Chuyện hôn sự của Quách Thừa Tuyên và Diệp Liên Tuyết càng ổn thoả dần, khi mà ai cũng đều nhận thấy được Quách Thừa Tuyên đang dần an phận với mối hôn sự quá chênh lệch này thì người không vui nhất phải là Quách phu nhân.

Bà không hài lòng với Diệp Liên Tuyết ngay từ đầu, là người đầu tiên và cũng là người duy nhất cật lực phản đối hôn sự này nhưng mọi chuyện vẫn không bao giờ như ý bà muốn.

Mỗi lần cùng tụ họp với mấy phu nhân, chủ đề muôn thuở của bọn họ chắc chắn sẽ là cuộc hôn nhân nổi đình nổi đám này.

Ngày thường, Quách phu nhân sẽ là tâm điểm của những phu nhân khác trong thành phố bởi danh tiếng, gia thế lẫn sự giàu có.

Bây giờ đứa con trai khiến cho bà tự hào nhất cũng lại là chủ đề nóng bỏng tay khiến cho bà chẳng muốn xách mặt ra đường.

Ngôn Tình Tổng Tài

Bà ghét Diệp Liên Tuyết, càng không bao giờ có chuyện sẽ chấp nhận cô làm con dâu.

Hôm nay không hiểu sao vừa về đến Quách gia, Quách phu nhân đã tức tối quăng túi xách sang một bên, giống như bị ai chọc tức, khí chất phu nhân quyền quý cũng bị rũ sạch, làm ồn ào cả một ngày trời.

“Rốt cuộc là ầm ĩ cái gì? Vừa vào đến cửa đã nghe thấy, thật không ra thể thống gì? Cô muốn người ngoài nhìn vào liền chê cười Quách gia không có phẩm vị đúng không?”

Quách lão gia tử vừa đi ra ngoài về đã nghe thấy ầm ĩ, đồ đạc bên trong nhà cũng lộn xộn không ngay ngắn, nói không bực dọc thì chắc chắn là giả.

Ông nhìn Quách phu nhân đang ngồi ở phòng khách, không nhịn được quát một câu đầy uy lực khiến người đang vừa nổi giận phát tiết đằng kia cũng phải e dè mấy phần.

“Bố! Bố về đúng lúc lắm, con muốn nói chuyện với bố, nói chuyện cực kì nghiêm túc với bố.” - Quách phu nhân trông thấy Quách lão gia tử vừa về đến nhà thì như vớ được vàng, ngày hôm nay bà phải nói hết tất cả những bực dọc trong người mới được.

Nhưng Quách lão gia tử khí chất quyền uy làm sao để người khác muốn là được.

Ông đang cực kì tức giận, không sao vừa mắt nổi với cái bộ dáng không ra gì của Quách phu nhân, ánh mắt nhìn bà ta cũng cực kì ghét bỏ.

“Con muốn nói chuyện thì đàng hoàng mà nói chuyện, con xem con làm ầm ĩ cái nhà này lên khác gì cái chợ không?” - Quách lão gia tử thuận thế ngồi xuống ghế, ông gõ cây gậy trên tay xuống đất, khí chất không hề thuyên giảm.

Quách phu nhân tuy sợ sệt nhưng lần này không nói là không được, bà nhịn rất lâu rồi, đợi đến ngày Quách Thừa Tuyên quyết định tự mình huỷ hôn nhưng vẫn không ngờ được hắn ấy vậy mà lại âm thầm bảo vệ cuộc hon nhân này.

Mà người làm mẹ như bà, suốt ba mươi năm chưa từng bớt tự hào về đứa con trai này của mình bây giờ cũng bị hắn làm cho tức điên.

“Bố! Hôn sự của Thừa Tuyên, con xin bố hãy suy nghĩ lại.”

Chuyện như cơm bữa thế này khiến cho Quách lão gia tử cũng không nhịn được tiếng thở dài.

Cũng không phải là lần đầu tiên Quách phu nhân làm loạn lên về chuyện này, từ lâu ông cũng xem là chuyện bình thường.

Chỉ cần bà ta biết thu liễm mình lại, làm gì cũng không được để cho người khác đánh giá là được.

Danh tiếng của Quách gia không phải tự nhiên mà có, bây giờ đến cả Quách Thừa Tuyên cũng phải dày công mà bảo toàn nó, nhất định không bao giờ được để cho Quách phu nhân cư nhiên mà phá hỏng nó như thế này được.

Ông toan đứng dậy định đi lên lầu, cũng như là đang phớt lờ đi những gì Quách phu nhân đang nói.

Với ông, hôn sự này khiến ông hài lòng hơn tất cả, mà Diệp Liên Tuyết trong mắt ông cũng ăn đứt toàn bộ những oanh oanh yến yến vây quanh Quách Thừa Tuyên từ trước đến nay.

Một người xinh đẹp không cầu kì ăn diện, mặc dù có khiếm khuyết nhưng học thức vẫn được xem là đầy đủ, có chỗ nào không cứng với thằng cháu trai của ông?

Không phải ông không biết người ngoài cứ bàn ra tán vào chuyện hôn sự này, nhưng ông từ đầu đến cuối vẫn sẽ luôn giữ vững lập trường của mình.

Diệp Liên Tuyết là cháu dâu của ông, không có ai có thể làm lung lay vị trí này của cô cả.

“Bố! Bố khoan đi đã, chuyện lần này không đơn giản như thế đâu.

Con biết là bố bênh vực con nhỏ nhà quê đó nhưng bố cũng phải nghe con nói đã chứ! Người chưa rước vào đến cửa bố đã chĩa hẳn cánh tay ra ngoài rồi, rốt cuộc bố có còn xem con là con dâu của bố không?”

“Đến lượt cô nói chuyện này à? Cô xem suốt ngày cô làm ầm làm ĩ lên thì làm sao? A Tuyết chưa vào cửa Quách gia nhưng cũng chẳng làm điều gì sai trái cả, cô sợ nó không xứng với gia đình này, bôi tro trát trấu vào danh tiếng của gia đình này nhưng cô sớm ngày làm loạn, ầm ĩ cả lên thì chắc không gây ảnh hưởng đến Quách gia chắc?”

Một người bình thường uy lực nhưng hoà nhã như Quách lão gia tử hiếm khi nào nổi trận lôi đình như thế này.

Tất cả người hầu trong nhà khi nghe ông quát lên với Quách phu nhân ai nấy cũng đều run bần bật, không dám ho he, thở mạnh một tiếng nào.

Đúng thật là con người có thể già đi nhưng quyền uy từ trong khí chất sẽ không bao giờ thuyên giảm, Quách lão gia tử đã từng là một tinh anh đứng đầu nền kinh tế, hiện tại mặc dù không còn nhúng tay vào chuyện làm ăn kinh doanh nhưng khí chất anh tài vẫn chưa từng bị mai một.

Quách phu nhân bị quát đến mềm nhũn cả chân, bà ta nín thinh, không còn bộ dạng điên cuồng la lối như ban nãy nữa.

Đúng thật là núi cao ắt phải có núi cao hơn, không xét về vai vế, đứng trước một người vững chãi như Thái Sơn là Quách lão gia tử đây, Quách phu nhân không muốn tìm phiền phức thì tốt nhất không nên đụng vào.

“Bố! Con biết là con sai rồi nhưng bố phải nghe con nói đã.

Lần này không phải là nói chuyện vô căn cứ như những lần khác đâu, con có xác thực rõ ràng, chính con cũng đã được trải qua chuyện đó.

Bố nghe con nói đã.”

Quách lão gia tử mặc dù tức giận nhưng vẫn là người biết lý lẽ, nhất là khi con dâu ông đã xuống nước, bình tĩnh lại rồi thì ông vẫn chiếu cố ở lại nghe xem bà ta muốn nói gì.

“Tôi không quan tâm cô sắp sửa nói cái gì, nhưng cô nên nhớ chỉ cần một lần nữa cô làm ầm ĩ cái nhà này lên thì tôi cũng chẳng cần mặt mũi gì, ngay lập tức đuổi cô ra khỏi cửa Quách gia.

Làm phu nhân thì an phận làm phu nhân, có như thế nào cũng phải biết giữ mình sao cho đúng lễ nghi phép tắc!”

“Con biết rồi thưa bố! Con tuyệt đối sẽ không bao giờ như thế này nữa! Nhưng bố! Chuyện hôn sự của Thừa Tuyên với con bé đó thực sự không thể đâu bố.

Vừa rồi con biết được chuyện con bé đó đánh người đến mức phải can thiệp vào thẩm mỹ chỉnh hình… Con sợ rằng danh tiếng của Quách gia sẽ hỏng mất.”

“Sao? Đánh người?”.