Editor: Á bì

Nghe thấy tiếng đóng cửa ở bên ngoài, cô ngã xuống giường, bụng lại không thức thời kêu lên mấy tiếng. Quay đầu nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm rồi, nhưng chân cô không thể nào nhúc nhích được, vậy cô ăn cái gì đây? Chẳng lẽ anh cứ đi như vậy sao?diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì

Trình Cốc Tâm bất đắc dĩ nhìn trần nhà, một tay đặt lên bụng vỗ về cái bụng trống rỗng của mình. Âm thầm mắng chữi Đồng Hàn Thành, anh không làm người tốt cho tới cùng, mới giúp cô nắn chân thì phủi mông bỏ chạy liền, ít nhất cũng phải mang cho cô cái gì ăn chứ. Bây giờ đói muốn chết, cô nên làm sao đây? Hảo cảm cô mới vừa nghĩ về anh liền bay hết toàn bộ, gạt bỏ hết toàn bộ.

Mắng Đồng Hàn Thành xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng bụng vẫn trống không, nó vẫn kêu lên. Lúc này lỗ tai cô nhanh nhạy nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, Đồng Hàn Thành chưa đi sao? Hay là anh đã trở lại?diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì

Quả nhiên sau đó Đồng Hàn Thành xuất hiện trong phòng một lần nữa. “Anh giúp em mang cơm về, nên giờ anh ôm em ra ngoài ăn cơm nhé?”

Vừa có đồ ăn Trình Cốc Tâm không quản chuyện anh có ôm hay không ôm cô, liền gật đầu.

Đối với phản ứng của cô, anh thật sự vừa lòng, xoay người ôm cô lên từ trên giường.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì

“Anh không ăn sao?” Trình Cốc Tâm ngồi trước bàn ăn, ăn như hổ đói, cô thật sự rất đói.

“Ừ, chờ em ăn xong rồi anh ăn, anh sợ em ăn không đủ.”

Lời anh nói hoàn toàn có ý ghét cô ăn nhiều quá, cô có thể nghe ra được đấy, “Tôi đói bụng, rất đói!”

“Đương nhiên anh biết, em cứ ăn đi, nếu không đủ anh sẽ đi lấy thêm.” Anh rất hào hứng nói theo lời cô, trêu cô một lúc.

Trình Cốc Tâm khinh thường hừ hai cái, không để ý tới anh, lo ăn cơm của mình, cô không thèm chấp với anh.

“Đúng rồi, vừa rồi em tỷ thí với anh, em có chuyện gì sao?” Nghi vấn này Đồng Hàn Thành vẫn luôn muốn hỏi ra miệng.

Nghe nói như thế, một đống cơm nhất thời bị nghẹn ở trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong, bị nghẹn nên cô không ngừng ho khan, chờ một lúc mới bình thường lại. Cùng lúc đó, mượn cơ hội bình tĩnh lại, “Khụ khụ, cái này có chuyện gì sao?”

“Chiêu thức của em hình như loạn cả lên, không giống quán quân đấu vật tự do một chút nào.” Anh chau mày nói.

“Làm sao, giờ anh chất vấn tôi sao?” Lập tức làm bộ dáng tức giận.

“Chẳng lẽ quán quân nữ đấu vật tự do toàn quốc đều có loại trình độ như vậy sao? Mới vài chiêu đã bị đánh bại?” Bởi vì giờ chỉ có hai người bọn họ ở đây, Đồng Hàn Thành mới có thể hỏi như vậy, chỉ có điều kỳ thật anh cũng rất buồn bực.

Bị anh hỏi có chút ứng phó không kịp, Trình Cốc Tâm hai ba lần mới quăng ra một lý do được cho là rất tốt, “Phát huy thất thường không được sao?”

“Phát huy thất thường?” Đồng Hàn Thành nở nụ cười, lý do này mà cô cũng có thể mở miệng nói ra sao? Một vận động viên chuyên nghiệp bình thường mà có thể phát hiện thất thường đến mức độ này sao, cái cô gái này thật sự là không phải ngốc bình thường.

“Đúng vậy, không được sao, ít khi nào được bình thường!” Cô càng nghĩ càng cảm thấy lý do này rất hợp lý, nhất thời khí thế tăng lên.

Mặc dù anh vẫn còn nhiều khúc mắc, nhưng lười cùng cô cãi nhau. Anh dám chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên quyết định tự mình điều tra. Muốn cậy từ trong miệng cô gái này, coi bộ cũng chẳng hỏi ra được đáp án.

Thấy anh không hỏi nữa, cô chột dạ thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn làm cho mụ mị hết cả đầu óc, may là đầu cô xoay chuyển nhanh. Nếu để người khác biết được chuyện linh hồn nhập vào thể xác của Trình Cốc Tâm, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn. Mặc dù chính cả cô cũng cảm thấy khả năng xảy ra chuyện cũng rất kỳ diệu, căn bản không có gì có thể giải thích.

Sau khi trải qua chuyện này, cục diện bế tắc của hai người hình như có chút tiến triển, Trình Cốc Tâm không cố ý tìm ra lỗi sai của Đồng Hàn Thành nữa, cho nên ngẫu nhiên trong giờ học cũng có thể gặp anh. Hơn nữa, mỗi đêm Đồng Hàn Thành sẽ mang cơm về ký túc xá, cùng ăn tối với cô. Đầu tiên anh cảm thấy lo lắng về tính tình chậm chạp của cô, nói chung vào buổi sáng cô lên lớp, sau khi kết thúc thì chỉ biết ru rú ở trong ký túc xá, không đi ra khỏi cửa. Đối với cô mà nói, ở trong quân doanh ngoại trừ lên lớp, cũng không có chuyện gì làm. Thứ hai, đây là con đường duy nhất để cô và anh có thể trao đổi tình cảm, ban ngày bọn họ đều có công việc riêng, ngay cả cơ hội ở chung cũng không có. Hơn nữa buổi tối lại có cảm giác như muốn đi tu, anh chắc chắn trong vô thức đã nảy ra phản ứng với Trình Cốc Tâm.

Tối hôm nay, Đồng Hàn Thành đúng giờ mang cơm về. Chỉ có điều khi thấy đồ ăn ở trên bàn, Trình Cốc Tâm thấy có chút khác thường.

“Hôm nay mang thêm cơm sao?” Cô hỏi, bình thường đồ ăn sẽ theo tiêu chuẩn như những binh lính khác nhưng hôm nay lại đặc biệt mang về nhiều hơn, cho nên cô cho rằng tập thể phát cơm nhiều hơn, mà món thêm vào lại là món cô thích nhất, cá xào cà tím.

“Không phải, đó là Lão Du đặc biệt làm cho em.” Anh ở một bên xới, một bên trả lời cô.

“Anh bảo ông ấy làm thêm sao?” Anh từng bảo Lão Du làm cơm riêng cho cô, nên cô tự nhiên nghĩ như vậy.

“Cũng không phải, là Lão Du tự mình mang tới cho anh. Ông ấy nói, em tới quân doanh lâu như vậy rồi, mỗi ngày đều ăn cơm trắng, sợ em ăn không quen, cố ý làm riêng cho em.” Anh nhún vai, biểu cảm như không có liên quan tới mình.

Trình Cốc Tâm nhận lấy chén cơm ở trong tay anh, bĩu môi. Trong lòng nói thầm, còn tưởng là do anh, cô còn muốn nói cảm ơn. Thì ra người đàn ông còn chưa nghĩ thấu đáo bằng Lão Du, anh thân là một sư trưởng, cũng chưa tới hỏi thăm cô lấy một lời.

Không nói thêm nữa, hai người tự mình vùi đầu vào ăn, tựa như một phần cuộc sống hôn nhân rất bình thường. Nhưng lúc này điện thoại ở trong túi Đồng Hàn Thành vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này. Sau khi lấy ra nhìn lên màn hình, anh liền bấm nghe, “A lô, Phi Phi?”

Nghe được ‘Phi Phi’, Trình Cốc Tâm đang ăn cơm nhất thời hồi hộp.

“Ừ, em muốn tới quân doanh? Nơi này cũng không phải chỗ em muốn tới là tới.” Đồng Hàn Thành lạnh lùng nói.

Không có cách nào nghe được Đồng Phi Phi đang nói gì ở đầu bên kia, cô chỉ có thể đoán thông qua lời nói của Đồng Hàn Thành, giác quan thứ sáu nói cho cô biết chuyện này có tám chín phần liên quan tới cô. Hình như Đồng Phi Phi nói rất nhiều, Đồng Hàn Thành thì vẫn giữ im lặng.

“Vậy sao? Vậy để anh suy nghĩ cái đã.” Anh buông đũa xuống làm ra động tác đang suy nghĩ.

Sau đó, bên này im lặng thật lâu, cô đoán chắc Đồng Phi Phi phải tốn rất nhiều nước miếng mới thuyết phục được anh của cô ấy.

Rốt cuộc, Đồng Hàn Thành nhẹ nhàng lên tiếng, bày tỏ anh đồng ý.

Lần này cô có thể mơ hồ nghe được tiếng kêu hưng phấn của Đồng Phi Phi. Một lát sau, anh lại đặt điện thoại ở trước mặt cô, cô nghi ngờ ngước mắt lên từ trong bát cơm nhìn anh, làm bộ như mù mịt chẳng biết gì cả.

“Phi Phi hỏi em, mẹ anh muốn em nói lại cho anh chuyện gì sao?”

“Hả? Chuyện gì?” Hình như cô chẳng có chút ấn tượng.

Đồng Hàn Thành bĩu môi về phía di động, ý bảo cô cầm qua nghe.

Thì ra chuyện mà Đồng Phi Phi nói tới là chuyện mà trước đó mẹ Đồng có kêu cô chuyển lời lại cho Đồng Hàn Thành “Đến quân đội thì chuyển lời mẹ tới Hàn Thành, bảo nó phải mau lên một chút.” Thật ra cô cũng đã sớm quên mất chuyện này, huống hồ cho dù có nhớ cô cũng chưa chắc mở miệng ra nói được. Nhưng mà ở trong điện thoại cô chỉ có thể nhận lời. Sao đó Đồng Phi Phi lại càng nói càng hăng nói rất nhiều chuyện với cô, chuyện sau khi cô đến quân đội. Lý do để cô ấy thuyết phục được Đồng Hàn Thành là không bao lâu nữa cô ấy sẽ trở về Úc để học, cho nên sẽ không gặp được bọn họ trong một khoảng thời gian rất dài, trước khi đi cô ấy muốn nói tạm biệt với bọn họ. Thật ra cũng không phải như bề mặc của nó, lý do mà thuyết phục được Đồng Hàn Thành sâu sắc là cô ấy sẽ ở trước mặt của Trình Cốc Tâm chuyển đạt lại yêu cầu của mẹ Đồng một lần nữa, đồng thời cũng nói giúp anh thêm mấy câu có ích, đương nhiên những chuyện này không thể nói cho Trình Cốc Tâm biết.

Đồng Hàn Thành chờ sau khi cô cúp máy mới hỏi, “Mẹ anh muốn em chuyển lời gì sao?”

Vấn đề này càng làm cho Trình Cốc Tâm mắc kẹt, vừa bị Đồng Phi Phi nhắc, cô mới nhớ lại. Nhưng cô cũng không nghĩ tới mình sẽ chuyển lại toàn bộ lời của mẹ Đồng tới Đồng Hàn Thành. Bởi vì ngoại trừ vấn đề khó mở miệng, còn có một điểm quan trọng nữa, đó chính là lời này đối với hai người bọn họ cũng không có chút quan trọng nào. “Thật ra cũng không có chuyện gì, ha ha ha.” Cho nên cười ngây ngô vài tiếng, cô tính làm bộ ngốc nghếch cho qua chuyện.

“Không có gì là cái gì?” Không phân biệt được tình huống Đồng Hàn Thành tiếp tục hỏi.

Bị anh truy hỏi, Trình Cốc Tâm rối rắm cầm lấy tóc xoắn lại, lời này tới bên mép rồi nhưng không thể phát ra lời, “Thì là…chính là…mẹ anh bảo tôi nói lại với anh…kêu anh nhanh lên một chút.”

Cô ấp a ấp úng nói xong, anh lại chẳng nghe hiểu được chuyện gì, “Nhanh lên cái gì chứ?”

Cô gấp gáp nắm đũa lại, đâm vào chén cơm hai lần, xấu hổ nói, “Trời ơi, ý của mẹ anh là muốn anh mau chóng sinh con đi.”

Lời này làm cho Đồng Hàn Thành nhịn không được cười ra tiếng, sau khi ngắm khuôn mặt giận dữ của cô, lập tức thông họng, “Khụ khụ, anh hiểu rồi.”

Sau khi bị anh cười nhạo, Trình Cốc Tâm cảm thấy cực kỳ khó chịu, chẳng thèm nói chuyện với anh nữa. Vừa chọc vào chén cơm vài cái, tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm. Rõ ràng anh buộc cô nói ra những lời này, sau khi cô nói ra còn bị cười, thật ra cô đã trêu ai chọc ai rồi.

Sau đó hai ngày, Đồng Phi Phi đúng hẹn tới chơi, làm cho cả quân doanh vốn yên tĩnh đã không còn yên tĩnh nữa.

Ước chừng vào buổi sáng, vào lúc mười giờ, Trình Cốc Tâm vẫn còn đang giảng bài trên lớp. Cô kỳ quái phát hiện ra, mấy nhóm lính vốn luôn tập trung nghe giảng, giờ đã có một nửa thất thần. Buồn bực một lúc, cô mới nhìn thấy ở ngoài cửa Đồng Phi Phi đại tiểu thư đang nhún nhảy.

Cô vừa mới nói tan học, các học sinh còn chưa rời khỏi, Đồng Phi Phi đã nhanh chóng chạy vọt vào, chạy thẳng tới bục giảng. Cũng lúc đó, trong tay cô đang cầm theo một cái hộp giữ nhiệt.

“Chị dâu, cuối cùng chị cũng tan lớp!” Trên khuôn mặt như em bé nở một nụ cười thật tươi, hấp dẫn phần lớp những ánh mắt của mấy nhóm binh lính trẻ tuổi.

“Ừ, em đang ôm gì vậy?” Đối với sự nhiệt tình của cô, Trình Cốc Tâm cũng có chút ứng phó không kịp.

Mới nhớ tới trong ngực đang có cái gì đó, Đồng Phi Phi trân trọng đứng ở trên bục giảng, “À, đây là canh bổ thím làm rồi bảo em mang tới cho chị, hơn nữa thím còn muốn em giám sát chị phải uống hết!”

Trình Cốc Tâm lấm tấm mồ hôi, cái gọi là canh bổ này cô đã biết là thứ gì rồi, đại khái cũng không quá khác so với mấy đồ cô đã uống lần trước. Không thể nói là cô có thích hương vị này hay không, dù cho uống rất nhiều cũng không có cách nào thực hiện được mục đích của mẹ Đồng. Nhìn thấy cái hộp giữ nhiệt thật lớn, đầu cô lại đau lên.

Đồng Phi Phi thật sự rất có trách nhiệm, chuyện mẹ Đồng giao cho cô nhất định sẽ làm được. Cho nên cô càng phải thấy cái hộp giữ nhiệt này được uống sạch. Do cũng không muốn phụ ý tốt của mẹ Đồng, Trình Cốc Tâm kéo theo Đồng Hàn Thành, giúp cô chia sẻ trách nhiệm này. Dù sao anh cũng có phần. Dưới sự hợp tác của hai người bọn họ, dưới sự giám sát của Đồng Phi Phi, cái hộp giữ nhiệt kia cuối cùng cũng được uống sạch.

Buổi chiều, Trình Cốc Tâm không cần phải lên lớp. Vì thế Đồng Phi Phi liền kéo Trình Cốc Tâm đi dạo khắp nơi ở trong quân doanh. Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy được đến một quân doanh lớn như vậy, nên thấy cái gì cũng tò mò. Nhìn thấy xe tăng cô ấy cũng muốn sờ hai cái, thậm chí còn muốn chui vào bên trong xem thử, cũng may là Trình Cốc Tâm đã ngăn cô ấy lại. Chỉ có điều sau khi đi vào bãi tập bắn, cô cũng không ngăn nổi đại tiểu thư Đồng Phi Phi nữa rồi.