Nhìn Cố Ái ngồi thụp xuống, cúi đầu chăm chú xem chỗ tay bị sưng đỏ cho mình, Otto đột nhiên cầm lấy tay cô, ngừng động tác của cô lại.

“Ái Ái, ngẩng đầu lên nhìn anh đi.” Otto nói với cô, nhưng Cố Ái chẳng những không ngẩng đầu lên mà còn cúi đầu xuống thấp hơn.

Buông những lời tổn thương đến Lâm Trình, trong lòng cô nhất định vô cùng khó chịu, lúc này cô hẳn đang rất muốn khóc ra, Otto khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của Cố Ái: “Nếu trong lòng không thoải mái thì hãy khóc đi.”

Chỉ chốc lát sau, Otto chợt nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ phát ra từ cô gái bên cạnh mình: “Otto, lẽ ra em không nên quay về đây.”

“Nếu em không quay trở lại để cởi bỏ khúc mắc trong lòng, thì em vĩnh viễn sẽ không cảm thấy vui vẻ thực sự được nữa. Ái Ái, anh sẽ giúp em, giúp em tìm về đáp án mà em mong muốn.” Chính là câu trả lời cô không tìm thấy bao lâu nay, rốt cuộc Lâm Trình có thật lòng yêu cô hay không…

Trấn an Cố Ái, trong lúc vô tình Otto ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, đã thấy bên ngoài không biết từ khi nào tuyết đã rơi trắng khắp trời.

“Ái Ái, tuyết rơi rồi.” Thanh âm Otto mang theo một chút hưng phấn, Cố Ái lau nước mắt, cũng ngẩng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, những bông tuyết trắng như lông ngỗng đang nhẹ nhàng rơi xuống.

Tuyết rơi thật rồi.

Bên trong nhà hàng được sưởi ấm vừa chừng, không khí ấm áp nhẹ nhàng như mùa xuân, cùng với bầu không khí lạnh như băng bên ngoài khác nhau một trời một vực, khung kính vốn trong suốt của cửa sổ đã bị hơi nước làm mờ đi.

Cố Ái đi đến bên cạnh cửa sổ, khẽ cúi người, đưa tay lau vết mờ hơi nước, xuyên qua lớp thuỷ tinh trong vắt thưởng thức cảnh sắc bên ngoài: “Khi còn bé, mỗi khi có tuyết rơi, ông nội thường đưa em tới hoa viên trong vườn đắp người tuyết.”

Nhớ đến ông nội, Cố Ái đột nhiên có chút nghẹn ngào.

Ông nội đã mất, ông không còn trên đời nữa.

Ngày thứ ba quay trở lại thành phố S, cô như vô tình hỏi thăm đến Cố lão gia chủ nhân của khu thương mại Ái Diệu, có người đã nói cho cô biết, Cố lão gia đã qua đời từ hai năm trước…

Hai năm trước, nói cách khác, ở năm thứ hai khi cô rời khỏi thành phố S sang Zurich, ông đã không còn nữa.

Nhìn ngoài cửa sổ, Cố Ái vô thức lấy tay lau hơi nước trên khung cửa kính, trong lòng không ngừng tự hỏi ông nội có trách cô hay không? Trách cô đã bất hiếu như thế, bỏ sang Zurich mà không một lời từ biệt.

Nhìn những bông tuyết ngoài trời, ánh mắt Cố Ái đột nhiên như dừng lại ở nơi nào đó.

Dường như Lâm Trình vẫn còn chưa rời đi, cô nhìn đến nơi anh đỗ xe. Xe của anh vẫn còn đậu trong bãi đỗ của nhà hàng.

Không hiểu sao trong lòng cô bỗng cảm thấy chút vui mừng.

“Ái Ái, nhìn thấy gì mà vui vẻ như vậy?” Nhìn khóe miệng Cố Ái khẽ cong lên, Otto cũng không kiềm lòng được mà mỉm cười theo.

Cố Ái quay đầu sang nhìn anh một cái: “Là những bông tuyết ngoài kia, nhẹ nhàng rơi xuống đất, cảm giác vô cùng tuyệt mỹ.”

Nhìn tuyết rơi cũng có thể hưng phấn như vậy sao? Cô quả là một người dễ dàng thỏa mãn, Otto chỉ nhướng mày, im lặng không nói thêm điều gì.

Nhưng đến khi hai người cùng đi ra khỏi nhà hàng, Otto như hiểu ra được điều gì: Cố Ái vui vẻ nhoẻn miệng cười kỳ thật không phải vì ngắm tuyết rơi, mà là bởi vì cô phát hiện ra Lâm Trình vẫn còn chưa rời đi.

Đây là trận tuyết rơi đầu tiên trong năm, lúc này, tuyết đã càng ngày càng dày hơn.

Thấy hai người họ xuất hiện ở cửa, Lâm Trình xuống xe, mặc cho tuyết rơi trắng đầu, từng bước đến bên cạnh Cố Ái, bung dù ra đưa cho cô, nét mặt không chút thay đổi nhìn cô: “Em giúp anh che dù, anh sẽ đỡ Otto lên xe.”

Anh nói xong, liền cúi người xuống bế cả người Otto lên.

“Cảm ơn.” Otto lễ phép nói cảm ơn.

“Không có gì.” Ngữ khí còn lạnh hơn băng, nhưng mỗi hành động anh làm lại khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Lên xe, Lâm Trình nhìn qua kính chiếu hậu cẩn thận quan sát Otto, tiếp tục lạnh lùng nói: “Anh đã chăm sóc Ái Ái ba năm, tôi thật sự vô cùng cảm kích, nay anh đến thành phố S rồi, tôi cũng nên tận tình tiếp đãi, nơi anh ở tôi đã cho người an bài ổn thoả, ngay tại khách sạn năm sao cao cấp gần đây, bây giờ tôi sẽ lái xe đưa anh qua đó.”

Otto cười: “Vậy cảm ơn anh.” Cuối cùng anh quay sang cười với Cố Ái thật ái muội, bồi thêm một câu: “Tôi vốn dĩ đang định đến ở cùng nhà với Ái Ái, nhưng nếu đã có khách sạn năm sao rồi, xem ra ở khách sạn vẫn tốt hơn.”

Muốn chen vào một nhà cùng Cố Ái? Anh ta nằm mơ sao? Lâm Trình cười lạnh trong lòng, lúc nói chuyện như nghiến răng nghiến lợi: “Ái Ái vẫn còn là vợ của tôi, tôi nghĩ anh nên biết tự trọng.”

Otto buồn cười nhìn sang Cố Ái bên cạnh, ngữ khí vẫn mang theo chút mờ ám: “Nhưng cô ấy cũng là vợ tương lai của tôi.”

“Anh đang nằm mơ sao? Đây là chuyện tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra, anh nên chết tâm này đi!” Lâm Trình nói xong, lại càng tăng tốc xe, anh phải nhanh chóng đưa tên Otto này tới nơi của anh, để anh bớt phải thấy ngứa mắt với tên này.

Tới khách sạn rồi, Lâm Trình một mạch để Otto lại cho nhân viên phục vụ chăm sóc, rồi sau đó hung hăng kéo Cố Ái rời đi.

Anh nắm cổ tay của cô rất đau, Cố Ái muốn giãy ra, nhưng anh đáp lại như người chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc, mãi cho tới khi cô bị anh ấn vào ghế phụ trên xe rồi, anh mới chịu buông cô ra.

Chờ Lâm Trình lên xe, Cố Ái mới trừng mắt nhìn anh: “Lâm Trình, rốt cuộc anh còn muốn thế nào nữa?”

“Muốn thế nào sao?” Lâm Trình nhìn cô, lặp lại câu hỏi của cô, một giây sau anh bỗng kéo mặt cô lại hung hăng hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh nóng rực mà bá đạo, Cố Ái bị nụ hôn của anh thiêu rụi hoàn toàn, hít thở không thông.

“Ái Ái, em là của anh, đời này em chỉ có thể là của anh.” Anh thì thào tự nói, bàn tay rất không thành thật bắt đầu kéo quần jean của Cố Ái.

Nhưng khi anh mới vừa kéo được khoá quần của cô, trên mặt bỗng cảm thấy nóng rát vì cái tát đến từ Cố Ái.

Anh ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của cô: “Lâm Trình, anh thật sự muốn tôi đến vậy sao? Ba năm trước anh vẫn còn chơi chưa đủ? Cho nên mới không cam lòng ép buộc tôi quay về như trước một lần nữa?”

“Xin lỗi.” Lâm Trình nhìn cô hồi lâu, cảm thấy thực thất bại, cả người đổ ập lên lưng ghế.

Cảm giác lúc này vô cùng mệt mỏi, Lâm Trình khẽ nhắm mắt lại: “Ái Ái, anh yêu em đã mười năm rồi. Suốt mười năm qua, anh đã phải âm thầm chờ đợi bảy năm mới được ở bên cạnh em, nhưng sau đó anh lại lạc mất em ba năm nữa. Ba năm vắng bóng em này, mỗi ngày anh đều nhớ đến em, em biết không? Sally nói cho anh biết em mắc chứng trầm cảm, ngày nào anh cũng thấy lo lắng sợ hãi, sợ em lại như ngày trước đột nhiên…” Lâm Trình bỗng trầm mặc không nói nữa, thật lâu sau anh mới nhẹ nhàng lên tiếng một lần nữa: “Biết em không có chuyện gì, thật là tốt vô cùng, nhưng đợi được sau ba năm gặp lại em, em lại khiến anh phải chứng kiến em đứng bên cạnh người đàn ông khác. Thực tàn nhẫn, em đối với anh quá mức tàn nhẫn, anh thực sự không thể chịu đựng nổi.”

Tàn nhẫn, anh lại dùng hai chữ này.

Thế nhưng những gì anh đã làm với cô không tàn nhẫn sao? Anh có biết ba năm trước đây, lúc cô đứng ngoài cửa thư phòng của anh nghe anh và Lâm Chính Phong nói chuyện, anh căn bản không hề yêu thương cô, cảm giác của cô là gì không? Cô thật sự muốn khóc một trận thật lớn, muốn nhảy vào cào xé anh, muốn chết đi cho quên hết mọi chuyện…

Không muốn nói thêm gì nữa.

Cố Ái trực tiếp đẩy cửa xe đi xuống.

Khách sạn này nằm cách nhà trọ của cô cũng chỉ hơn mười phút đi bộ, Cố Ái xuống xe, chậm rãi bước đi màn tuyết đang tung bay.

Rất lạnh, không biết có phải vì trời lạnh mà trái tim cũng lạnh như vậy hay không.

Bây giờ đã là mười giờ đêm, trên đường thưa thớt người qua lại, chung quanh gần như yên tĩnh không một tiếng động.

Phía sau truyền đến tiếng dẫm lên tuyết lộp rộp, cô biết, Lâm Trình vẫn còn đi theo sau lưng cô.

Đi đến chỗ ngã rẽ sang đường khác, Cố Ái không cẩn thận, đột nhiên trượt chân, cả người té ngã trên mặt đất.

Mông đau ê ẩm,

Không biết như thế nào, đột nhiên có chút ủy khuất, trong tích tắc sống mũi trở nên cay cay.