Editor: Á bì

“Chẳng lẽ em không để ý chuyện tối qua một chút nào sao?” Đồng Hàn Thành thích chọc giận Trình Cốc Tâm, mà không phải đang thật sự giận cô.

“Đồng Hàn Thành, tôi nó cho anh biết, tôi không phải là loại phụ nữ tùy tiện như anh nghĩ! Hơn nữa chuyện tối hôm qua tôi ngay cả một chút ý thức cũng không có!” Cô thở phì phò ngẩng đầu lên trừng mắt anh.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì

“Ý của em, chuyện tối hôm qua tất cả đều là trách nhiệm của anh?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Anh thừa dịp tôi uống say, lại còn…lại còn…anh có tin là tôi sẽ đi tố cáo anh không!” Chuyện tối qua Trình Cốc Tâm thật sự rất khó mở miệng, chuyện tối qua nhất định là chuyện thất bại nhất trong cuộc đời của cô.

Nghe được câu cuối cùng, Đồng Hàn Thàn lạnh lùng nở nụ cười, “Em nói em muốn đi tố cáo anh?”diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì

“Thế nào, anh nghĩ tôi không dám chắc?” Trình Cốc Tâm lập tức nâng giọng, mặc dù cô nói câu kia cũng rất phí sức, nhưng khí thế không thể yếu được.

“Tố cáo thế nào? Tố cáo anh xâm phạm em? Hình như chúng ta là vợ chồng hợp pháp đó, hay là em muốn đi tố cáo anh ngược đãi em? Em đi khám xem mặc may có thể tìm ra chấn thương nghiêm trọng ở bên trong đó.” Đồng Hàn Thành treo một nụ cười tươi ở trên miệng, nhàn nhạt phun ra từng chữ, thứ tự lại đặc biệt rõ ràng.

Nhưng chuyện này thật sự làm cho Trình Cốc Tâm tỉnh ra, cô châm biếm nói, “Anh đừng quên, chúng ta đã ký hiệp ước trước hôn nhân, phía trên rõ ràng có viết anh không thể đụng vào tôi!”diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì

Anh có chút chán nản làm như không nghe thấy mà cười, “Nếu như chuyện xảy ra dựa trên ý nguyện của em thì như thế nào? Anh cũng vừa nói rồi, chuyện xảy ra tối hôm qua cũng không chỉ có trách nhiệm của một mình anh.”

Đồng Hàn Thành chắc chắn như vậy, trả lời bình tĩnh như vậy, làm cho Trình Cốc Tâm tự nhiên cảm thấy chột dạ. Trước kia cô chưa từng uống nhiều, bộ dáng sau khi say như thế nào cô cũng không biết, về phần có làm ra chuyện vượt rào này hay không cô cũng không thể chắc chắn được. “Tôi…tôi làm sao nhớ được chuyện ngày hôm qua, tôi đã uống say rồi không được sao!”

“Vậy anh nói cho em nghe, tối hôm qua em…nói với anh, ‘Em muốn cưỡi anh’, chẳng lẽ em không cảm thấy đó chính là một loại ám hiệu sao?” Nói tới đây, vẻ mặt của anh cười xấu xa, nhìn cô tà mị.

Những lời này bay tới bên tai cô, làm cho cô thật sự rất xấu hổ. Chính cô cũng không thể tin được, sau khi uống say cô lại có thể nói ra lời dụ dỗ đàn ông rõ ràng như vậy.

“Tối hôm qua anh vốn tính sau khi cõng em trở về thì đi, nhưng em lại ôm cổ anh, không muốn anh đi.” Thấy cô tin lời mình nói, Đồng Hàn Thành tiếp tục nói. Mặc dù những lời này nói ra từ miệng anh có chút thay đổi, nhưng cũng không thể phủ nhận nó sai sự thật được.

“Im miệng lại! Anh nói láo, làm sao tôi có thể làm vậy được!” Những lời này Trình Cốc Tâm càng nghe lại càng thấy khó nghe, ngay cả một chút cô cũng không tin bản thân mình làm vậy.

“Có tin hay không thì tùy em.” Đồng Hàn Thành nhún nhẹ vai, một biểu cảm thờ ơ không muốn tranh cãi với cô.

Trình Cốc Tâm thật sự không tin bản thân mình sẽ làm ra chuyện như vậy, cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy Đồng Hàn Thành không tội gì phải lừa cô. Dù là như vậy, tất cả cũng không phải do mình cô sai, “Vậy sao anh không đi nhanh một chút, mặc kệ tôi là được mà!”

“Bộ em cảm thấy anh có thể chống cự lại được những lời mời mọc này sao?” Anh quyết định sẽ đùa với cô tới cùng.

“Lưu manh!” Trình Cốc Tâm chửi ầm lên, loại lời này mà anh cũng có thể mở miệng ra nói, thật là không biết xấu hổ.

Mấy câu mắng chửi của cô dường như chỉ như gãi ngứa, một chút anh cũng không ngại, “Nhưng mà, anh thật sự cũng có trách nhiệm, một bàn tay thì không thể vỗ ra tiếng được. Cho nên anh muốn nói chuyện xem em muốn xử lý chuyện này như thế nào.”

Một bàn tay thì không thể nào vỗ ra tiếng được, anh có cần phải nhắc tới nhắc lui người sai là cô hay không. Xử lý? Chuyện thì cũng đã xảy ra rồi, còn xử lý gì nữa. Trình Cốc Tâm vùi đầu vào chăn, cô cảm thấy rất tuyệt vọng. Chuyện cho tới bây giờ cô cũng chỉ có thể trách mình không tốt, uống say hủy đời. Sau này cô không thể tùy tiện ỷ vào khả năng uống rượu của mình mà uống say nữa, quả thật tự làm tự chịu mà. Chờ một chút, đắm chìm trong tuyệt vọng cô bỗng nghĩ tới gì đó, “Anh…tối hôm qua anh…tối hôm qua anh…” Nhưng lời đến miệng lại không thể thốt ra.

“Tối qua anh làm sao?” Đồng Hàn Thành không hiểu cô muốn nói gì.

“Là chuyện…tối hôm qua anh có dùng áo mưa hay không?”

Nhìn biểu cảm rối rắm trên mặt cô, anh cảm thấy hết sức thú vị, “À, anh làm sao lúc nào cũng có thể mang theo thứ đó bên người được, huống hồ chuyện xảy ra ngày hôm qua là ngoài dự tính của anh.”

Lại là giọng điệu không liên quan tới mình, đàn ông đều giống nhau cả, Trình Cốc Tâm hận cắn răng. Nếu như…ngộ nhỡ…cô mang thai thì làm sao đây, loại chuyện này cũng không thể nói chính xác được. Cô không muốn bởi vì một sai lầm mà lưu lại một kết quả không thể xóa được, đối với cô chuyện này đã là chuyện đả kích cô đủ lớn rồi. “Tôi muốn uống thuốc tránh thai.”

Trong lòng của Đồng Hàn Thành cũng hiểu rõ, lúc này Trình Cốc Tâm sẽ không muốn có con. Cho dù hai người đã tiếp xúc thân thể hết rồi.

Chuyện xảy ra tới lúc này thì có thể dừng lại được rồi. Nếu thật sự có con, vậy chẳng phải đây sẽ là rằng buộc giữa hai người hay sao, anh không hy vọng nó sẽ như vậy. Cho nên từ từ bọn họ sẽ có, anh tin là vậy, “Vậy em nên ăn cơm trước.”

“Tôi muốn uống thuốc tránh thai.” Trình Cốc Tâm kiên trì, đối với cô đây chính là chuyện lớn.

“Được, bây giờ anh đi ra ngoài mua, nhưng em ăn cơm trước đi.” Vì suy nghĩ cho cô, anh đành phải thỏa hiệp.

Cô khẽ hừ một tiếng, quay đầu không nhìn anh nữa, chưa nói là có ăn hay không.

Đồng Hàn Thành yên lặng rời khỏi phòng, chạy ô tô tới một tiệm thuốc gần quân đội nhất.

Thật sự lúc Trình Cốc Tâm và Đồng Hàn Thành nói chuyện, bụng cô đã kêu lên mấy lần rồi, may mắn là có chăn đè xuống nên anh không có nghe. Không biết Đồng Hàn Thành có đi mua thuốc cho cô thật không, nhưng cô không thể nằm ở trên giường nữa, nói thế nào thì cũng không thể có lỗi với bao tử của mình. Mất rất nhiều sức mới bò dậy được, sau khi rửa mặt thì đi ra ngoài phòng khách tìm đồ ăn. Nhưng đi hết một vòng vẫn không thể tìm thấy đồ ăn, rốt cuộc anh là loại người gì vậy hả.

Sáng sớm đã không có đồ ăn mà ngay cả một bóng người cũng không có, trên bàn trống không. Khi cô lén mắng Đồng Hàn Thành lừa gạt cô, cô không cẩn thận nhìn thấy đồ bị đổ đi ở trong thùng rác, bánh bao bánh quẩy tất cả đều nằm im ở trong đó. Cô thật sự rất muốn giết mình hoặc giết Đồng Hàn Thành, vì sao mình lại không đứng dậy sớm một chút, vì sao Đồng Hàn Thành lại ném hết đồ ăn ngon, cũng không đến nỗi giờ ngay cả một hạt gạo cô cũng không ăn được.

Đồng Hàn Thành trở về rất nhanh, lúc này anh đối với Trình Cốc Tâm mà nói chính là cứu tinh, bởi vì giờ một tay anh cầm đồ ăn nóng hổi, một tay cầm thuốc tránh thai. Nhìn thấy hộp thuốc tránh thai, ánh mắt cô liền phát sáng, cũng không quản bụng có đói không, vấn đề thể diện hay không thể diện, giơ tay muốn chụp lấy nó.

Nhưng Đồng Hàn Thành đáng ghét lại giấu nó ở sau lưng, làm hai tay cô ngẩn ra, “Ăn cơm trước rồi uống thuốc.”

“Anh dựa vào cái gì mà quản tôi, tôi muốn uống thuốc trước.” Trình Cốc Tâm rất nóng lòng, uống thuốc xong là có thể giải quyết được tâm sự của cô.

“Thuốc này phải uống trước khi ăn hai tiếng đồng hồ hoặc là hai tiếng sau khi ăn, nếu em uống thuốc trước, cơm sẽ bị lạnh.” Trái với sự nóng vội của Trình Cốc Tâm, Đồng Hàn Thành rất bình tĩnh. Thật ra anh lo cho bao tử của cô, từ tối qua đến giờ, cô đã mười hai tiếng không ăn rồi.

“Lạnh thì cứ cho nó lạnh đi, tôi muốn uống thuốc trước.” Cũng như anh, Trình Cốc Tâm cũng có kiên trì của bản thân, nhưng kiên trì này phần lớn chỉ là mặt ngoài.

Vì thế Đồng Hàn Thành tung ra đòn sát thủ, “Thuốc là anh mua, em không ăn cơm anh sẽ không đưa.”

Cô…Cô thật không ngờ Đồng Hàn Thành lại đùa giỡn ác với cô như vậy, cuối cùng vẫn là đấu không lại anh, kìm nén một bụng lửa giận ngồi xuống ăn cơm. Hơn nữa, Đồng Hàn Thành còn cố ý ngồi nhìn cô ăn sạch sẽ đến một hạt cơm cũng không có, mới bằng lòng đưa thuốc cho cô. Giao cho cô mà vẫn không quên dặn lại lần nữa, phải đợi hai tiếng sau mới có thể uống. Nhìn bóng lưng anh rời khỏi, trong lòng Trình Cốc Tâm tức giận đảo cặp mắt trắng dã, xem như cô đã thấy rõ bộ mặt thật của anh rồi, chính là một người mặt người dạ thú.

Mấy ngày sau đó, hai người bọn họ vẫn bảo trì chiến tranh lạnh. Trình Cốc Tâm không muốn nói chuyện với Đồng Hàn Thành, thấy anh cũng chỉ làm như mình thấy không khí. Hơn nữa anh mỗi ngày đi sớm về trễ, sáng sớm anh ra cửa thì Trình Cốc Tâm còn chưa dậy; tối anh về thì Trình Cốc Tâm đã ngủ rồi. Cô cũng chỉ chăm sóc tốt cho bản thân, thời gian còn lại cô cứ ở trong ký túc xá. Không gặp anh, ngược lại cô còn cảm thấy tự nhiên hơn. Bởi vì khi nhìn thấy anh, cô sẽ không nhịn được mà nghĩ tới chuyện xảy ra vào tối hôm đó, khó có thể chấp nhận chuyện cô và anh đã từng xảy ra quan hệ với nhau.

Đồng Hàn Thành cũng bận chuyện của mình, trừ thời gian tham gia huấn luyện, anh có rất nhiều công việc phải xử lý. Chưa từng chủ động đi tìm Trình Cốc Tâm, anh cũng có chuyện cần phải lo. Ngày đó phản ứng của cô đối với anh quá mức bài xích, bất kể anh nói gì cô đều không nghe. Cho nên anh quyết định chờ một khoảng thời gian, chờ cô tỉnh táo lại, thì anh sẽ bày tỏ thái độ của mình rõ ràng hơn.

“Chị dâu, hôm nay trong sư đoàn có một trận đấu vật tự do, chị có muốn tới góp vui không?” Trình Cốc Tâm vừa ôm computer bước ra khỏi phòng học, liền bị Khưu Nhĩ ở phía sau gọi lại.

“Đấu vật tự do? Tôi không có hứng thú.” Cái loại vận động tay đánh tay, chân đánh chân này, cô chẳng có một chút hứng thú nào.

Khưu Nhĩ nghi ngờ gãi đầu, “Chị dâu, chị nói không có hứng thú sao, tôi còn nhớ trước kia chẳng phải chị là quán quân đấu vật hay sao?” Phần tư liệu ở trong tay của Đồng Hàn Thành là do Khưu Nhĩ anh trộm được.

Quán quân đấu vật tự do? Cô thiếu chút nữa đã quên mất việc này, nhớ đến trước kia Đồng Hàn Thành cũng từng đề cập tới chuyện này với cô, sau này đúng là cô ở trong ký túc xá của Trình Cốc Tâm có thấy rất nhiều cúp. Nhưng Khưu Nhĩ làm sao lại biết chuyện này, trong lòng cô rất nghi ngờ nhưng không thể hỏi ra miệng, “À…ý của tôi là bây giờ tôi đang mệt, không có tâm trạng muốn đi coi.”

“Đi xem một trận đấu cũng không mất nhiều sức đâu, nhưng lại có thể ngồi trên cao, không mệt một chút nào.” Khưu Nhĩ hoàn toàn không phát hiện ra điểm khác thường của Trình Cốc Tâm.

“Nhưng mà tôi…”

Trình Cốc Tâm còn đang do dự, Khưu Nhĩ lại nói, “Đợi lát nữa có thể sư trưởng sẽ lên sân khấu, cho nên chị dâu nhất định phải đi xem.”

Không từ chối được lời mời nhiệt tình của Khưu Nhĩ, cuối cùng Trình Cốc Tâm vẫn bị anh kéo tới chỗ trận đấu. Trong lòng cô cho rằng tới xem thì tới xem, nhưng Đồng Hàn Thành có đấu hay không chẳng có liên quan gì tới cô. Cô ngồi ở trong khán phòng im lặng xem trận đấu, làm như chẳng có quan hệ gì với Đồng Hàn Thành. Cho nên cô chưa ý thức được nhờ mình mà Khưu Nhĩ đã đạt được mục đích, Khưu Nhĩ có dụng ý khác.