"Chết? Cô nghĩ vậy thật sự sẽ kết thúc ư?"

Cửa phòng đột nhiên mở ra, bóng dáng quen thuộc của người đàn ông phản chiếu trên sàn nhà, Tiêu Nhã từ từ quay đầu, cô sững người, đôi mắt to tròn nhìn lấy người đàn ông kia.

"Anh...."

Anh ta càng bước gần, gương mặt sáng ngời đó.....là anh - người đàn ông ở sân bay!

"Xem ra em đã quên vị ân nhân này rồi"

Anh ta kéo chiếc ghế xuống ngồi.

Tiêu Nhã ngoảnh mặt sang chỗ khác, cô hồi phục trạng thái mà hạ giọng.

"Anh là ai?"

Anh ta nhấc chân lên bắt chéo, miệng cười gian xảo.

"Tôi? Người đàn ông của cái đêm ba năm trước, còn nhớ không?"

Ba năm trước, nghe đến thời điểm này, cô lập tức nhận ra, người khiến cô rơi vào tình cảnh này, người khiến cô phải sống không bằng chết, người là nguyên nhân dẫn đến sự chán ghét của Tư Dật chính là anh ta!

"Tại sao...TẠI SAO ANH LẠI LÀM THẾ VỚI TÔI!!!"

Tiêu Nhã mất bình tĩnh mà gào lên, tay cô vung lên làm rớt cốc nước.

*Xoảng*

Cốc vỡ thành từng mảnh, sắc nhọn như hoa hồng gai, từng mảnh vỡ phản chiếu những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt đau khổ của cô.

Cô hận...hận anh ta.

"Xin lỗi....nhưng không phải tại tôi.

Tôi cũng bị bỏ thuốc...giống như cô!"

Ba năm trước, vào cái ngày tân hôn của cô và Tư Dật, Tiêu Nhã nằm trong phòng, chờ đợi Tư Dật, nào ngờ lại bị người lạ bỏ thuốc, trong cơn mơ hồ, cô đã phạm phải một lỗi lầm không thể rửa sạch.

Cô mất lần đầu, nhưng không phải với chồng mình mà là một người đàn ông lạ mặt.

Khi Tư Dật bắt quả tang, cô không còn cách nào khác ngoài chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Cô hận...hận ông trời độc ác với cô, khiến cô phải chịu sự ghét bỏ từ Tư Dật.

"Phá hoại cuộc đời của tôi...tôi hận anh!"

Tâm lí của cô bất ổn, anh cũng chỉ có thể đứng dậy mà ra khỏi phòng, cánh cửa gần đóng lại, anh mới nói.

"Tôi tên Ôn Lăng Mặc, nếu có khó khăn hãy liên hệ tôi.

Tôi sẽ giúp cô....coi như chuộc lỗi"

Anh rời đi, Tiêu Nhã đau đớn mà khóc.

Anh ta hại cô thế này rồi còn chuộc lỗi gì nữa? Quá muộn rồi!

Cô nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ trên sàn, chúng như đang dụ dỗ cô, muốn cô chạm đến chúng.

Tiêu Nhã nhặt lấy một mảnh, cô kề gần cổ tay, mím chặt môi rồi cắt một đường dứt khoát.

Máu từ cổ tay mà chảy ra, màu đỏ thẫm thấm vào tay áo mà thoang thoảng mùi tanh.

Cô từ từ nằm xuống, nước mắt còn đọng ở đáy mắt nhẹ nhàng lăn xuống để lại một vệt.

"Kiếp này anh nợ tôi.

Kiếp sau hi vọng cả anh và hắn, ba người chúng ta đừng bao giờ gặp lại!"

Còn.....