Cô tuy đã sống ở thành phố này hai mươi mấy năm, nhưng người có thể qua lại được cũng không nhiều.

Không phải cô không hiểu chuyện để có thể hòa hợp với người khác, mà là những tin đồn xấu về cha dượng cô có ở khắp nơi, mọi người đều không muốn quen biết, qua lại với cô.

Vì thế, cô cũng cô độc chẳng kém gì Tần Hàm Dịch.

Hai con người cô độc vốn dĩ nên tự sưởi ấm cho nhau, nhưng cả hai đã đều thất bại, ngược lại còn không ngừng làm tổn thương nhau.

Đêm nay người mất ngủ không phải chỉ có một mình Diệp Dĩ Muội, Tần Hàm Dịch cũng ngồi cả một đêm ở thư phòng....