"Chút tiền này không cần gửi trả.

"

Cô bé omega kiên quyết nói: "Không được, phải trả lại, nếu không thì em không mượn nữa.

"

Chúc Xuyên có chút bất lực, Tiêu Nghê thế này, bọn họ cũng là như vậy, đây có thể là sinh viên đại học cốt khí.

"Đây.

" Lưu lại số điện thoại.

Cô gái đỏ mặt gật đầu, mùi tin tức tố cũng mạnh hơn vì đạt được âm mưu.

Bạc Hành Trạch nghĩ: Chỉ có loại người ngu xuẩn này mới có thể dùng cách tiếp cận vụng về như vậy, cũng chỉ có người tốt bụng như Chúc Xuyên mới có thể tin được.

"Cảm ơn anh, chúc anh lễ tình nhân vui vẻ.

" Người cao hơn nháy mắt với hắn, ngọt ngào hỏi: "Vị này là bạn của anh sao?"

Chúc Xuyên nghiêng đầu nhìn, hơi cúi người xuống thấp giọng nói: "Anh ấy là chồng anh.

" Ngay sau đó nói thêm một cậu: "Suỵt, đừng nói ra, sợ anh ấy đắc ý.

"

Mặc dù người thấp hơn không thể cưa đổ người mình thích, nhưng nàng đã bị thuyết phục bởi ngoại hình và khí chất của hai người, gật đầu lia lịa, "Ừm, chúc các anh hạnh phúc nha, chồng của anh cứ luôn trừng em, em thấy anh phải chịu khổ rồi.

"

Chúc Xuyên vươn tay gõ cái trán của cô, "Ai da, cô gái, sao em lại mở miệng.

"

"Đi!" Bạc Hành Trạch nói.

Hai cô gái nhỏ cũng tạm biệt rồi đi, Chúc Xuyên mỉm cười thu hồi ánh mắt, còn chưa kịp nói câu nói trẻ tuổi thật tốt, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng bên cạnh lại nói thêm một câu: "Thất tịch căn bản không phải là lễ tình nhân!"

"Ừm?"

Bạc Hành Trạch sắc mặt không tốt lắm, mặt đen xì lạnh giọng nói: "Lễ thất t tịch thôi, không cần chúc mừng, ngoại trừ Tết Thanh Minh, này nào cũng chúc vui vẻ là không cần thiết.

"

Chúc Xuyên: "Hả?"

"Anh đẹp trai, mua một bó hoa tặng người yêu đi.

"

Bạc Hành Trạch nhìn cô gái bán hoa đứng trước mặt, lạnh lùng nói: "Không mua.

"

"Đêm thất tịch là Ngưu Lang Chức Nữ ngày trùng phùng, vào hôm nay mua một chùm hoa hồng cho người yêu, ngụ ý đắm chìm trong bể tình vĩnh viễn yêu nhau, mua một bó đi.

" Cô gái nhỏ nằng nặc chào hàng, vì cô đã không cao, phải ngẩng đầu nhìn Bạc Hành Trạch, có chút vất vả.

"Mọi người thường tặng hoa cho nửa kia vào lễ Thất Tịch.

"

Chúc Xuyên tâm trạng tốt, dứt khoát đứng sang một bên xem kịch, xem anh đối phó với cô gái bán hoa này như thế nào, cũng có khả năng sẽ trực tiếp đuổi người đi.

Lúc hắn mới quen Bạc Hành Trạch, không ít lần hắn bị anh nói "Biến", tuy rằng hắn luôn đi tìm người khác gây phiền phức nhưng lại luôn thất bại trên người tảng băng này.

Cuối cùng, thậm chí cả người cũng thua anh ta.

Cô gái nhỏ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, có chút bối rối, a, cái này, không mua thì không mua, sao lại nhìn người ta dữ tợn như vậy? Không phải anh ấy có đối tượng sao? Hay là vừa mới chia tay?

Cô không chọc vào chỗ đau của người này đấy chứ?

Ánh mắt Bạc Hành Trạch rơi vào bó hoa hồng đỏ, như muốn nhìn ra một cái lỗ trên đó, lúc cô gái nhỏ nói "Quên đi", Chúc Xuyên nín cười đến lúc này định mở miệng.

"Một bó.

"

Cô bé: "Hả?"

Chúc Xuyên: "Hả?"

Bạc Hành Trạch mở ví, trả tiền xong Chúc Xuyên vẫn chưa kịp phản ứng, lẵng hoa gần như cạn sạch, cô gái nhỏ đầy hài lòng rời đi.

Chúc Xuyên xoa trán, "Bạc tổng, nhà chúng ta có tiền cũng không thể uổng phí nhứ thế, làm sao mà làm ăn cẩu thả như vậy còn chưa trả sạch cho Hồng Diệp.

"

Bạc Hành Trạch cầm một bó hoa hồng lớn, khuôn mặt lạnh lùng nhét vào trong tay Chúc Xuyên, ném ra một câu, "Chúc mừng lễ tình nhân Trung Quốc.

"

Chúc Xuyên ngây ngốc cầm hoa hồng.

Bên trên còn nói lễ tình nhân Trung Quốc chỉ là lễ Thất Tịch, không cần thiết, nửa câu sau bắt đầu tặng hoa, tình tình bất ổn này khó mà đoán ra được

"Anh so tôi sẽ bại gia (?!).

" Chúc Xuyên vươn tay dứt lấy một mành của cánh hoa hồng, không kiêng kị gì nhét vào miệng nhai nhai, có chút đắng

"Em không thích à?"

"! Không hẳn.

"

Bạc Hành Trạch quay đầu sang một bên, ánh sáng trên quảng trường ấm áp hơn, khi chiếu vào bên cạnh anh lại có chút nhợt nhạt, tôn lên cặp mắt đào hoa dịu dàng giống như chứa đựng một sắc xuân.

Màu đỏ của hoa hồng cùng gương mặt trắng nón của hắn hợp nhau lại càng tăng thêm sức sống, như thể sinh ra là để dành cho hắn.

Hắn so với cái tính ương ngạnh của tám năm trước kia càng mê người hơn, không thu liễm, vẫn như cũ rêu rao, lại như hồ ly tinh xem xét thời cơ chuẩn bị lôi người khác xuống.

Bạc Hành Trạch nhìn có chút nhập thần, nhẹ nhàng lăn lăn yết hầu.

Hôm nay còn chưa hôn, bây giờ muốn hôn được hay không?

Hắn đã ký hợp đồng, hẳn là sẽ không từ chối.

Bạc Hành Trạch nhìn cánh hoa, dứt một mảnh bỏ vào miệng, Chúc Xuyên quay đầu, "Tôi cũng không thích cái này, rất đắng.

"

Bạc Hành Trạch thu tay về, không chút nghĩ ngợi hỏi: "Vậy em thích cái gì?"

Chúc Xuyên không hiểu vì sao nhất định muốn hỏi, có lẽ là rất muốn biết, cho nên mới nói: "Phong Linh*.

"

Một thời gian trước, mấy omega của công ty nói hoa ngữ gì đấy nổi đình nổi đám, hắn cũng vểnh lỗ tai lên hóng hớt.

Mọi người đều không thích Phong Linh này, vì nó đại diện cho những ràng buộc của một đời, sự lưu luyến không thể hòa tan, cũng đại diện cho sự ghen tuông và lòng tham chiếm hữu, sự ghen tuông dữ dội và sự chiếm hữu đầy sóng gió.

Cái này có chút giống như hắn và Bạc Hành Trạch, không yêu nhau lại muốn vĩnh viễn ràng buộc nhau ở một chỗ, bởi vì tin tức tố cùng bản năng không thể làm tiêu tan lòng ham chiếm hữu, vì thế nảy sinh ra tính chiếm hữu mãnh liệt, dâng trào và bạo lực.

Yêu và hận, hắn đã vượt qua cái tuổi ám ảnh sâu đậm kia, nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy phẫn uất, cảm giác bị Bạc Hành Trạch quấn lấy mãnh liệt, có một loại bức bối! kích động.

"Hoa Phong Linh.

"

Được rồi, ghi nhớ, chọn Hoa Phong Linh khi cầu hôn.

"Được rồi, về nhà thôi.

" Vừa mở miệng thì mặt bị ôm lên, Bạc Hành Trạch cúi đầu nhìn hắn, dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi có vết chai lúc bốn mắt chạm nhau.

Bị ngược sáng nên nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy đôi mắt kia nóng lên.

Mùi rượu tinh tế quanh quẩn, đêm đầu thu gió hơi hơi lạnh tăng thêm sự thoải mái, giống như rượu với đá viên, khi lắc sẽ va vào thành cốc phát ra âm thanh thanh thúy.

"Nụ hôn hôm nay, tôi hôn được không?"

"Nếu tôi nói không thì anh không hôn sao? Anh ngoan ngoãn như vậy?"

Bạc Hành Trạch giọng nói rất thấp, như là gõ vào trong lòng hắn, "Em đã ký hợp đồng, không được phép đổi ý.

"

Chúc Xuyên bị anh ôm mặt, khóe miệng có chút khô khốc thốt ra mấy chữ, "Được hôn, nhưng tôi cảnh cáo anh hôn đừng có vươn đầu lưỡi ra, còn! "

Hương vị rượu tràn ra trong miệng, vòng eo bị anh siết hơi chặt, hoàn toàn không giống chuồn chuồn nước như trong tương tưởng của hắn.

Tiếng chuông cổ xưa nặng nề, sau 0 giờ là ngày lễ Thất Tịch, mặc kệ có phải là ngày lễ tình nhân thật hay không, Chúc Xuyên có chút hoảng hốt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tùy ý để đầu lưỡi anh thăm dò, mở miệng chào đón.

Kết thúc nụ hôn, Bạc Hành Trạch vươn tay sờ sờ lên khóe miệng, lau sạch nước bọt của hai người, nhìn đôi lông mày mảnh mai của hắn, không nhịn được cúi đầu hôn lần nữa.

A, thoải mái.

.