Lục Cẩn Ngôn ngước mắt lên và u ám liếc cô một cái.

Tiêu Diệc Mẫn được mẹ anh sắp xếp đưa vào, anh không thể bỏ qua mặt mũi của người lớn được.

“Chỉ cần em có bản lĩnh thì có thể đuổi cô ta đi.” Giọng nói vô cùng trầm thấp giống như đang giao quyền cho cô vậy.

“Tôi không có năng lực như vậy.” Cô lè lưỡi nói.

“Đồ nhát gan.” Anh cười lên một cách mỉa mai.

“Người ta tiểu thư nhà giàu, tôi chỉ là một người không có tiền hai không có quyền thì sao có thể đấu với cô ta chứ? Nếu như có thể có được một chỗ dựa vững chắc ở phía sau thì tôi cũng dám đấy.” Cô giương cổ lên nói giống như đang tự cổ vũ cho bản thân mình.

Đôi mắt lạnh lùng và đen láy của Lục Cẩn Ngôn lóe sáng lên một cái: “Tốt lắm, nhớ kỹ lời nói của em.”

“Tôi dĩ nhiên sẽ không quên lời nói của mình.

Tổng giám đốc, nếu như không còn việc gì thì tôi trở về làm việc đây.” Hoa Hiểu Bồng hất mặt một cái và đi ra ngoài.

Động tác kia là một sự khiêu khích ngầm trong mắt Lục Cẩn Ngôn.

Một nụ cười lạnh lùng và nham hiểm hiện lên trên gương mặt của anh.

Một con nhím nhỏ bướng bỉnh, nếu như chĩa gai với người ngoài thì cũng khá thú vị đấy.

Khi Hoa Hiểu Bồng trở về bộ phận thiết kế thì nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn cô với ánh mắt khác thường, giống như cô đã bị sa thải vậy!

Ngoại trừ Quách Lộ Lộ thì những người khác đều không biết đến chuyện xảy ra ở trong phòng trà.

Tiêu Diệc Mẫn ngồi ở trong xe tức giận đến nỗi cả người run rẩy, sao cô ta lại có thể để cho Hoa Hiểu Bồng yên ổn chứ?

Cô ta lập tức bảo người tung ra một tin tức nhỏ ở trong công ty.

Hoa Hiểu Bồng gây chuyện, tạt nước sôi vào cô ta và Trương Yên trong phòng trà.

Bây giờ mọi người đều suy đoán rằng Hoa Hiểu Bồng đã bị tổng giám đốc gọi đến phòng làm việc dạy dỗ rồi.

“Lá gan của cô ta cũng lớn thật, vừa mới đi làm ngày đầu tiên mà đã đụng chạm đến Tiêu Diệc Mẫn rồi, cô ta không muốn làm nữa à.”

“Chắc chắn cô ta không biết chuyện của tổng giám đốc và Tiêu Diệc Mẫn.”

“Nghé con không biết sợ cọp mà.”

“Dù sao thì cô ta cũng chết chắc rồi, sau này cách cô ta xa một chút, đừng để liên lụy đến chúng ta.”

Hoa Hiểu Bồng không hề biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì mà chỉ cảm thấy bản thân đã bị cô lập nhiều hơn nữa rồi.

Vào giờ ăn trưa, cô đi đến căn tin của nhân viên.

Nơi này có thể đạt đến tiêu chuẩn của nhà hàng Michelin, các món ăn trông rất ngon, có món Trung cũng có món Tây, giá cả cũng phải chăng.

Quả nhiên phúc lợi của công ty lớn vô cùng tốt.

Cô mua phần ăn rẻ nhất như hôm qua để tiết kiệm tiền.

Khi nhìn thấy phía trước có đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế thì cô bèn bước tới, cô vừa định ngồi xuống thì đối phương đã ngẩng gương mặt lạnh lùng của mình lên và nói: “Chỗ này có người rồi.”

Thật ra không có người nào ngồi đối diện cô ta, chỉ là cô ta không muốn ngồi cùng một chỗ với Hoa Hiểu Bồng để tránh nhiễm phải sự xui xẻo của cô.

Có lẽ đây là bữa cơm cuối cùng của cô rồi, chắc chắn buổi chiều cô sẽ bị sa thải.

“Xin lỗi.” Hoa Hiểu Bồng bưng lấy khay và đi đến một góc trống ở phía xa.

Cảm giác bị cô lập không hề dễ chịu, cô chỉ muốn làm tốt công việc của mình và không muốn vướng vào những chính trị văn phòng lung tung.

“Hoa Hiểu Bồng.” Một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên bên cạnh cô, cô quay đầu lại và nhìn thấy Quách Lộ Lộ bước tới: “Tôi có thể ngồi chỗ này không?”

“Dĩ nhiên được.” Cô gật đầu nói: “Cảm ơn thuốc trị phỏng của cô vào buổi sáng, lát nữa tôi sẽ trả lại cho cô.”

“Không cần đâu, tôi vẫn còn một chai, cô cứ cầm lấy dùng đi.” Quách Lộ Lộ cười tươi như hoa nở, cô ta nghĩ rằng có lẽ mình là người duy nhất chịu nói chuyện với cô trong căn tin này rồi.

“Lộ Lộ, bọn họ đều xa lánh tôi vì sợ sẽ bị tôi liên lụy, cô không lo lắng à?” Hoa Hiểu Bồng hỏi.

“Có gì phải lo chứ, tôi chỉ không muốn cúi đầu với thế lực xấu xa, cùng lắm thì không làm nữa thôi, nơi này không giữ người thì cũng sẽ có nơi khác giữ.” Quách Lộ Lộ nói với vẻ mặt thản nhiên.

Cô ta biết được sự thật nên dĩ nhiên không sợ rồi.

Cô ta cũng sẽ không nói sự thật ra, như vậy mới có thể lôi kéo mối quan hệ với Hoa Hiểu Bồng.

Nếu như tất cả mọi người đều đối xử tốt với Hoa Hiểu Bồng thì sẽ không làm nổi bật điểm đặc biệt của cô ta được.

Hoa Hiểu Bồng không hề biết được ý nghĩ của cô ta mà chỉ nghĩ rằng cô ta là một cô gái tràn đầy năng lượng tích cực.

“Lộ Lộ, tôi mời cô uống trà sữa Hồng Kông.” Cô mỉm cười nói.

“Được thôi, vậy tôi không khách sáo nữa.

Tôi cảm thấy chúng ta đều là những người không sợ thế lực lớn, có thể làm bạn tốt với nhau đấy.” Quách Lộ Lộ cười lên và nói.

“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.” Hoa Hiểu Bồng cảm thấy rất vui khi bản thân đã kết được bạn.

…...

Sau khi Tiêu Diệc Mẫn đi đến bệnh viện bôi thuốc liền vừa khóc lóc vừa chạy đến tố cáo với bà Lục.

“Dì Sở, Hoa Hiểu Bồng đã làm phỏng chân của cháu rồi.

Cháu mời cô ấy uống cà phê chồn thì cô ấy liền cười nhạo cháu và nói những người uống cà phê chồn đều là những người thích ăn phân chồn.

Cháu bảo cô ấy chú ý lời nói của mình thì cô ấy lại tạt nước sôi vào chân cháu.

Cô ấy nói rằng cô ấy là cô chủ của nhà họ Lục, đừng nói là JVLear mà sau này cả Lục Thị đều là của cô ấy, người nào chọc cô ấy không vui thì cô ấy sẽ gϊếŧ người đó.

Cô ấy đến JVLear cũng không phải vì để làm việc mà chỉ muốn canh chừng anh Cẩn Ngôn, sợ rằng có người thứ ba quấy rầy anh ấy……”

Cô ta vừa khóc lóc vừa không ngừng kể lễ, vẻ mặt của bà Lục cũng trở nên tái mét.

Hoa Hiểu Bồng chửi rủa Tiêu Diệc Mẫn cũng là đang mắng chửi bà ta, bà ta thích uống cà phê chồn.

Buổi tối khi Hoa Hiểu Bồng trở về, bà ta không hề để lộ ra một tia cảm xúc nào mà chỉ hỏi một cách thờ ơ: “Hôm nay làm việc như thế nào?”

“Cũng khá tốt ạ.” Hoa Hiểu Bồng nhỏ tiếng nói.

Khóe miệng bà ta nở ra một nụ cười lạnh lùng không dễ nhìn thấy và dặn dò người giúp việc rót hai ly cà phê.

“Đây là cà phê chồn của Indonesia, tôi thích uống mùi vị này nhất, uống thử xem.”

Lại là cà phê chồn.

Hoa Hiểu Bồng âm thầm thở dài một cái và bưng ly uống một ngụm.

Cô không quen uống cà phê đen, quá đắng rồi, giống như thuốc bắc vậy và còn có mùi bùn đất nồng nặc.

Cô liền nhíu mày trong vô thức.

Bà Lục nhìn thấy và nghĩ đến lời nói của Tiêu Diệc Mẫn, một màu đỏ thẫm hiện lên giữa đôi lông mày của bà ta.

“Uống ngon không?” Bà ta hỏi một cách thản nhiên.

“Hơi đắng ạ.” Hoa Hiểu Bồng thẳng thắn nói ra.

“Những người uống quen cà phê hòa tan giá rẻ sẽ không thể uống ra mùi vị của những loại cà phê cao cấp.” Giọng điệu thong thả và chậm rãi của bà ta tràn ngập sự giễu cợt.

“Mẹ nói đúng, cho con uống loại cà phê cao cấp này quá lãng phí rồi.” Hoa Hiểu Bồng không nhanh không chậm nói, vẻ mặt của cô trông có vẻ vừa kính trọng vừa khiêm nhường như đã thừa nhận sự thật này vậy.

Thế nhưng sự tức giận trong lòng bà Lục vẫn không hề giảm bớt vì điều này: “Có phải quá thiệt cho cô khi bảo cô đến bộ phận thiết kế làm trợ lý của nhà thiết kế không?”

Hoa Hiểu Bồng không thể đoán được ý của bà ta nên chậm rãi nói: “Con vừa mới tốt nghiệp nên không có kinh nghiệm làm việc, con rất cảm ơn công ty có thể cho con một cơ hội để phát triển, con chắc chắn sẽ cố gắng làm việc.”

Ánh mắt của bà Lục lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên sắc bén hơn: “Có phải đi làm việc hay không thì bản thân cô hiểu rõ nhất? Công ty là một nơi nghiêm túc, không phải là cái chợ mà có thể tùy tiện nói những lời dơ bẩn và làm những chuyện bỉ ổi.”

Bà ta nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng liền cảm thấy phiền phức.

Trong mắt bà ta, Hoa Hiểu Bồng chỉ là một đứa đầu đường xó chợ thấp hèn, lòng tham không đáy và khiến người khác chán ghét giống hệt người bác cả của cô vậy.

Hoa Hiểu Bồng cảm thấy nghi ngờ và khó hiểu, cô không biết bản thân đã làm sai chuyện gì khiến bà ta tức giận.

“Mẹ à, con không hiểu ý của mẹ.”

“Cô thật sự nghĩ tôi không biết gì à, vừa mới đi làm được hai ngày đã quậy tung công ty đến mức hỗn loạn.” Vẻ mặt của bà Lục trở nên vô cùng u ám.

Dì Mai thấy vậy bèn nhỏ tiếng nói: “Thưa cô chủ, cô Tiêu đã từng đến đây, chân bị thương khá nghiêm trọng, có phải cô nên xin lỗi cô ấy không?”

Câu nói này giống như đang nhắc nhở cô.

Lúc này Hoa Hiểu Bồng đã hiểu ra, thì ra đã có người tố cáo với bà ta.

“Thì ra mẹ đang nói đến chuyện này à, đúng là lỗi của con.”

Bà Lục nghĩ rằng cô đã nhận sai nên nhỏ tiếng hầm hừ và nói: “Mang gia pháp ra, ngày hôm nay tôi phải đàng hoàng dạy dỗ cô một chút, để tránh cô không nhớ kỹ và làm mất mặt nhà họ Lục ở bên ngoài.”.