Tần Như Thâm đứng ở bên cạnh Lục Cẩm San, bọn họ vừa mới đi dạo ở trong vườn hoa.

Mặc dù Hoa Hiểu Bồng biết anh ấy không phải A Thông nhưng khi nhìn thấy gương mặt này vẫn luôn khiến cô cảm thấy kích động và không thể bình tĩnh được.

“Chị dâu mới cũng đâu phải trẻ con, có gì phải học chứ!” Lục Sơ Hà bĩu môi nói.

Lục Cẩm San không muốn tính toán với một đứa nhóc, cô ta kéo lấy Tần Như Thâm đến bên ghế sô pha và ngồi xuống: “Ngày hôm nay bố và mẹ nhỏ vừa trở về, hay là để cho Hiểu Bổng đàn một bài piano tiếp đón mọi người, như thế nào?”

Cô ta dám chắc Hoa Hiểu Bồng không biết đánh piano, bố mẹ của cô đều là những người làm công bình thường nên sẽ không có tiền cho cô học piano.

Quả thật Hoa Hiểu Bồng không biết chơi piano, cô lúng túng xua tay nói: “Tôi không biết đánh piano.

“Trong giới của những người chúng tôi thì piano là một loại nhạc cụ nhập môn, ai ai cũng biết đánh.

Mỗi tuần chúng tôi còn có bữa tiệc piano, cô phải mau chóng học đi, nếu không thì sau này ra ngoài lại bị xem là một đứa nhà quê và đuổi ra ngoài như lần trước đấy.

Lục Cẩm San khẽ thở dài một cái rồi lại tự lẩm bẩm với giọng điệu khác: “Nhưng mà bây giờ học cũng muộn rồi, piano phải được học từ nhỏ, người lớn học không nổi đâu.

Hoa Hiểu Bồng có thể nhận ra người chị dâu này đang cố tình bới móc cô và muốn khiến cô mất mặt ở trước mặt tất cả mọi người.

“Mặc dù tôi không biết đánh piano nhưng tôi biết thứ khác.

” Cô chạy lên lầu và lấy cây sáo Ocarina của mình ra: “Để tôi thổi một bài cho mọi người nghe.

Cô ngồi xuống ghế, tiếng sáo du dương vang lên trong không trung và vang vọng ở khắp sảnh lớn.

Trong tiếng sáo như có một thần tiên áo trắng đang nhảy múa theo gió, vũ điệu vừa tao nhã vừa uyển chuyển; nhưng cũng giống như có những đóa hoa hồng rực rỡ chói mắt chậm rãi nở ra và tỏa ra mùi hương thơm ngát theo âm nhạc.

Lục Cẩn Ngôn nhìn về phía cô, âm thanh mà cô thổi ra thuần khiết đến như thế, không hề có một tí tạp chất nào.

Chỉ có những người có tâm hồn trong sáng lương thiện, không hề tham muốn bất cứ thứ gì mới có thể thổi ra âm thanh trong trẻo đến như vậy.

Thế nhưng rõ ràng cô chính là một người phụ nữ tồi tệ có đầy thói hư tật xấu và nhiều mưu mô, hoàn toàn không hợp với tiếng sáo của cô, điều này vô cùng mâu thuẫn và cũng cực kì mỉa mai.

Tần Như Thâm cũng đang nhìn cô.

Những nốt nhạc này đã chạm vào một khoảng trống khó có thể tìm thấy ở sâu trong đáy lòng của anh ấy, nó đã chạm vào linh hồn chia năm xẻ bảy của anh ấy.

Một khúc nhạc rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc!

Chắc chắn anh ấy đã từng nghe ở nơi nào rồi, thế nhưng anh ấy không thể nhớ ra, dù làm thế nào cũng không thể nhớ được.

Cảm giác này rất khó chịu, anh ấy giống như bị nhốt trong một căn phòng tối vậy, rõ ràng có một cánh cửa ở trước mặt, chỉ cần đẩy ra là có thể tự do nhưng cho dù làm gì cũng không thể đẩy ra.

Anh ấy không nhịn được mà xoa huyệt thái dương.

Mỗi khi anh ấy cố gắng nhớ lại chuyện gì đó thì đầu sẽ trở nên đau đớn.

Khi tiếng sáo ngừng lại thì cả sảnh lớn vẫn im phăng phắc, sau đó Lục Sở Hà vỗ đôi tay nhỏ nhắn của mình và nói: “Chị dâu, chị thổi sáo hay quá đi, giống như âm thanh thiên nhiên trong truyền thuyết vậy.

“Xí, một món đồ chơi tầm thường.

” Lục Cẩm San khinh thường bĩu môi nói.

Thứ Ocarina quỷ quái này thậm chí còn không bằng những loại nhạc cụ chính quy, chỉ có những người nghèo nàn ở phố phường mới chơi những thứ này mà thôi.

“Chị cả, chị biết thổi không?” Lục Sơ Hà chớp lấy đôi mắt to tròn và nhìn vào cô ta nói.

“Chị không thèm học, chị chỉ thích đánh piano mà thôi.

” Lục Cẩm San khó chịu trừng mắt nhìn cô bé một cái.

“Em muốn học, đàn piano cồng kềnh đến như vậy và cũng không thể mang theo bên người, sáo Ocarina thì nhẹ hơn rất nhiều, em có thể bỏ vào trong cặp và lấy ra thổi bất cứ lúc nào.

Hơn nữa tất cả mọi người đều biết chơi piano nên không hề giúp em thể hiện sự khác biệt với mọi người một chút nào.

” Lục Sơ Hà chạy đến bên người Hoa Hiểu Bồng và cầm lấy tay của cô: “Chị dâu, chị dạy em thổi đi.

“Được thôi.

” Hoa Hiểu Bồng mỉm cười gật đầu.

Gương mặt của Lục Cẩm San lúc trắng lúc xanh, Hoa Hiểu Bồng giống như một con gián không thể đánh chết vậy, cho dù đưa chân giẫm chết cũng có thể khôi phục đầy máu ngay tại chỗ.

Lục Vũ Hàm u ám liếc nhìn đứa con gái của mình một cái, làm sao ông ấy lại không nhìn ra con gái của mình đang cố tình làm khó Hoa Hiểu Bồng chứ: “Cẩm San, con là chị cả, quan tâm và yêu thương em dâu là trách nhiệm của con, con tốt nhất nên nhớ kỹ.

“Cẩm San chỉ đang đùa muốn giúp bầu không khí trong nhà trở nên sôi nổi mà thôi, con đã lớn chừng này, sắp gả đi rồi mà vẫn giống một đứa trẻ con vậy.

” Bà Lục vội vàng đỡ lời cho con gái của mình.

Lục Vũ Hàm nhìn thấy con rể tương lai ở nơi này nên cũng không tiện nói nhiều mà chỉ vẫy tay nói: “Đùa thì đùa nhưng đừng làm quá trớn.

Sau khi ăn bữa tối thì Hoa Hiểu Bồng cảm thấy bản thân nên tìm hiểu sâu hơn về nhà họ Lục.

Vì vậy cô lén lút tìm đến một người giúp việc lớn tuổi ở trong nhà và nghe ngóng một chút.

Trong xã hội ngày nay, ngay cả việc lấy vợ cũng phải phân hóa thành hai mặt đối lập một cách nghiêm trọng.

Con trai nhà nghèo không nhà không xe nên không thể lấy nổi vợ, những người 40 tuổi vẫn còn độc thân có ở khắp mọi nơi.

Những người nhà có quyền có thế thì trong sáng lẫn tối đều có vợ lớn vợ bé đầy nhà, vợ bé người thứ ba nhiều không đếm xuể, giống như người nổi tiếng nào đó ở Hồng Kông, trong nhà vẫn ngang nhiên nuôi cả vợ lớn lẫn vợ bé.

Mẹ nhỏ và bố chồng là mối tình đầu.

Về phần bọn họ đã trải qua một cuộc tình quanh co như thế nào thì đó cũng không phải là thứ mà người giúp việc có thể biết được.

Tất cả mọi người đều âm thầm hiểu rõ mối quan hệ của hai người bọn họ.

Bà ấy ở bên ngoài là trợ lý của bố chồng, nhưng khi ở trong nhà thì lại là vợ lẽ.

Nhìn dáng vẻ của bà Lục, rõ ràng không hề đồng ý và cam lòng, trong lòng tràn ngập sự căm hận nhưng không dám thể hiện ra ngoài.

Điều quan trọng là mẹ nhỏ cũng không còn trẻ, bà ấy bằng tuổi với bà Lục, bà ấy cũng không xinh đẹp và quý phái bằng bà ta và cũng không thể sinh con.

Lục Sơ Hà là đứa bé được thụ tinh trong ống nghiệm.

Thế nhưng bà ấy vẫn có thể chiếm lấy trái tim của bố chồng.

Đây chính là sự hấp dẫn của mối tình đầu.

Khi trở về phòng thì cô liền bị Lục Cẩn Ngôn chặn lại ở góc tường: “Hóng chuyện xong rồi à?”

“Tôi không hề hóng chuyện, tôi chỉ trò chuyện với đám người thím Trương mà thôi, tôi và bọn họ khá hiểu nhau.

” Cô nói một cách chậm rãi.

“Em nên trở thành người giúp việc, làm cô chủ quá uổng phí tài năng rồi.

” Anh châm chọc cười một tiếng.

“Anh nói đúng, tôi đúng là có số kiếp của người giúp việc.

” Cô lè lưỡi ra và ngoan ngoãn nói.

Lục Cẩn Ngôn biết cô đang giả vờ, cô vốn là một người cứng đầu và rất khó thuần phục, từ trước đến giờ cô chưa từng thật sự chịu phục anh.

“Tốt lắm, vậy mau chóng đến hầu hạ chủ của em đi.

” Khóe miệng tuyệt đẹp của anh nở ra một nụ cười lạnh lùng và tà ác.

Vẻ mặt của cô trở nên tái nhợt, cô hoảng loảng chui ra từ dưới cánh tay của anh, cô sợ thú tính của anh lại tái phát và ăn tươi nuốt sống cô.

“Tôi rất buồn ngủ và muốn đi ngủ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.

Giả chết chính là cách chạy trốn tốt nhất.

Cô mở tủ và lấy tấm đệm của mình ra, sau khi trải xong thì cô nằm xuống và nói: “Ngủ ngon, cậu chủ ác ma.

” Cô nói xong bèn kéo chăn lên và đắp kín đầu.

Tia sáng lạnh như băng lóe lên trong đôi mắt đen láy và sâu thẳm của Lục Cẩn Ngôn.

Người phụ nữ mưu mô chết tiệt này, lại giả chết à!

Anh nắm lấy tấm chăn của cô và vén lên một phát, động tác khá thô lỗ: “Kể từ ngày hôm nay, sau này nếu như tôi chưa ngủ thì cô cũng không được ngủ!”

“Tại sao?” Cô kinh ngạc nói.

“Không có lý do tại sao, đây là mệnh lệnh!” Anh trừng mắt nhìn cô từ trên cao với khí thế hung tợn, anh giống như một tên bạo chúa không cho phép cô chống lại một chút nào.

Thế nhưng cô vẫn không sợ chết và chống đối cãi lại: “Anh đang cướp đoạt nhân quyền đấy.

Anh bước đến gần và đè cô xuống đất như một ngọn núi lớn: “Ở chỗ của tôi, em chỉ có nghĩa vụ, không có quyền lợi.

Anh vừa định xé quần áo của cô ra thì cánh cửa của tủ áo đột nhiên bị đẩy ra.

Một bóng người nhỏ nhắn chui ra ngoài và đồng thời khiến cả hai người bọn họ giật bắn người lên.

.