Thẩm Như nhìn bóng dáng anh bực tức rời khỏi bữa tiệc, trong lòng có chút tội lỗi.

Tâm trạng cô vì chuyện vừa rồi cũng trở nên không vui vẻ.

Kiến Phong nhìn dáng vẻ thất thần của cô, lo lắng hỏi han.

- Em làm sao vậy?

- Em không sao, chắc do có chút hơi mệt.

- Xin lỗi đã làm phiền em rồi.

- Không sao.

- Vậy anh đưa em về sớm.

- Không cần đâu, em vậy chứ khoẻ lắm.

Kiến Phong khẽ cười đưa tay ngắt má cô nhưng Thẩm Như lại né tránh.

Có chút lúng túng, anh cười trừ hạ tay xuống.

Thẩm Như cũng khẽ cười khoác vào tay anh để xoá đi bầu không khí ngượng ngùng.

Buổi tiệc nhanh chóng kết thúc, mấy kẻ xua nịnh liên tục chạy theo quấy phiền nhưng Kiến Phong đều từ chối.

Anh không muốn mình bị chuốc say, anh còn phải lái xe đưa cô về nhà.

Tới khi ngồi trên xe, Thẩm Như bật cười nhìn qua anh.

- Có vẻ những ông lớn như anh đều rất ghét các buổi tiệc như này.

- Ừm, khá phức tạp.

- Vậy anh có thể không đi mà.

- Nhưng anh muốn đi…

Kiến Phong muốn đi một phần là vì muốn sánh cặp với cô.

Cơ hội ngàn năm như vậy, anh không muốn từ chối.

Khác với không khí trên xe với Hạo Thiên, Thẩm Như bây giờ nói rất nhiều, chiếc miệng nhỏ nói liên tục làm Kiến Phong phải bật cười.

Kiến Phong bây giờ chỉ mong ước thời gian trôi chậm một chút, con đường dài hơn một chút, để anh được ở bên cô lâu hơn một chút.

Chỉ tiếc là thời gian vẫn cứ trôi, con đường thì vẫn thế và cô vẫn phải tạm biệt anh.

- Tới nhà em rồi, tạm biệt anh.

- Tạm biệt em, lát ngủ ngon.

- Vâng, anh đi cẩn thận ạ.

- Ừm.

Đợi khi Thẩm Như vào nhà anh mới lái xe rời đi.

Thẩm Như vừa lên đến phòng đã nhanh chóng đi tắm.

Cả ngày dài mệt mỏi, giờ đây cô chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi một chặp tới sáng.

Hạo Thiên từ phòng làm việc bước về phòng ngủ.

Vừa nghe tiếng xã nước trong phòng tắm đã biết là cô về.

Nhớ đến những cảnh tưởng lúc chiều khiến lòng anh trở nên bực bội.

cạch

Thẩm Như đang mê man dưới dòng nước ấm liền hốt hoảng đứng dậy lấy khăn tắm che đi cơ thể tr@n truồng hét lớn.

- Anh vào đây làm… ưm…

Chưa nói hết câu đã bị anh tiến tới cuồng bạo cắn xé đôi môi đỏ hồng.

Thẩm Như bất lực đưa tay đánh lên lưng anh né tránh những nụ hôn ướt át.

Hạo Thiên đưa tay bế bổng cô lên bước ra ngoài.

Anh thẳng thừng quăng mạnh cô xuống giường rồi nằm đè lên người cô.

Ép hai tay cô xuống giường, anh cúi xuống mạnh bạo hôn sâu.

Đưa lưỡi càn quét khoang miệng cô.

Thẩm Như mệt mỏi vùng tay ra khỏi anh nhưng không được.

Tay anh lần xuống chiếc khăn tắm, chỉ một động tác nhỏ đã khiến chiếc khăn tắm rời khỏi cơ thể cô chỉ để lại nước da thịt mềm mịn.

Vùi mặt vào hõm cổ cô hít lấy hương thơm ngọt ngào.

Lâu lâu lại để lại những nụ hôn ẩm ướt hay những vết hôn ngân đầy tính chủ quyền.

Thẩm Như dưới thân anh chịu những vết cắn mạnh bạo từ cổ xuống ngực rồi hai bên đùi non.

Tay anh chạm vào nơi nữ tính nhếch nhẹ môi.

- Nói xem em muốn hay không?

- Hạo Thiên, anh buông tôi ra!

- Cơ thể em phản ứng như vậy lại muốn tôi buông ra?

- Cuộc đời này l@m tình với anh chính là điều nhục nhã nhất đối với tôi!

Câu nói này khiến anh nhíu mày.

Bất giác ngực trái nhói mạnh một cái rồi giãn ra.

Anh đưa mắt nhìn xuống thân thể nhỏ nhắn bên dưới, giọng nói khàn đặt vang lên.

- L@m tình với tôi em cảm thấy nhục nhã?

- Phải, không những nhục nhã mà tôi còn ghê tởm và khinh thường anh.

Hạo Thiên, làm ơn đi.

Không phải ai cũng muốn leo lên giường cùng anh đâu!

Đáy mắt Hạo Thiên dâng lên chút gì đó chua xót.

Anh buông cô ra lấy khăn tắm thảy lên người cô rồi bước vào trong phòng tắm.

Xã đi dòng nước ban nãy, anh thay bằng dòng nước lạnh khác.

Cơ thể nóng ran lên vì lửa tình chỉ còn cách này để giải thoát.

Bên ngoài, Thẩm Như đứng dậy mặc cho mình bộ đồ thoải mái.

Ban nãy không phải vì cô không muốn cùng anh.

Thật ra việc bài xích cơ thể với anh từ lâu cô đã không còn.

Chỉ là tại sao chưa một lần nào anh nhẹ nhàng với cô.

Thay vào đó lúc nào cũng là sự cưỡng ép và mạnh bạo.

Hạo Thiên mệt mỏi đứng dậy sau khi bản thân hoàn toàn đã hạ lửa.

Mặc bộ đồ ngủ thoải mái, anh bước ra ngoài nhìn bóng lưng cô đang quay lại với phía giường của mình.

Chưa bao giờ Hạo Thiên rơi vào tình cảnh bất lực như vậy, anh không biết bản thân đang muốn điều gì, cũng không biết mình cần phải làm gì.

Anh nằm xuống giường, quay lưng lại với cô.

Cả hai đều quay lưng với nhau, im lặng và đều mệt mỏi.

Ngủ trên cùng một chiếc giường nhưng mỗi người lại mang mỗi tâm tư khác nhau.

Cuối cùng là đành nhắm mắt cố an yên đi vào giấc ngủ đến tận sáng hôm sau.

Hạo Thiên hôm nay không còn quan tâm tới cô như mọi ngày.

Anh không hỏi cô ăn gì cũng không hỏi cô có mệt hay không.

Anh cũng chẳng còn chọc ghẹo cô mà thẳng thừng bỏ đi làm trước.

Ngồi ở bàn ăn cô nhìn theo anh thở dài.

Gọi dì Giai Giai gói một phần ăn sáng cho mình rồi mang theo.

Thật ra cô ăn cũng no rồi, phần ăn này là muốn mang theo lên tập đoàn đưa cho anh.

Dù sao cô cũng không nỡ để anh phải nhịn đói.

Đặt túi xách xuống bàn làm việc, cô nhanh chóng mang phần thức ăn lên cho anh.

Nhưng chỉ vừa gõ cửa đẩy vào đã thấy anh cùng Liễu Thanh trong đó.

Tuy bọn họ chỉ là đang nói chuyện công việc nhưng Thẩm Như lại không cam lòng.

Cô dường như rất khó chịu khi nhìn cảnh anh ở cùng người phụ nữ khác.

Tâm trạng vì vậy cũng không tốt nên đi ngang qua thùng rác còn không quên quăng luôn phần thức ăn sáng vào trong.

Đang bực bội lại gặp phải Nhất Văn.

Cậu ta sáng sớm xem ra rất dư năng lượng, nhìn cô bỡn cợt vui vẻ.

- Làm gì mà mặt em không vui vậy?

- Không, bye anh!

Nói rồi cô bỏ đi, Nhất Văn tổn thương thật đấy.

Cậu chun mũi hít hít bước vào thang máy lên phòng của anh.

Hạo Thiên biết sự hiện diện của cô nhưng anh lại cố tình lơ đi.

Khi cô rời đi, anh cũng ra lệnh cho Liễu Thanh ra ngoài.

Nhất Văn bước vào vui vẻ thảy chìa khoá xe lên bàn tiếp khách.

- Hey.

- Qua đây làm gì?

- Hôm nay tính rủ cậu đi nhậu, đi không?

- Hôm nay bận rồi.

Anh bỏ lại câu nói cọc cằn rồi rời khỏi phòng.

Nhất Văn ngồi đấy bày ra khuôn mặt khinh bỉ nhưng lại vô cùng đáng thương.

- Vợ chồng các người bị điên hết rồi sao?.