Quốc Thịnh chỉ lo lắng cho Mỹ Linh, việc này khiến Thanh Đan đau đớn, cô chẳng để ý được tay mình đang rỉ máu.

Nước mắt Thanh Đan lăn dài trên má, ánh mắt cô tràn ngập thương tâm.

"Em chẳng làm gì cô ấy cả!"

"Cô im đi.

Bây giờ Mỹ Linh là người chăm sóc tôi! Cô không được để cô ấy bị thương!"

"Vậy còn em thì sao? Anh mất trí nhưng không thể mất nhân tính như vậy chứ! Em đang mang thai con của anh kia mà."

Thanh Đan gào khóc, bà Thanh vội đi xuống, bà chạy đến bên cạnh Thanh Đan, ngước mắt nhìn Quốc Thịnh.

"Con đang làm gì vậy? Thanh Đan nó bị thương tại sao con thờ ơ vậy hả?"

Quốc Thịnh không nhìn mẹ mình, anh nói dứt khoát.

"Cô ta không đáng để con quan tâm!"

Bốp...

"Cô ấy là vợ của mày, mày bảo không xứng đáng?"

Người vừa tát và mắng Quốc Thịnh, không phải là bà Thanh, mà là Quốc Hải.

Anh vừa thu xếp công việc để về phụ giúp cha mình.

Từ lúc ở bên ngoài, Quốc Hải đã chứng kiến tất cả, anh điên tiết lao vào đánh em trai mình.

Mỹ Linh thấy liền kinh ngạc, cô vội ngăn hai người lại.

Quốc Hải liếc nhìn Mỹ Linh.

"Đây là chuyện gia đình tôi! Người ngoài đừng xen vào!"

Mỹ Linh bất ngờ, cô cứng họng không thể nói gì khác để biện minh.

Quốc Hải tiếp tục nắm cổ áo Quốc Thịnh lên mà chửi mắng.

Thanh Đan lo lắng cho Quốc Thịnh, dù rất đau lòng nhưng vẫn khuyên can Quốc Hải buông người kia ra.

Cả nhà xáo trộn một lúc, đến cuối cùng, Quốc Thịnh lại dùng lời nói đâm vào tim Thanh Đan.

"Cô mang thai của kẻ súc sinh, là nghiệt chủng! Cô đừng nghĩ lên giường được với tôi, là cô sẽ thành vợ tôi.

Cả đời này, tôi ghét nhất loại đàn bà thủ đoạn như cô!"

Từng lời nói của anh, chẳng khác gì những mũi kim đây ngoáy vào tâm can của Thanh Đan.

Những lời cô đã chịu đựng khi hai người vừa kết hôn, nay Quốc Thịnh lại thốt ra một lần nữa.

Nhưng bây giờ anh ấy không nhớ ra cô, Thanh Đan biết tìm lý do gì để trách một người mất trí bây giờ.

Quốc Hải lại ra tay đánh em trai mình.

Mỹ Linh sợ hãi đứng nép sau lưng Quốc Thịnh.

Bất ngờ liền bị Quốc Hải một tay lôi ra, gương mặt trắng bệch sợ sệt của Mỹ Linh, anh gằn tiếng.

"Loại đàn bà thủ đoạn? Chẳng phải cô ta cũng như vậy.

Mày đã quên trước kia cô ta bỏ rơi mày sao? Mày quên khi mày cưới Thanh Đan, mày đã thề hứa gì sao?"

"Tôi không yêu cô ta! Dù tôi có mất trí như các người nói, thì tôi vẫn biết rằng tôi chưa bao giờ yêu người tên Trần Thanh Đan.

Anh tiếc rẻ thì cứ quan tâm cô ta đi!"

Quốc Hải toan đưa tay đấm tiếp Quốc Thịnh, liền bị Thanh Đan ngăn cản lại, cô khóc đau đớn trong lòng.

"Làm ơn...làm ơn đừng đánh anh ấy!"

Ngay lúc này, trong đầu Quốc Thịnh lại như có ai lấy búa gõ vào, lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.

Anh loạng choạng, Thanh Đan vội đỡ nhưng liền bị Quốc Thịnh gạt tay ra.

"Đừng đặt bàn tay dơ bẩn lên người tôi!"

Thanh Đan điếng người đứng sững, bàn tay cô rụt lại giữa không trung.

Thanh Đan đứng nhìn Quốc Thịnh cùng Mỹ Linh lên phòng, căn phòng ngủ của hai người, cô không kiềm chế thêm được mà lặng người rơi nước mắt.

Bà Thanh sợ cô động thai, đành an ủi cô.

"Nó chỉ tạm thời quên thôi, mọi thứ sẽ ổn mà."

"Con...con nhớ anh ấy!"

Thanh Đan gục khóc trên vai bà Thanh, Quốc Hải nắm chặt tay, những khớp tay đỏ lên vì những va chạm khi anh đánh Quốc Thịnh.

......................

Đêm hôm ấy, Mỹ Linh định đi vào phòng ngủ của Quốc Thịnh, liền bị bóng người bên hành lang chụp lại.

Mỹ Linh giật mình ú ớ, càng hãi hùng hơn khi người đó là Quốc Hải.

"Đêm hôm, cô vào đây làm gì?"

"Tôi...tôi đi thăm Quốc Thịnh!"

Nheo mắt nhìn Mỹ Linh, Quốc Hải tỏ ra ngạc nhiên.

"Cô quan tâm em trai tôi nhỉ? Cứ ngỡ cô là vợ của nó ấy!"

"Đây là công việc của tôi! Anh đừng suy diễn..."

Cảm thấy không thể vào bên trong, Mỹ Linh lấy cớ trở về phòng của mình, trước khi cô rời đi, Quốc Hải nói.

"Tạm thời nó không nhớ ra Thanh Đan, không có nghĩa là họ đã ly hôn mà cô có thể xen vào.

Đến khi nó nhớ ra thì đừng trách!"

Quốc Hải nói xong bỏ đi, Mỹ Linh giận run người mà không thể làm gì được.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng rời đi..