Cô không nói gì, trong lòng thầm chúc phúc cho anh.

Một lúc lâu sau, phần dưới cơ thể cô bị ướt mới làm Diệp Dĩ Muội chú ý và đưa cô trở về với thực tại.

Cô cúi đầu xuống nhìn, lúc này mới phát hiện nước trong chiếc bồn rửa tay đã chảy tràn ra và làm ướt chiếc váy của cô.

“Lam Dư Khê.....” cô lúng túng đẩy Lam Dư Khê ra: “Nước chảy hết ra rồi.....”

Lam Dư Khê đứng thẳng dậy, lập tức vặn vòi nước lại, bế Diệp Dĩ Muội lên.

Nhìn nước chảy xuống theo chiếc váy của cô, khuôn mặt anh tú của anh lúng túng ngại ngùng hơn bao giờ hết.

“Lam Dư Khê, có thể thả tôi xuống được không, sau đó tìm giúp tôi một bộ quần áo.” Diệp Dĩ Muội thấy bộ dạng lúng túng của anh, chỉ có thể lên tiếng nhắc anh.

“Được. Tôi bế cô ra ngoài trước đã!” Lam Dư Khê vừa mới đi ra khỏi cửa phòng tắm, Diệp Dĩ Muội liền lập tức kéo tay áo anh: “Để tôi trong nhà tắm là được rồi, tránh ra ngoài lại làm ướt những chỗ khác.”

“Được, đợi tôi một lát.” Lam Dư Khê lại đặt cô lên thành bồn tắm, nhanh chân đi ra ngoài.

Diệp Dĩ Muội nhìn những bước chân luống cuống của anh, cô lắc đầu cười cười.

Anh có phải khắc tinh của cô không vậy, dường như lần nào ở cạnh anh bản thân cô cũng đều vô cùng nhếch nhác.

Lam Dư Khê nhanh chân chạy lên tầng, đi tới phòng thay đồ, nhìn vào chiếc váy màu đỏ được treo ngay ngắn bên trong, động tác lại có phần do dự.

Cô ấy chỉ yêu màu đỏ, giống như tính cách của cô ấy vậy – luôn cuồng nhiệt.

Sở thích của cô ấy và Diệp Dĩ Muội khác nhau một trời một vực, nhưng Diệp Dĩ Muội thỉnh thoảng để lộ ra những nỗi đau không thật rõ nét – điều này giống hệt với con người vốn dĩ của cô gái đó.

Trước mặc mọi người cô ấy nhiệt tình, nhiệt huyết, hoạt bát vui vẻ. Nhưng phía sau đó thì thường một mình trốn trong một góc với những nỗi đau riêng.

Cô ấy từng nói, cô muốn toàn thế giới này phải nhìn thấy, cô ấy sống rất tốt, rất tốt.....

Vì thế, sự nhiệt tình sự nhiệt huyết và yêu mà đỏ của cô chẳng qua cũng chỉ là diễn cho người khác xem mà thôi.

Về sau, cô ấy đã ra đi trong sự nhẹ nhàng nhưng lại để lại cho anh một nỗi đau không bao giờ xóa nhòa đi được.

Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi đi, sự chạy chốn làm cho vết thương của anh không ngừng càng lớn hơn.

Có thể, tới lúc phải đối diện với tất cả rồi.

Anh khẽ cười đau khổ, sau đó cầm chiếc váy mới chưa từng được mặc một lần đi ra khỏi phòng để đồ.

Trước đó, anh không cho phép bất kì ai động vào chiếc váy ở trong này.

Thậm chí, lần đó khi mà chị anh khuyên anh bỏ chiếc váy đi, anh đã như nổi khùng lên.

Tiếp sau đó, tự anh cũng không đối mặt được với tất cả những điều này, sau đó liền đi Paris, đã nhiều năm chưa từng trở về.

Lần này khi về cùng với Diệp Dĩ Muội anh không hề nghĩ, thậm chí còn quên mất nguyên nhân làm anh không chịu trở về.

Đợi tới khi đặt chân lên mảnh đất này, trong lòng anh mới thấy đau xót và cay đắng, không thể không thừa nhận rằng cô gái đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời anh này, đối với anh lại có một ý nghĩa đặc biệt như vậy. 

Nếu Tần Hàm Dịch đối với cô không có chút cảm giác nào, anh có thể để người anh em nhường cô gái này.

Nhưng, tình hình bây giờ rõ ràng không phải vậy, Tần Hàm Dịch đối với Diệp Dĩ Muội đã có chút động lòng, chỉ là bản thân anh không phát hiện ra mà thôi.

“Dĩ Muội, mau mặc vào này, tránh để bị lạnh.” Anh đưa chiếc váy cho Diệp Dĩ Muội, đang định quay người bước đi liền nhìn thấy cô đột nhiên nheo mày lại.

“Sao thế?” anh nhìn chiếc váy: “Xin lỗi, ở đây tôi chỉ có chiếc váy màu đỏ thôi!”

“Không sao.” Diệp Dĩ Muội lúng túng lắc đầu: “Anh ra ngoài trước đi.”

Nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại cô mới thở phào một tiếng.

Không phải cô ghét màu đỏ, chỉ là chiếc váy này làm cô nhớ tới cơn sóng gió mà chiếc váy cưới thiên sứ đem lại.

Có điều, ngoài việc thay chiếc váy này ra thì hình như cô không còn có sự lựa chọn nào khác.

Mang theo một dự cảm không hề tốt lành, Diệp Dĩ Muội thay chiếc váy mà Lam Dư Khê đưa cho cô, sau đó bám vào tường, cô cẩn thận từ từ đi ra cửa phòng tắm, kéo cánh cửa đang đóng chặt đó ra.