Cả đoạn đường, Quốc Thịnh không trò chuyện với Hạ Lan, có chăng cũng chỉ là những câu hỏi liên quan đến công việc, giấy tờ.

Hạ Lan nhận ra người đàn ông ấy đang cố gắng hết sức không tiếp xúc với nữ nhân khác ngoài vợ.

Trên đời này còn có người đàn ông không ham mê của lạ sao?

Buổi gặp mặt vui vẻ, Hạ Lan rất biết cách nói chuyện.

Ông Tống đưa mắt nhìn Hạ Lan, ánh mắt dừng lại trên những vùng da trắng nõn, Hạ Lan bất ngờ nhận ra ánh mắt ấy, cô e ngại đứng lên xin phép đi vệ sinh.

Khi Hạ Lan rời đi, cô lại để lộ ra tấm lung trắng không tì vết, càng khiến những người đàn ông xung quanh liếc mắt nhìn.

Ông Tống cười nói với Quốc Thịnh.

"Tổng Giám đốc Thịnh thật có phúc, ở nhà có vợ đẹp, bên cạnh lại có cô thư ký xinh đẹp như vậy.

Tôi thật ganh tị!"

Quốc Thịnh nghe ra trong câu nói ấy có chút ý đồ, anh nhẹ nhàng nhấp môi chút rượu vang, từ tốn trả lời.

"Cảm ơn ông Tống, Hạ Lan là thư ký mới của công ty.

Lần đầu đi gặp khách hàng, cô ấy có gì không phải mong ông bỏ qua."

"Ồ không, người đẹp thì không bao giờ có lỗi cả!"

......................

Bên trong phòng vệ sinh, Hạ Lan bối rối, cô không nghĩ vị khách kia lại có cái nhìn sỗ sàng đến vậy.

Trong khi Hạ Lan vẫn đang loay hoay không biết nên đi ra hay không, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.

"Thưa cô, Tổng Giám đốc Thịnh bảo tôi đưa áo cho cô!"

Hạ Lan ngạc nhiên mở cửa, một nữ phục vụ đứng đó, trên tay là một chiếc áo khoác, người phục vụ lên tiếng.

"Cậu Quốc Thịnh nói cô hãy khoác áo vào rồi đi ra ngoài!"

Hạ Lan nghe xong liền cảm ơn rồi nhận lấy áo, trong lòng cô thầm nghĩ đây là Quốc Thịnh lo cho cô sao, là anh ấy không muốn cô bị vị khách hàng kia nhìn như vậy.

"Anh ấy có vợ rồi...mình chỉ là thư ký thôi.

Không nên nghĩ như vậy!"

Hạ Lan lấy lại tự nhiên đi ra, Ông Tống trông thấy thì lại hơi thất vọng, ông ta không thể nhìn thấy thêm được gì trên cơ thể Hạ Lan.

Quốc Thịnh ngồi bên cạnh, anh mời ông Tống một ly, như cũng làm ông ấy rời mắt khỏi Hạ Lan.

"Thư ký Hạ Lan.

Tôi mời cô một ly?"

"Xin lỗi tôi không uống được rượu!"

Hạ Lan ái ngại từ chối, cô không biết uống rượu và cả những đồ uống có cồn.

Ông Tống tỏ vẻ không hài lòng.

"Rượu này rất nhẹ, cô nhấp môi cũng được."

Hạ Lan như muốn cầu cứu Quốc Thịnh, nhưng cô là thư ký của anh, không thể để sếp của mình mất mặt.

Hạ Lan nhăn mặt đưa ly rượu lên, mùi rượu thơm nồng xộc lên mũi, chỉ vậy cũng đã khiến cô choáng váng.

Ông Tống quan sát, khi Hạ Lan vừa nhấp môi, ông ấy liền vỗ tay ra vẻ rất hài lòng.

Quốc Thịnh trong lòng không vui, anh không thích những người đàn ông ép rượu một cô gái, bất kỳ người ấy là ai.

Ông Tống lại được nước lấn tới, ra chiều muốn Hạ Lan tiếp tục uống rượu.

Hạ Lan sợ hãi lắc đầu từ chối, Ông Tống vẫn không muốn dừng lại.

Quốc Thịnh đứng dậy, anh cầm ly rượu mà ông Tống đang đưa về phía Hạ Lan.

Một hơi uống cạn.

Sau đó bảo Hạ Lan ra về.

Ông Tống hơi kinh ngạc.

"Cậu Thịnh sao lại..."

"Lần sau tôi sẽ đến công ty ông bàn tiếp công việc!"

Nói rồi Quốc Thịnh một mạch đi ra ngoài, Hạ Lan cũng đi theo, gương ,mặt cô đỏ ửng lên vì men rượu.

Trên đường về, Hạ Lan bị hành động khi nãy của Quốc Thịnh mà khiến cô rung động.

Lần đầu tiên có người đàn ông lo lắng, quan tâm cô như vậy.

......................

Cuối tuần, Quốc Thịnh muốn đưa Thanh Đan ra ngoài thay đổi không khí, Bà Thanh hiểu ý liền bảo sẽ giữ bé Đan Vy ở nhà chơi với ông bà.

Thanh Đan mặc chiếc váy do Quốc Thịnh mua tặng cô, thiết kế chiều dài ngang gối, họa tiết hoa đơn giản nhưng rất sang trọng.

Cùng một đôi giày cao gót màu đen, được đính những viên đá nhỏ.

Thanh Đan trang điểm nhẹ nhàng, tóc uốn xoăn nhẹ tự nhiên.

Quốc Thịnh ngắm vợ một lúc, anh hôn nhẹ lên trán Thanh Đan.

"Vợ anh xinh thật!"

Tạm biệt mọi người, Quốc Thịnh cùng Thanh Đan đến nhà hàng anh đã đặt trước.

Đây là một nhà hàng trên tầng thượng của một khách sạn, mọi thứ được bài trí đẹp, cảnh đẹp bao quanh.

Nơi bàn của Thanh Đan và Quốc Thịnh nhìn ra được bãi biển, sóng biển nhẹ nhàng vỗ rì rào trong đêm, phía xa là những trụ cáp treo đầy màu sắc, còn có những đốm đèn sáng của những tàu đánh cá ngoài khơi xa..